Tôi có nói sẽ đưa ví dụ ra mà chưa đưa, bây giờ chúng ta xem ví dụ đầu tiên.
Sự việc xảy ra vào sáng ngày thứ hai, Thượng Hảo Giai ăn sáng xong ngồi
trên salon xem ti vi, tìm mãi mà chẳng kênh nào xem được.
Hôm nay Tiêu Minh Tuấn dẫn Tuấn Tuấn đi tiêm, cô và mấy đứa nhóc ở nhà.
Thật ra cũng tốt, mỗi ngày đều có việc làm, trừ việc sáng dậy kiểm tra xem
có đứa nào đái ra giường không thì những cái khác không phải kiểm tra.
Tối qua nghe Thượng Hảo Giai kể chuyện xong thì bọn nhóc đều ngủ. Sáng cô
còn chưa dậy thì liền nghe Tiêu Minh Tuấn gào lên "Hiểu Húc, cháu lại
dám đái dầm..."
Trẻ con mới năm tuổi đái dầm cũng là rất bình thường.
Thế nhưng nên biết, Thượng Hảo Giai và năm cô bé ngủ trong phòng lớn, cũng
chính là phòng Tiêu Minh Tuấn, còn Tiêu Minh Tuấn và Hiểu Húc thì ngủ ở
phòng cô. Nói cách khác là hai người ngủ trên giường cô, lại nói cách
khác nữa là Hiểu Húc đái dầm trên giường cô...
Thượng Hảo Giai nghe xong rớt nước mắt.
Bây giờ trong phòng lớn hỗn loạn, tiểu Cẩm nghe thấy đái dầm, gào khóc hô
lớn: "Đừng kéo em, em muốn đập đầu vào tường, em muốn chết, em muốn đập
đầu vào tường chết..."
Mọi người bị tiếng hét của tiểu Cẩm làm
giật mình, chỉ có Bao Tay phản ứng nhanh, chạy đến kéo tiểu Cẩm, khuyên: "Tiểu Cẩm, em bình tĩnh lại, bình tĩnh lại nào..."
Nhưng tiểu
Cẩm cảm thấy thần tượng của con bé đái dầm mà con bé không có, con bé
liền mất mặt, cho nên, tiểu Cẩm vẫn giùng giằng: "Vì sao em không đái
dầm? Vì sao Tiểu Nguyệt đái dầm được? Vì sao? Vì sao? Đừng kéo em, em vô năng, em đi chết đây, đừng có kéo em..."
Thấy tiểu Cẩm kích động như vậy, Đại Bạch vội chạy đến, kéo tiểu Cẩm rồi đẩy vào tường.
Thượng Hảo Giai cảm thấy, nếu không có Bao Tay, khẳng định bây giờ tiểu Cẩm đã bị đụng chết, giọng điệu Đại Bạch tràn đầy sự an ủi nói với tiểu Cẩm:
"Tiểu Cẩm, em đừng như vậy, hôm nay em uống nhiều nước trái cây vào là
sẽ đái dầm ngay."d~đanff_leeQuysĐoon
Đại Bạch nói xong, hung hăng quay lại nói với Tiểu Nguyệt: "Hôm nay em không được uống nước trái
cây, xem em làm chị em muốn đập đầu vào tường đây này, tối nay em không
được đái dầm..."
Tiểu Nguyệt nghe xong cái hiểu cái không chạy
đến trước cửa phòng Tiêu Minh Tuấn, cười khúc khích nhìn Hiểu Húc đang
cắn móng tay.
Con bé đã lén xử lý xong cái chăn ướt nước tiểu tối qua, nó... đã đổi cho Đại Bạch.
Mười phút sau, tiểu Cẩm khóc không còn sức, Tiểu Nguyệt vẫn đứng trước cửa
phòng nhìn Tiêu Minh Tuấn và Hiểu Húc cắn móng tay trên giường cười, chỉ có Mạn Mạn vừa ăn kẹo đứng cạnh Tiểu Nguyệt cười theo.
Trong phòng lớn, Thượng Hảo Giai nhìn cảnh tượng trước mắt không biết là khóc hay cười.
Bao Tay đang gấp chăn đệm của mình, tiểu Cẩm và Đại Bạch thì lại cãi nhau.
