Sau khi dọn bàn ăn xong, bốn người tươi cười ngồi xuống bên cạnh Điềm Điềm.
Điềm Điềm không hổ là bệnh thần kinh trong bệnh thần kinh, là thủ lĩnh trong một đàn gà, luôn là người lên tiếng đầu tiên, cô quay sang Thượng Hảo Giai nói một câu không đầu không đuôi: "Cậu phải tin tưởng, trên thế giới này nhất định sẽ có một người đàn ông để cho cậu giày vò. Bạn học Thượng Hảo Giai à, có vài lời nói rất đúng? Trong tình yêu phải biết nắm chặt cơ hội, sẽ thấy thế giới này tràn đầy yêu thương. Hơn nữa, nếu cậu thật sự không thích những anh chàng đẹp trai bên ngoài, thì để cho Tiêu Minh Tuấn ở bên cạnh cậu cũng được đó chứ?." Thấy Thượng Hảo Gia trừng mình một cái, Điềm Điềm nói tiếp: "Hắc hắc, thật ra thì tớ chỉ muốn biết, cậu có tìm lại được tình yêu chưa, nói cho tớ biết một chút đi."
Thượng Hảo Gia gào khóc vài tiếng, ngã xuống mặt bàn, sau đó Thượng Giai Hảo mới gắng gượng ngẩng đầu lên, nhìn ba người một cái: "Đừng nói nữa, tình yêu thì không có, gặp gỡ thì một đống."
Điềm Điềm vừa nghe liền vui mừng, miệng nở rộng, chẳng thể nào kép lại được."Đến đây, nói nhanh lên, kể chuyện vui cho chúng tớ nghe xem." Thượng Hảo Giai chết mất, nhìn ba người đang cười như kẻ điên đã đánh mất lý trí
Thấy ba người bị chính mình chọc cho cười, đáy lòng Thượng Hảo Giai đột nhiên có ý muốn trả thù ."Sau khi tớ về nhà, không ra cổng trước không bước cổng sau, ngày ngày đều nằm trên giường. Khi nào nhàm chán thì tớ lên ban công tập Yoga, trước khi tập thì tớ luôn ép mình vào lan can, để cho gân cốt được giãn ra, ai ngờ bị ông bảo vệ dưới lầu thấy được. Sau đó, ngày mẹ tớ đi công tác về, sáng sớm vừa đi ra khỏi cửa đã bị ông bảo vệ cản lại. Mẹ tớ hỏi chuyện gì? Ông bảo vệ nói, chuyện nhỏ thôi. Tôi thấy nha đầu Giai Giai đã trở về? Mẹ tớ liền đáp “đúng vậy”. Sau đó ông bảo vệ tỏ ra thần bí, cười hề hề với mẹ tớ, tôi nhìn thấy con bé tóc tai bù xù, mặc áo ngủ, lắc lư trên sân thượng, đứa bé còn nhỏ dễ dàng đi vào ngõ cụt, nên cô hãy để tâm đến nó một chút. Trò chuyện với nó nhiều hơn, hỏi xem con bé có gặp chuyện gì không, cố gắng đả thông tư tưởng cho con bé, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì cô hối hận không kịp đâu. Sau đó mẹ tôi lên lầu, đạp vào giường tớ mấy cái, bắt tôi tỉnh dậy và xuống nói chuyện với ông bảo vệ. Vừa mới đến phòng bảo vệ, ông cụ đã lập tức lôi kéo tay tớ, bảo tớ nên nói chuyện rõ ràng với mẹ, có chuyện gì cứ kể hết cho mẹ nghe, lúc này mẹ mới kể lại chuyện ông ấy đã nói cho mẹ nghe. Tớ liền hiểu, sau đó tớ nhịn cười mà kể lại cho ông bảo vệ nghe mọi chuyện, đó là tớ tập Yoga chứ không phải muốn nhảy lầu tự sát."
