Đường Tố Khanh vì mắc tiểu mà từ trong giấc ngủ say tỉnh lại, trải qua việc
nghỉ ngơi thật tốt, sắc mặt trở nên hồng hào hơn rất nhiều, không giống
như là người bị thương nặng, cô mở cặp mắt quét nhìn chung quanh, chẳng
thấy bóng dáng chồng cô ở đâu cả, nhìn ánh mặt trời đã ở trên đỉnh đầu,
xem ra mới đến trưa rồi, cảm giác dường như mình đã ngủ rất lâu nhưng
không ngờ vẫn còn sớm như thế.
Đường Tố Khanh nhổ hết kim tiêm
trong tay mình, nhẹ nhàng chống thân thể lên, có mấy lần vì không cẩn
thận mà động đến vết thương, đau đến khiến cô thở dốc, phải buông động
tác còn lại, nằm xuống giường nghỉ ngơi.
Giờ phút này cô cảm thấy thật may mắn vì không có chồng mình bên cạnh, nếu không dựa vào những
thay đổi gần đây của anh, cô phỏng đoán là anh sẽ kiên quyết ẵm cô vào
nhà vệ sinh, anh nhất quyết sẽ không cho cô tự đi, đến lúc đó thì xấu hổ chết mất.
Nhưng bây giờ chỉ có một mình cô dùng tốc độ rùa bò để đến nhà vệ sinh, đột nhiên đáy lòng cảm giác có chút uất ức, có thể là
gần đây bị Sở Chiến cưng chiều quá, động một chút là cô lại cảm thấy
mình yếu ớt, mà bản thân Đường Tố Khanh cũng chẳng biết, chỉ biết là vừa rời khỏi giường cô lại nghĩ không biết người đàn ông kia đã đến đâu
rồi, sao ra ngoài lâu thế mà chưa trở lại.
Chống thân thể lên,
Đường Tố Khanh lấy tư thế đang nằm trên giường di chuyển đến cạnh
giường, chân trắng nõn thả xuống đất để dò xét, rốt cuộc đã tìm được
giày của cô, chân bị băng bó nên chẳng có sức lực mang giày, chỉ có thể
dùng sức lực của mình cố gắng chống đỡ thân thể của mình, cốt yếu là có
thể đi đến nhà vệ sinh.
Đường Tố Khanh bị thương khắp cơ thể, khi cô đưa hai chân xuống đất tìm giày, cả người cậy mạnh đứng lên, chỉ mấy giây sau, đôi chân nhất thời trở nên vô lực, cả người lập tức ngã xuống đất.
Sở Chiến thừa dịp cô gái nhỏ ngủ trở về nhà làm một ít công việc, anh hầm xong chút canh mới là vội vàng chạy đến bệnh viện, khi
anh vào đến phòng bệnh, đúng lúc nhìn thấy một màn nguy hiểm kia, bị sợ
đến trái tim lập tức ngưng đập, bất chấp tất cả chạy đến bên cạnh cô gái nhỏ, trái tim anh như nhéo lại.
Khi đã ôm cô thật chặt vào trong ngực, tâm Sở Chiến mới ngừng nhảy đùng đùng, nghĩ thầm nếu như anh
không kịp tiếp lấy người cô, đoán chừng vết thương vốn vừa mới tốt lên
của cô đã chồng chất thêm nhiều vết thương nữa, suy nghĩ đến chuyện đó,
cõi lòng anh lập tức hoảng sợ.
Sở Chiến nghiêm mặt, mang theo một vẻ nghiêm nghị không được cãi lời, lập tức ôm Đường Tố Khanh trở về
giường, sau đó xoay người đem bình cách nhiệt vừa vứt xuống gạch đặt lên bàn, may nhờ bình cách nhiệt có đẩy nắp cẩn thận, nếu không thời gian
và tâm tư anh dùng để nấu canh cho cô đã lãng phí cả rồi, Sở Chiến thầm
nghĩ, thận trọng cầm bình cách nhiệt lên đi đến bên cạnh cô.
Đường Tố Khanh nhìn anh đang mang theo bộ bình cách nhiệt đi tới, không đoán
ra vẻ mặt của anh đang suy nghĩ gì, đáy lòng nhất thời ê ẩm, cô không
hiểu vì sao anh lại như thế, chỉ cảm thấy không thoải mái, vốn nghĩ kêu
đau sẽ khiến anh chú ý đến cô, đảo mắt suy nghĩ một chút cảm thấy như
thế cũng không đúng, không cần thiết làm như vậy, thế là cô chỉ biết nằm lỳ trên giường mà thôi.
Đường Tố Khanh không nghĩ tới chuyện
không lâu sau đó, khi cô yêu một tên con trai nào đó, đừng nói đến
chuyện làm như thế để lấy được sự chú ý của anh, chính là chu mỏ làm
nũng cũng là chuyện rất thường xảy ra.
Sở Chiến nhìn cô tự tiện
đứng lên thiếu chút nữa để mình bị thương, kết quả chẳng thèm giải thích với anh dù chỉ một lời, một thân buồn bực không nói lời nào, làm cho
anh dù tức giận cũng chẳng biết phải làm gì, thở dài một tiếng, bất đắc
dĩ lại cưng chìu cầm lấy canh bổ đến bên cạnh cô, chuẩn bị đỡ cô dậy ăn
canh tiếp tục.
Cảm thấy một bóng đen bao phủ lấy mình, Đường Tố
Khanh điều chỉnh tâm tình, sau đó lạnh nhạt nói: "Mới vừa rồi không phải đã ăn canh rồi sao? Tôi no rồi." .
Nghe vậy, Sở Chiến nhất thời
rơi vào trạng thái đề phòng, cho là lúc anh không có ở đây, có ai đó đến thăm cô, trong lồng ngực tràn đầy ghen tức, tròng mắt sắc bén quét khắp phòng bệnh, phát hiện không có gì khác thường, mặt không biến sắc hỏi
"Mới vừa rồi có ai tới đây sao?" .
"Không phải trước đó anh đã
nấu canh đem đến rồi sao, mặc dù cuối cùng cho cha con đứa bé kia, nhưng trước đó nữa em đã uống một chén to rồi." Đường Tố Khanh không giải
thích được nói, một ngày uống nhiều canh như vậy, rồi lại uống nhiều
thuốc nữa, làm cho cô chỉ có thể nghĩ đến nhà vệ sinh.
"Mới vừa
rồi? Đem canh cho người khác uống là ngày hôm qua, cái con sâu nhỏ, lười ngủ như thế, ngủ cả ngày rồi còn chẳng hay, vẫn chưa đói sao?" Sở Chiến bất đắc dĩ cưng chìu nói, lúc này gương mặt cô càng thêm khả ái động
lòng người, muốn giận cô cũng chẳng thể giận được.
"Một ngày một
đêm? Lâu như vậy, tại sao không gọi em tỉnh lại." Đường Tố Khanh không
biết xấu hổ nói, tâm tình bởi vì sự dịu dàng của anh mà trở nên vui vẻ
Sở Chiến đỡ cô dậy, cho cô nằm trên ngực của mình, sờ sờ cái mũi nhỏ của
cô, vô cùng cưng chìu nói: "Ngủ thiếp đi tốt hơn, có lợi cho vết thương, hiện tại uống chút canh đi, dưỡng bệnh tốt mới sớm hết bệnh", thuận
tiện nuôi cho thân thể mập mạp chờ anh tới ăn, trong lòng anh bổ sung
thêm một câu.
"Vậy em cũng không uống." Đường Tố Khanh vặn vẹo,
uốn éo chẳng tự nhiên trong lòng của anh, cơ thể vì có một người đàn ông nữa bên cạnh mà trở nên cứng nhắc, hơn nữa còn rất nóng, chọc cho người cô dù ở giữa mùa đông cũng cảm thấy ấm áp.
Sở Chiến rên lên một
tiếng, khàn khàn nói: "Đừng động! Ngoan ngoãn ăn canh!", cô gái nhỏ này
định hành hạ anh đến chừng nào đây, chỉ khẽ nhúc nhích, cũng khiến anh
có cảm giác, trong đầu anh mãi tương tư đến cô, hận không được giải
quyết cô ngay tại chỗ, nếu cô còn tiếp tục động đậy, anh xác định sẽ
không thèm kiềm chế nữa mà biến thành cầm thú, ăn cô ngay lập tức.
Nghe được âm thanh biến hóa của anh, Đường Tố Khanh coi như trễ nải nữa cũng biết người đàn ông bởi vì sự cử động của chính cô mà dâng lên dục vọng, gương mặt trái xoan lớn chừng bàn tay lập tức chuyển màu hồng, khuôn
mặt đỏ ửng đến mang tai.
Sở Chiến nhìn cô gái nhỏ đang nằm ở
trong lòng ngực mình, cho dù cả đầu nhỏ đều chui vào ngực anh, thế nhưng mắt lạnh của anh vẫn nhìn thấy vết đỏ hồng trên tai cô, hầu kết (cổ
họng) nuốt ừng ực những ngụm nước bọt, nuốt rồi lại nuốt, lòng không
ngừng xao động.
"Nhưng em muốn đi nhà vệ sinh." Đường Tố Khanh
nghĩ phải kết thúc chuyện lúng túng này, vô tội nói, sau khi dứt lời,
hận không thể cắn đứt đầu lưỡi của mình, đã nói không nên đề cập đến
chuyện kia, giọng nói cứ mãi mập mờ là sao.
Cốc cốc cốc. . . . . .
Đang lúc tròng mắt Sở Chiến sáng lên những nghi ngờ, cửa phòng bệnh đột nhiên bị gõ vài tiếng.
Đường Tố Khanh cảm kích nhìn về cửa phòng, nhẹ nhàng hô: "Mời vào!" .
Lần này Sở Chiến không có cảm giác gì nữa, một mặt bởi cô gái nhỏ giống như hận không thể thoát ngay khỏi người anh; mặt khác, người tiến vào làm
cho anh vô cùng khó chịu, coi như đối phương có hóa thành tro, anh cũng
có thể nhận ra đây chính là ngài thị trưởng luôn tìm cách lấy đi cục
cưng gia bảo của anh.
Đến thăm bệnh lại còn ăn mặc lịch sự thế
làm gì, khó coi muốn chết, Sở Chiến vừa xem xét vừa suy nghĩ, ôm thật
chặt lấy cô gái nhỏ, khiêu khích quên đi vẻ mặt mất hồn và chán nản của
Thị trường, động tác giành giật chủ quyền này nếu bị đám thuộc hạ của
anh nhìn thấy, đoán chừng sẽ dọa tụi nó rớt con mắt ra ngoài luôn .
Thị trưởng Âu Dương Khiêm đặt một rổ trái cây và thuốc bổ lên bàn, nhìn hai người thân mật như thế, đè những đau khổ trong lòng xuống, mở miệng
nói: "Tố Khanh, thân thể khá hơn chút nào không? Chuyện công tác thì
em đừng lo lắng, dưỡng thương cho tốt là chuyện quan trọng nhất.".
Trong lúc nói chuyện, Âu Dương Khiêm dịu dàng quét một vòng quanh phòng, cái
ánh mắt kia chọc cho Sở Chiến không vui, cục cưng của anh sao lại để
người ta dùng tia X-quang quét qua, đây tuyệt đối không được.
Đường Tố Khanh gật đầu một cái, lễ phép nói: "Cũng ổn ạ, cám ơn thị trưởng đã quan tâm."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT