Sau khi về đến nhà nó nói muốn ở một mình nên cũng không ai ở lại. Đợi cho mọi người về hết nó mới sang phòng bố mình, nó nghĩ mình cần phải dọn dẹp lại đồ đạc của ông. Mọi người vẫn nói những thứ mà lúc sống hay dùng thì khi chết đi rồi phải đốt cho người đó mang theo.

Sau khi chọn ra những thứ ông vẫn hay dùng khi còn sống như bộ quần áo ông hay mặc và cả cuốn sách ông vẫn hay đọc đi đọc lại nhiều lần nó cho tất cả vào một cái hộp giầy đợi hôm nào sẽ đốt cho ông. Nhưng chợt nó nhìn thấy cái két sắt, tiến lại gần nó đưa tay lên bấm bấm thử vài con số. Bấm “open”. Sai mã...

Lần nay nó thật sự có ý muốn mở cái két sắt ra, nó không nghĩ cái thứu quan trọng trong đó là tiền vì thường thì tiền bố nó vẫn hay gửi vào tài khoản ngân hàng. Nó muốn biết cái thứ bố nó coi trọng đó là gì...

Thử ngày sinh của ông rồi đến năm sinh của mẹ nó (nó nhìn thấy trên tấm bia trước mộ lúc sáng)...thử rất nhiều nhưng vẫn không mở được.

...

Mặc dù rất muốn mở cái két ra nhưng vì không còn cách nào nên nó đành bất lực mà quay ra dọn dẹp tiếp cái bàn làm việc của bố mình. Một số lượng lớn giấy tờ nhưng lại không biết là có quan trọng hay không nên nó quyết định ngày mai sẽ mang đến công ty của ông. Khá là nhiều...

Trong lúc đang thu dẹp tủ đựng quần áo thì nó thấy một tấm ảnh rơi ra từ trong túi áo khoác mà ông vẫn hay mặc khi trời lạnh. Một tấm ảnh khá cũ, chụp ông hồi trẻ và một người phụ nữ nữa, mặc dù tấm ảnh đã rất cũ và không được rõ nét cho lắm nhưng nó vẫn nhận ra đó là mẹ mình. Sáng nay nó đã nhìn rất kĩ gương mặt của mẹ, không thể phủ nhận được là bà rất xinh đẹp. Bà có một vẻ đẹp thuần khiết và dịu dàng chứ khong cao sang, quí phái như mẹ Yun.

Lật mặt sau tấm ảnh thì nó thấy dòng số “02/08/1975-02/08/1976”, chắc là một ngày kỉ niệm nào đấy. Có thể là ngày kỉ niệm một năm quen nhau... Năm đó thì chắc bố nó cũng chỉ ở tuổi 18-19...

Ngắm nghía một chút nó định bỏ đó để đi dọn dẹp tiếp thì chợt một ý nghĩ lóe ra trong đầu, chạy lại chỗ két sắt, trong lòng thầm cầu nguyện rồi bấm “0208”, open. Và... “tinh tinh”, cái két bật mở. Cả cái két đồ sộ chỉ có duy nhất một cuốn sổ ghi chép dày bịch, mở trang đầu thì thấy dòng chữ viết tay của bố nó “Ghi chép cá nhân”. Định mở sang trang tiếp để đọc nhưng rồi nó quyết định gập lại và cất đi, bây giờ nó chưa muốn đọc. Nó nghĩ rồi sẽ có một thời điểm thích hợp để đọc nó, lúc nào đấy, không phải bây giờ.

_1h đêm_

Vẫn đang dọn dẹp phòng của bố mình và trong lúc xem đống giấy tờ bỏ trong thùng rác nó sững sờ khi đọc được tờ giấy ghi nợ, một con số không nhỏ với hàng dài các con số 0, nó không biết là bố mình lại phải vay nhiều tiền như vậy và cũng chưa bao giờ nó thấy ông có vẻ gì là đang gặp rắc rối về vấn đề tiền long. Nhưng tờ giấy này không thể là giả được khi mà chữ kí của bố nó có ở trên tờ giấy... Số nợ vẫn chưa được bố nó trả. Đoán chắc là những người cho vay đó ngay khi biết tin bố nó mất thì sẽ tìm đến đây ngay nên nó quyết định dành cả đêm để thu dọn đồ đạc, nó không quan tâm đến những gì có giá trị mà chỉ quan tâm đến những thứ quan trọng với mình thôi.

Những thứ có giả trị là những thứ đắt tiền còn những thứ quan trọng có thể đắt cũng có thể rẻ nhưng lại gắn với nó một kỉ niệm ào đó.

Thu dọn đồ đạc không phải vì nó định bỏ trốn mà vì nó biết sớm muộn gì nó cũng phải giao căn nhà này để trừ nợ và nó muốn chắc chắn mình sẽ không bị hất ra khỏi đây khi mà chưa kịp thu dọn thứ gì.

...

Thật sự thì những suy tính của nó không bao giờ là thừa cả khi mà bây giờ một đám người đang đứng bên ngoài cổng hò hét, đập phá. Những chậu cây đặt trước cổng bị bọn họ đập vỡ tan tành. Hàng xóm xung quanh cũng đổ ra xem rất đông. Vì không đủ chỗ đựng đồ lên nó phải tháo hết khung ảnh ra, chỉ lấy ảnh mà thôi. Khi tháo tấm ảnh đầu tiên là năm nó mới được có vài tháng, là sinh nhật đầu tiên của Yun mà có nó. Một mẩu giấy rơi ra, những con chữ của trẻ con:

“Hôm nay là sinh nhật tròn 5 tuổi của Yun, bố cho Yun chụp với bé Vy. Bố mang Vy về và nói em từ nay sẽ là em của mình, mình thắc mắc lắm vì mẹ có sinh em ra đâu nhỉ? Nhưng không sao vì mình thích em lắm! Em rất đáng yêu, bé Yun hứa sẽ bảo vệ cho em!”

Nó khóc, không ngờ từ nhỏ anh đã muốn bảo vệ cho nó. Vậy mà nó chưa làm được gì cho anh hết...

Đang khóc thì nghe tiếng mấy người bên dưới nhà đang phá cổng để xông vào, nó vội vàng tháo nốt ảnh trên khung ra, trong mỗi khung ảnh lại có một mẩu giấy nhưng nó không có thời gian đọc, vơ vội mọi thứ, nó đóng va li lại.

“Mấy người đang làm loạn gì ở nhà người khác vậy?” nó kéo cái vali ra, cũng vừa lúc mấy người đó mới phá hỏng cổng.

Nhìn nó một lượt từ trên xuống dưới, lưng đeo balo, vai khoác túi chéo, một tay kéo vali, một tay ông theo chậu cây khô...một ông chú hoài nghi hỏi:

“Cháu định đi đâu sao? Mẹ có nhà không?” vừa hỏi ông ta vừa đưa mắt ngó vào trong nhà.

“Đây là giấy tờ đất. Mẹ cháu không còn là vợ của bố nữa. Cháu không thể trả nợ cho mấy chú được. Căn nhà này, nhất định cháu sẽ lấy lại nó...”

Cầm lấy giấy tờ đất từ tay nó ông ta có vẻ không hài lòng nên nhíu mày:

“Không có sổ tiết kiệm hay vàng bạc, đá quý gì chứ?” ông ta nghi ngờ hỏi.

Nó xốc lại cái balo với chỉnh lai cái túi trên vai nói:

“Chú nghĩ một người vay nợ lại có tiền để trong ngân hàng hay là vàng bạc, đá quý hay sao? Thôi, cháu có ở lại đây thì chú cũng không moi thêm được gì đâu. Cảm ơn chú!” nói xong nó chen ra khỏi cổng và đi. Mọi người nhìn theo bàn tán, ai cũng thấy thương cho nó...

Đi được một đoạn nó vẫn còn nghe thấy tiếng của ông chú đó chửi bới:

“Mẹ kiếp! Lão già chết tiệt! Sao dám chết vào lúc này?!”

Dù rất bực tức vì câu nói đó nhưng nó vẫn cố nuốt nước mắt vào trong để bước đi. Chửi một người đã mất ư? Chẳng lẽ bố nó muốn chết lắm hay sao? Nó không nghĩ là chỉ vì nợ mà ông lại bỏ mình đi, cái chết của ông chỉ là một tai nạn...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play