Ba người cười ha hả, Thượng Hảo Giai cười khổ nói tiếp: "Tớ nói cho các cậu biết, còn có một chuyện khiến cho tớ buồn bực. Ngày đó mẹ tớ nói rằng có một người anh đến nhà tớ chơi, tớ cũng không nghĩ là thật. Sau lại có đến thật, nhưng lúc đó tớ cũng chẳng nhớ đó là ai, anh ta vừa đến đã hỏi tớ cái gì đó, tớ không biết. Tớ nghĩ thầm nếu cứ nói không biết mãi cũng không được, nói nhiều không tốt. Thôi thì giả bộ vậy. Làm sao lại cứ nói không biết, sao vậy, như thế vô cùng đau khổ. Ngay sau đó anh ta bảo mình đã bôn ba khắp nơi ở Thượng Hải này, rồi anh ta bắt đầu kể lịch sử phấn đấu quên mình của anh ta. . . . . . . . ."
Điềm Điềm cười xấu xa : "Ôi!, hai người đã làm gì rồi? Cô nam quả nữ chỉ nói chuyện xưa thôi sao?"
"Ngu ngốc, lịch sử phấn đấu đó."
Hòa Đa hỏi "Ha ha ha, rất Trâu bò hả?"
"Ừ, rất trâu bò. Phải nói là cha của Trâu bò mới đúng, cha của anh ta thấy anh ta không học chữ được nên bảo anh ta gia nhập vào quân đội. Đầu năm ấy, chính phủ có yêu cầu rất nghiêm cho những ai muốn tham gia vào quân đội. Anh ta không muốn đi, lúc kiểm tra thị lực (mắt) anh ta giả bộ như không nhìn thấy. Sau đó ba anh ta đi đi lại lại, nói cho anh ta biết, dù anh ta có mù thì cũng đưa anh ta đi."
"Rất ly kỳ nha, haizzz, có phải anh ta muốn cua cậu không?" Ba người gật đầu nói.
"Cua cái rắm gì, tớ đang ước anh ta cua tớ đây. Anh ta còn chưa cua tớ, thì Tiêu Minh Tuấn đã gọi điện thoại cho tớ, tớ không nhận, hắn ta gọi điện thoại đến nhà tớ, Cũng phải nói anh ta lớn hơn tớ sáu tuổi, lúc anh ta bắt đầu hiểu chuyện, tớ còn chưa lau sạch nước mũi, còn là một đứa bé cởi truồng chạy chơi long nhong."
"Hi Hi. Tiêu Minh Tuấn này thật si tình với cậu. Nói không chừng cậu ta vừa gọi điện thoại, vừa muốn ăn cậu vào trong bụng để con bò già kia đừng chạy tới tìm cậu nữa. ( Thượng Hảo Gian xấu hổ, lấy ta che mặt, cảm thán: người ta là cỏ non. . . ) Cái đó, tớ nói là trong mắt của cậu ta…." Điềm Điềm ngắt lời.
"Có khả năng, bởi vì lúc con bò già vào nhà tớ, tớ có đưa khuôn mặt nhỏ nhắn và ngây thơ nhìn anh ta, Ôi, khác hoàn toàn với thằng con trai cùng quê với tớ, phải nói là trưởng thành xinh đẹp hơn cả con gái. Chậc chậc. Đúng là con gái vừa bước qua tuổi mười tám đã biến đổi."
"Ha ha ha. . . . . . . Cậu sẽ vào hội phụ nữ? Ánh mắt của anh em đúng là đặc biệt."
"Cút đi. Lão nương còn mặc đồ ngủ đâu, tuyệt đối cận thẩn, chặt vừa đúng, có lồi có lõm ."
"Ôi!, cậu nhá! Có mặc quần áo không?"
". . . . . . . . . . Khi anh ta vừa gặp tớ có hơi sửng sốt. Tớ hỏi anh ta thầm mến tớ rồi hả? Anh ta nói. . . Kể từ khi nhìn thấy màn đáy dầm khinh khủng của tớ lúc ba tuổi, trong lòng anh ta như đã có mầm bệnh, âm thầm thề: đời này tuyệt đối không lấy tớ làm vợ. Sau đó lắc đầu nói, thật là số phận… số phận mà. Khi tớ nghe xong, cảm thấy rất đả kích, điều này cũng xem như bỏ qua đi, nhưng sau đó Tiêu Minh Tuấn cùng chú em kia cứ đến quấy rầy tớ. Ngày đó, sau khi mẹ tớ đi, tớ ra ban công ngắm sao. Mội đứa bé cầm dĩa rau câu đến bắt tớ gọi điện thoại cho anh trai của cậu ta, tớ giận dội nói anh của nó chết rồi. Không có thời gian để ý đến nó, đã quên nó rồi, kết quả nó khóc lóc chạy đi."