Đại Bạch thấy giường mình nằm ướt, không thể nào tin nổi, gào khóc với Thượng Hảo Giai nói rằng không phải mình.
Tiểu Cẩm thấy giường ướt mà không ai nhận, cướp lời giường đó của mình.
Nhưng Đại Bạch bảo ra giường là Hello Kitty cho nên tuyệt đối là của con bé, nhưng nước tiểu thì không phải của nó. Mà cái ra giường của tiểu
Cẩm không phải Hello Kitty cho nên chất lỏng trên đó khẳng định cũng
không phải của tiểu Cẩm. Kẻ phạm tội là người khác, cho nên phải lập hồ
sơ điều tra.
Thế là, Đại Bạch cố chấp tìm ra hung thủ và tiểu Cẩm cố chấp nói mình đái dầm cãi nhau...
Bây giờ là mười hai giờ trưa, Thượng Hảo Giai ở cùng bọn nhóc, Tiêu Minh Tuấn đã dẫn Hiểu Húc đái dầm cho Tuấn Tuấn đi tiêm.
Thượng Hảo Giai xem bọn nhóc diễn trò, phải nói chúng thật sự như ngôi sao màn ảnh.
Nguồn gốc câu chuyện là thế này, trên ti vi đang chiếu Hoàn Châu Cách Cách,
phiên bản mới, đột nhiên Đại Bạch nhớ đến FQY rất nóng trên mạng, đề tài này được tiểu Cẩm và Tiểu Nguyệt nhiệt liệt hưởng ứng. Vì vậy bọn nhóc
tuổi tác bình quân 6 tuổi bắt đầu bàn về FQY.
Đại Bạch rất tò mò
nói: "Lão tử là người yêu hoa, yêu lục bình, tại sao? Bởi vì người đó
xinh đẹp." Hay lắm, xem đi, Đại Bạch là người tốt, Đại Bạch là một con
bé háo sắc.
Thế là tiểu Cẩm và Tiểu Nguyệt cũng phát biểu ý kiến, Thượng Hảo Giai do không thể xem ti vi, vừa rồi cũng không cẩn thận
tham gia, cái này, cô nghe không hiểu.
Quả nhiên cô đã già, thật
nói không nên lời, cô cũng không có gì để nói. (Bao Tay và Mạn Mạn đang
ngủ) Nhưng Thượng Hảo Giai cũng không phải người không quan tâm. Có bát
quái, bát quái là Thượng Hảo Giai rất thích.
Vì vậy, Thượng Hảo Giai hét lên với bọn nhóc: "Lão tử muốn ăn bánh rán."
Thế là... Thượng Hảo Giai bị lờ đi...
Bốn người ngồi trên ghế salon, chị một lời em một lời. Khi con gái nhàm
chán thích làm gì? Có vẻ như khi rất nhàm chán, bọn họ lại bắt đầu bát
quái.
Tiểu Nguyệt: em lâu rồi không xem phim, xem truyện tranh rất thích.
Thượng Hảo Giai bỗng nhiên nhớ đến hôm nay khi cô hỏi Hiểu Húc thích ai, Hiểu
Húc nói thích Tiểu Nguyệt. Ai cha, tại sao mình lại quên mất chuyện bát
quái này.
"Tiểu Nguyệt à, yêu... hay cháu tìm một cậu bạn trai nào đó đi."
Tiểu Nguyệt rất bất đắc dĩ lắc đầu, ủ rủ nói: không có bạn trai nào muốn em
cả, mấy cậu bạn ở nhà trẻ đều vây quanh Bao Tay, dđ!lee!quyss!doon!
không ai để ý đến em, cho nên em cũng không thích bọn con trai.
Đại Bạch nghe Tiểu Nguyệt nói, bỗng nhiên kích động, lấy tay chỉ Tiểu
Nguyệt cắn răng nghiến lợi nói: em đúng là con bé không ra hồn. Bố em
năm đó ngọc thụ lâm phong, anh tuấn kiệt xuất để đời là thế, bao nhiêu
cô gái yêu thương nhung nhớ, cuối cùng lại thua trong tay mẹ em. Đến chị còn giơ tay hoan nghênh, không còn cách nào, vẻ đẹp khiến người ta khó
mà từ chối.
Thượng Hảo Giai thấy náo nhiệt liền góp vui, giẫm lên tường, chỉ Tiểu Nguyệt nói: Không phải vậy chứ, cháu đúng là con bé
không ra hồn. Mẹ cháu thời đó cũng đẹp khuynh quốc khuynh thành, vẻ đẹp
có một không hai, cuối cùng vẫn là cho bố cháu.
Tiểu Nguyệt nhìn Đại Bạch, rất phối hợp hỏi: Chị không sợ mẹ em giận hả?
Đại Bạch ra vẻ không sao hết nói với Tiểu Nguyệt: Mẹ em đã quen rồi.
Tiểu Nguyệt gật đầu, nói với Đại Bạch: Hóa ra là vậy, thích bố em leo tường.
Thượng Hảo Giai nhất thời ngẩn ra. Đại Bạch chọt Thượng Hảo Giai: Gì kia, phu nhân, thím nói chút gì đi...
Thượng Hảo Giai ngược lại cũng phối hợp, thế nhưng nhập vai rất chậm, không có biện pháp, đành giao cho Đại Bạch: Cái đó, lát nữa, phu quân, cháu
trước đi. Cô còn đang nghiên cứu leo tường là công hay thụ đấy? Phu
quân, mời cháu tiếp tục.
Đại Bạch liếc mắt, chịu không nổi nói với Thượng Hảo Giai: Thím... quả nhiên là thụ, vĩnh viễn là thụ.
Nói xong quay ra nói với Tiểu Nguyệt: Tiểu Nguyệt, cháu còn tiếp tục vậy thì sẽ không ai lấy đâu.
Tiểu Nguyệt không biết làm sao: Xin thím.
Đại Bạch cắt ngang Tiểu Nguyệt, nói tiếp: Rau quả quá hạn, lạnh rồi, ăn sẽ không ngon.
Thượng Hảo Giai vội vàng tiếp lực: Tiểu Nguyệt à Tiểu Nguyệt, bây giờ theo sau mẹ cháu có một đống đàn ông, cháu sao không học được chút gì vậy?
Tiểu Nguyệt rất bất đắc dĩ hét lớn: Em mới bao nhiêu tuổi chứ.
Thượng Hảo Giai đột nhiên nghĩ đến, nếu không có sính lễ thì... vội vàng hỏi Đại Bạch: Vậy, không phải là nuôi không rồi?
Đại Bạch không có thời gian với Thượng Hảo Giai, hăng say trêu chọc Tiểu Nguyệt: Này, em còn biết cãi hả?
Tiểu Cẩm đang xem náo nhiệt rốt cuộc cười đã đủ, dính vào nói: Bà thím, Đại Bạch, hai người sao giống như... gả con gái thế?
Đại Bạch: Em xem Lý Đại Hoa nhà bên đi, mới sáu tuổi nhưng đã là mẹ hai con rồi đó. Em xem em, chẳng có chút tiền đồ gì cả.
Thượng Hảo Giai mới nghe được Tiểu Nguyệt nói Bao Tay được hoan nghênh, liền
chuyển sang đề tài về Bao Tay: Ôi trời, xem chị Bao Tay của cháu đó.
Tiểu Nguyệt:...
Tiểu Nguyệt lệ rơi đầy mặt nói với Đại Bạch và Thượng Hảo Giai: Em nên nói thế nào đây. Các chị, cứu mạng.
Tiểu Cẩm im lặng thay cho việc bó tay, Nguyệt Nguyệt đáng thương, em hãy yên nghỉ đi.
Tiểu Cẩm à em đừng đá người ta xuống thế chứ. Việc tốt thì cùng chia sẻ với
nhau. Cô vội chuyển trọng tâm câu chuyện: Cháu hãy nhìn chị tiểu Cẩm của cháu.
Tiểu Cẩm cảnh giác nói với Thượng Hảo Giai: Đâu có chuyện gì liên quan đến cháu?
Tiểu Nguyệt thấy gió liền đổi tay lái nói với Đại Bạch: Mấy chị còn chưa lấy chồng mà.
Đại Bạch chỉ Tiểu Nguyệt, hận rèn sắt không thể thành thép: Em... cái đứa không ra hồn kia, em còn muốn trốn tránh?
Thượng Hảo Giai tiếp tục rút đề tài: Chị tiểu Cẩm của cháu không ai thèm lấy,
ngày ngày đến bên bờ sông Bích Thủy nghiên cứu người nhảy sông, cháu
cũng muốn thế sao?
Tiểu Cẩm:...
Đại Bạch: Hở?
Tiểu Nguyệt: Em sẽ tìm một người nào đó rồi lấy.
Đại Bạch không phục: Vậy em tìm đi. (Đại Bạch, thật ra vì em lớn hơn mà còn chưa có bạn trai nên em ghen ghét đố kị chứ gì.)
Thượng Hảo Giai: Khi nào?
Tiểu Cẩm:...
Tiểu Nguyệt:...
Tiểu Nguyệt không thể nhịn được nữa, gầm lên: Một sớm một chiều thì em biết đi đâu tìm?
Đại Bạch rất trục lợi nói với Tiểu Nguyệt: Em phải tìm được một người gia
tài bạc triệu, nếu không thì không được phép bước vào cửa.
Đại
Bạch vừa nói Tiểu Nguyệt xong, chợt nhớ đến tiểu Cẩm, vội vàng nói: Tiểu Cẩm, em còn lớn hơn Nguyệt Nguyệt, còn chưa lấy chồng nữa, càng mất mặt hơn ~
Tiểu Cẩm oan ức nói: Đại Bạch, bà thím, liên quan gì đến em?
Tiểu Nguyệt:...
Đại Bạch: Bà thím, đừng ngừng, tiếp tục, phu quân đang vui vẻ.
Thượng Hảo Giai:...
Tiểu Cẩm: Nè, ai muốn tìm bạn trai hả? Em mới là đóa hoa hai chín, sao phải vội lập gia đình hả?
Tiểu Nguyệt bừng tỉnh đại ngộ: Các chị rõ là cố ý.
Tiểu Cẩm: Đại Bạch, chị đã lấy chồng chưa? Còn bà thím nữa, không phải thím chưa gả cho chú Tiêu đấy sao.
Thượng Hảo Giai bị nhắc đến nỗi đau liền im miệng, nhưng vẫn...
Đại Bạch: Mới hai chín? ( Thượng Hảo Giai kết luận, đây tuyệt đối là câu hỏi ngược.)
Tiểu Nguyệt không sợ chết hiểu sai ý, vội vàng nói: 18 tuổi.
Đại Bạch trợn mắt nhìn Tiểu Nguyệt, nhìn tiểu Cẩm nói: Chị biết. Người ta
hai tám đã sinh con. Mẹ em? Không phải bà ấy gả cho chị à? Bố em là
không khí hả?
Thượng Hảo Giai cổ vũ: Không thể như vậy.
Tiểu Cẩm:...
Tiểu Nguyệt:...
Đại Bạch vỗ bàn hét: Mọi người hợp tác chút đi. Chúng ta đang diễn vở kịch
cô gái trẻ chống lại việc ép hôn của cha mẹ trong xã hội phong kiến cổ
đại đó.
Tiểu Nguyệt nhỏ giọng nói với tiểu Cẩm: Cha mẹ kiểu này, thật là tự chịu tội.
Tiểu Cẩm nhìn Đại Bạch gật đầu, nói với Tiểu Nguyệt: Mầm mọc trên đầu.
Thượng Hảo Giai rất oan ức nói với tiểu Cẩm và Tiểu Nguyệt: Cô còn chưa làm bà mẹ thời phong kiến... Này, sao ngưng rồi? Nữa đi...
Đại Bạch vội phụ họa: Tiếp tục, chị đang có cảm giác.
Tiểu Cẩm bất đắc dĩ liếc trắng mắt nói với hai người: Được rồi, em trốn theo trai, Đại Bạch, chị tiếp tục đi.
Tiểu Nguyệt cũng bắt chước tiểu Cẩm: Em bỏ nhà đi...
Đại Bạch vỗ bàn: Không được
Tiểu Nguyệt nhỏ giọng nói: Lưu lạc một mình
Đại Bạch trợn mắt hỏi Tiểu Nguyệt: Chẳng lẽ em muốn làm nữ giả nam? Nhân
tiện làm thiếu hiệp giang hồ à? Nói cho em biết, trò này xưa rồi. Cẩu
huyết. Cổ lỗ sĩ. Đến bố em chị cũng viết ra được mấy chương rồi.