Sau đó Thượng Hảo Giai lại nghĩ đến việc, cái tên Lý Đào kia thật sự rất đẹp trai, có nụ cười rực rỡ như ánh mặt trời, khi còn bé chẳng rõ vì sao cô lại yêu cái mông của anh ta như thế nữa? Bởi vì anh đẹp trai sao?. Cô nhớ khi còn bé, ba Lý thường hay mua cho cô nước đá bào, khi đó giá thành của một ly đá bào rất mắc. Mà chú Lý chẳng hề nhíu mày, cứ đi vào quầy đưa tiền mua cho cô, còn hào phóng nói "Cho tôi một ly lớn đi." Khi đó đoán chừng tâm tình của các vị hòa thượng đứng ở quầy bán đồ lặt vặt đều giống nhau, họ sẽ thấy chú Lý như một vị thần, toàn thân phát ra ánh hào quang. Khi cô cầm ly đá bào trong tay cũng cảm thấy người chú Lý có ánh hào quang, đó là ánh hào quang cho đồ ăn vặt phát ra.
"Vậy sao không lấy ‘rau câu’ đi?" Đa Hòa hỏi.
Thượng Hảo Giai vừa nghe sao, lập tức kích động đứng lên, mặt khổ cứ khi có thù hận lâu năm sắp phải đấu tranh giai cấp. Như thể cô đã sống với người ta rất lâu rồi, nhe răng toét miệng, bắt đầu mắng liên tục. "Không lấy chính là không lấy. Tớ đang tức giận đây. Khi còn bé tớ và Tiêu Minh Tuấn đều là những đứa bé tham ăn, không có việc gì liền đi vào tủ lạnh lấy hết rau câu sau đó là cướp sữa bột, lấy thêm hai nĩa cùng một cái mâm. Sau đó đem sữa bột vẩy vào mâm, cầm nĩa xiên một miếng trái cây thả vào trong sữa bột, rồi mới cho vào miệng. Mỗi lần ăn, cái con rùa nhỏ đó cứ lầm bầm, cậu bò đi trước đi. Khi đó tớ rất thật thà cứ như bản thân đã chiếm được tiện nghi, đặc biệt vui mừng cảm ơn hắn ta. Sau đó tớ bò đi trước, cứ như thế vô số lần, chờ sau tớ hiểu chuyện liền muốn đánh hắn ta. Khi bé tớ chưa được gặp nhiều người, cảm thấy nụ cười của hắn ta rất mê người, hắn ta cũng dễ nhìn, liền tự nhận thua thiệt và xui xẻo không khi cái đồ lưu manh kia không để ý đến mình." Ba người nghe xong cười đến thở không ra hơi.
Tăng Nhã Nhu vừa cười vừa nói: "haizzz, làm sao cậu lại ngốc như thế. Lúc bé đã bị thua thiệt trong ăn uống thế rồi sao? nói một chút nghe xem."
Tâm tình Thượng Hảo Giai đã kích động, giống như thuận miệng mà kể hết: "Bao nhiêu? Nhiều hơn. Cái tên Tiêu Minh Tuấn đó đúng là kẻ súc sinh không có nhân tính, cháu của cụ rùa, chính là một con sói khoác da người. Đời này là chủ nợ, là cơn ác mộng, là kẻ thù của tớ. Hai chúng tớ đánh nhau từ nhỏ cho đến lớn, tớ chưa bao giờ thắng nổi hắn ta. Cậu có biết, lúc năm tuổi, tớ bắt đầu đi nhà trẻ, ngày ngày tớ phải nói với hắn ta như thế nào không? Buổi sáng vừa thấy hắn, lập tức chỉ vào mặt hắn, sau đó tớ nói…." Thượng Hảo Giai vừa nói vừa ưỡn ngực chỉ vào ba người "Tớ nói, Tiêu Minh Tuấn là đồ dê con mất dịch, bà đây nhất định phải thoát khỏi con cháu ngươi. Nhưng tớ không ngờ người kia lại vô sỉ như thế? . Ngày ngày cứ làm âm hồn bất tán đi theo tớ, thế đó, có làm tớ điên không chứ. Lúc vui vẻ còn rống cổ lên thét, tôi ~~~ ở ~~~ bên ~~~ trái ~~~~ bên phải ~~~ em. Các người thấy như thế nào? Hả?" Đa Hòa cảm thấy cô hơi khoa trương, nên hỏi "Sao lại ác liệt như thế?"
Thượng Hảo Giai hét lớn: "Cái đó mà gọi là ác liệt sao? Đó đã không phải là ác liệt. Tớ nói cho các cậu nghe này, lúc còn nhỏ, lần đầu tiên tớ thấy Tiêu Minh Tuấn cười, ngu dốt đâm đầu đến hỏi hắn ta: "Anh là bạch mã hoàng tử sao?" Các cậu biết hắn nói thế nào không?" Ba người đồng loạt lắc đầu, Thượng Hảo Giai tiếp tục nói: "Dùng một giọng đặc biệt dịu dàng nói với tớ, em bị bệnh tâm thần sao? Tiếc là lúc đó tớ quá hiền nếu không đã hung hăng cho hắn hai bạt tay rồi, cậu nói xem, có phải tớ bị mù không." Điềm Điềm ở bên kia đã bắt đầu lăn lộn, Đa Hòa và Tằng Nhã Nhu cười đến thở không ra hơi.
Thượng Hảo Giai nói tiếp: "Khi tớ thi vào đại học đó, mẹ tớ biết tớ thi không đậu, hỏi tớ là có tính toán thi vào đại học nào khác hay không? Tớ đặc biệt kích động nói với mẹ, đi tỉnh khác, đi nước ngoài cũng được. Khi đó tớ cảm thấy chỉ cần đi đến nơi không có Tiêu Minh Tuấn, dù là hốc núi tớ cũng cảm thấy như đó là thiên đường. Mẹ tớ nói để mẹ tớ lo, tớ vừa nghe xong đã vui mừng đến nhảy dựng lên rồi. Hơn nửa đêm, tớ giương nanh múa vuốt chạy vào trong phòng Tiêu Minh Tuấn, vừa đi vào đã dùng lỗ mũi nguýt về phía hắn. Chỉ vào hắn, cứ như vậy ( Thượng Hảo Giai làm lại tư thế đó). Tớ nói, ngày mai bà đây sẽ đi nhé. Rốt cuộc bà đây đã thoát khỏi cái người lòng lang dạ sói rồi. Ở nhà tự kiếm người khác chơi đi. Nói xong cũng đứng lên cười khúc khích, tớ đã nói với hắn, tớ vui mừng thiếu chút nữa đã phi ngựa vòng quanh người của hắn. Nếu có thể cởi truồng chạy ăn mừng, tớ tuyệt đối sẽ cởi ngay, hơn nữa còn phải đặc biệt huơ tay múa chân cởi để vui mừng,. . ."
"Ha ha. Tiêu Minh Tuấn không hề nói gì sao?" Tăng Nhã Nhu cảm thấy Tiếu Minh Tuấn không phải loại người như vậy.
Trong nháy mắt tâm tình Thượng Hảo Giai trở nên trùng xuống, "Cái gì cũng không nói, tớ cũng không có cởi nhé. Hơn nữa hắn còn đưa vẻ mặt đợi nhìn tớ cởi, tớ cởi liền ba cái quần chỉ chừa lại một cái quần lót. Tớ đặc biệt nhớ rõ hình dạng của nó, màu đen hiệu CK. Các cậu nói xem tớ có bao nhiêu trong sáng kia mà. Thế mà việc sau đó của hắn khiến tớ vô cùng sửng sốt, hắn lăng một cái, cởi tất cả. Còn dùng một giọng dịu dàng nói với tớ, vậy thì chúc mừng em." Điềm Điềm bởi vì cười đến nói không ra lời, túm lấy vai cô. Thượng Hảo Giai hất tay Điềm Điềm ra, nói một cách thành thực và thẳng thắn: "Được rồi, biết, tớ và hắn ta không có xảy ra chuyện gì cả, không có chuyện gì lạ, chỉ là tớ có chút xíu mất mặt mà thôi. Sau đó tớ liền nhìn chòng chọc vào cơ thể hắn, phải nói hắn rất khỏe mạnh, bắp thịt cuồn cuộn y như mấy người mẫu trên tạp chí vậy. Ai biết vừa quay đầu mở cửa, hắn lập tức hô to. Có sắc lang, có nữ sắc lang. Mẹ, cha, cậu, mau tới cứu con. . . . . . Sau đó làm ra vẻ mặt bị vũ nhục đứng bên cạnh tớ, cứ như thể tớ là một sắc nữ vậy. Lúc ấy ba mẹ hắn chạy tới vừa nhìn đã bị sợ đến lấy tay che miệng, còn nói với tớ vài câu nho nhỏ."
"Không đúng. Tiêu Minh Tuấn có đến trường cậu biết không?" Đa Hòa hỏi
Thượng Hảo Giai xăn tay áo, đứng thẳng lên ghế, chỉ vào ba người rống to. "Tớ hiểu cái rắm gì, nếu tớ vui vẻ làm sao lại mang cái mặt tức điên mà chạy đến đây báo cáo? Lúc ấy nhìn thấy hắn ta đứng bên cạnh tớ, miệng cười toe toét, trước mắt lập tức trở nên tối sầm. Thiếu chút nữa là nằm xuống dưới sàn, xùi bọt mép rồi. Cuối cùng tớ cũng đã hiểu được, cái người đàn ông vừa vô sỉ, vừa kỳ quái kia lấy việc khi dễ tớ là niềm vui, hành hạ tớ là mục tiêu cuộc sống. Tên khốn kiếp này." Thượng Hảo Giai nói xong miệng đắng lưỡi khô, cầm lon bia lên, uống một hớp lớn
Điềm Điềm nằm trên mặt đất thở hổn hển, run rẩy nói "Nếu là tớ thì tớ không buồn bực thế đâu. Nhìn thế nào Tiêu Minh Tuấn cũng là người đẹp trai, hai ngươi đã có thời gian đấu đá nhiều như vậy sao?."
Thượng Hảo Giai gật đầu lia lịa.
Thượng Hảo Giai ngáp một cái, không nhịn được nói "Được rồi, nên giải tán, sáng mai đừng gọi tớ nhé, hôm nay bị giày vò cả ngày, tớ mệt lắm rồi, các người muốn làm gì thì làm đi. Đúng rồi, Điềm Điềm, buổi sáng ngày kia cậu dẫn người đàn ông của cậu đến báo cáo tớ, không đến tuyệt giao nhé! Thuận tiện cậu thông báo một tiếng với mấy người bọn Ngải Khải. Tớ có chuyện đặc biệt quan trọng muốn nói."
"Chuyện gì quan trọng như vậy à? Khẳng định không phải là chuyện tốt, cậu muốn nói gì thì nói hết đi, bà đây còn phải đi ngủ." Điềm Điềm nói.
"Trước giữ bí mật, dù sao cũng phải đến đầy đủ, lúc đó sẽ nói cho cậu biết luôn."
"Anh em, mặc dù chúng ta có chút điên khùng, nhưng nói thế nào cũng là phụ nữ, lão tổ tông có dạy quy cũ, con gái phải dè dặt nết na. Cậu muốn ở chung với mấy người đàn ông kia sao?, trước kia chẳng phải cậu thích cuộc sống trầm lặng sao giờ lại khua chiêng múa trống, chỉ còn thiếu đốt pháo mà thôi." Điềm Điềm nhìn gương mặt Thượng Hảo Giai, nhìn thế nào cũng cảm thấy đây không phải là chuyện tốt. Nhưng nói thế nào cũng chỉ được hai câu, bản thân đã làm nhiều thì phải chiếm chút tiện nghi, dù sao cũng hơn là để quả bom nổ tung.
"Cút cho đại gia, những việc cần làm đã giao xong hết rồi. Bây giờ, giải tán, ai về phòng người đó mà ngủ."
Thượng Giai Tốt không biết, cô vừa mới dứt lời, cô và Tiêu Minh Tuấn liền xuất hiện một chuyện tình cảm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT