Lúc này Made nói: “Anh trèo từ dưới lên sao, thật lợi hại.”
Anh ta cũng không giấu diếm: “Từ dưới trèo lên cũng không quá cao.”
Nhưng lại rất nguy hiểm, nếu không cẩn
thận rất có thể sẽ té chết. Aisha đánh giá anh ta từ trên xuống dưới,
một bộ trường sam, đeo kính, nhìn thế nào cũng giống như người có ăn
học.
Lâu nay không có cơ hội thưởng thức đàn ông Trung Quốc, anh ta trông cũng khá điển trai.
Imhotep cảm thấy ánh mắt của Aisha rất
đáng giận, vừa rồi anh còn bị hiểu lầm là cha của cô, lòng tự trọng của
anh thật sự bị tổn thương.
Đàn ông Ai Cập cổ đại không thích bị
người khác nói mình già, vì như vậy nghĩa là nói bọn họ không có năng
lực khiến phụ nữ vui vẻ. Imhotep đột ngột kéo Aisha lại, ôm hông của cô, còn vừa hôn vừa nói: “Em yêu, đi rót chén trà cho khách đi.”
Aisha bị cái hôn không quá thích hợp này làm cho có chút mơ hồ, cô chỉ có thể gật đầu đi rót chén trà. Nghĩ kỹ,
có lẽ ông chồng hơn ba ngàn năm tuổi nhà mình thật ra là đang ghen!
Nói ra cũng thật lạ, trước giờ cô cũng
gặp không ít đàn ông, đối với một vài người còn có chút ái muội, thế
nhưng Imhotep chưa bao giờ không tin tưởng cô, tại sao đổi thành một
người vừa mắt một chút lại làm ra hành động kịch liệt như vậy?
Nói đến người trốn trong tủ áo, anh ta
thật không nghĩ cô gái xinh đẹp này thế nhưng đã là vợ người ta. Hơn
nữa, nhìn tỉ lệ hình thể của hai người, tại sao anh ta lại có loại cảm
giác phiền muộn muốn nói lại nói không được?
Khi Aisha bưng trà lên, anh ta đang nhìn ra ngoài cửa sổ giống như sợ sẽ có người xông vào. Imhotep nói: “Quốc
gia của anh đối với khách nước ngoài rất cẩn trọng, anh không cần lo
lắng.”
Anh ta bắt đầu tự giới thiệu bản thân: “Tôi họ Trần, gọi là Trần. . . Quốc Hào, không biết ngài là người nước nào?”
Imhotep nói: “Ai Cập, tên tôi là
Imhotep, đây là vợ tôi – Aisha, đó là con gái lớn của tôi – Made, bên
kia là Ess, con trai tôi. Bởi vì yêu thích văn hóa Trung Quốc nên mới
đến đây du lịch một thời gian.” Anh đã học được những lễ phép cơ bản,
hơn nữa liên tiếp tự giới thiệu mình như vậy càng thể hiện anh là một
người rất có giáo dưỡng.
Aisha ngồi ở bên cạnh, khi cô nghe anh
ta bảo mình họ Trần thì cũng phần nào đoán được anh ta đang nói dối, tên anh ta căn bản không phải cái gì Quốc Hào. Mà cô cũng có chút hiểu biết về thời đại này, mặt ngoài hai đảng là bạn tốt, sau lưng lại không
ngừng đấu đá nhau. Nếu người ta không muốn thì cô cũng không muốn hỏi,
chỉ là đã lâu không thấy anh chàng người Trung Quốc điển trai nào nên cô mới muốn nhìn lâu vài lần. Càng nhìn càng cảm thấy Imhotep không vui,
anh càng không vui cô càng muốn nhìn.
Imhotep rốt cục không nhịn được mở miệng, nói: “Bọn họ hẳn là đi rồi, anh cũng nên…” Nên đi thì đi đi, không nên ở lại đây.
Trần Quốc Hào đứng dậy, cười nói: “Lần
nữa cảm ơn sự hỗ trợ của hai vị, tôi cũng nên đi.” Anh ta đang hướng về
bên ngoài đi, thì Aisha nói: “Chỉ sợ anh vừa bước ra khách sạn liền bị tóm.”
Trần Quốc Hào đứng lại, nói: “Thực không dám giấu, tôi đang cầm một bộ hồ sơ rất quan trọng, tôi nhất định phải
chuyển đưa nó an toàn đến Thượng Hải, nếu như bị bắt…” Anh ta liếc mắt
nhìn cặp vợ chồng trước mặt, đột nhiên nói: “Phu nhân, cô hẳn có huyết
thống Trung Quốc, có thể nhờ cô đưa bộ hồ sơ này gửi đến người quen của
tôi ở Thượng Hải được hay không, xem như vì tương lai Trung Quốc làm một chuyện tốt.”
Ách…
Cái mũ này đội cũng thật lớn, Aisha lau mấy giọt mồ hôi vô hình nói: “Tôi rất sợ phiền phức.”
Trần Quốc Hào nói: “Phu nhân, chuyện này thật sự rất quan trọng, liên quan đến rất nhiều tính mạng…”
Aisha nhỏ giọng hỏi: “Tôi muốn hỏi một câu, nếu anh nói thật có thể tôi sẽ giúp anh.”
Trần Quốc Hào ngẩn ra, nhưng anh ta vẫn gật đầu một cái.
Aisha trực tiếp hỏi: “Thật ra anh là cộng sản, đúng không?”
Bầu không khí trong phòng nhất thời trở
nên khó thở, sắc mặt Trần Quốc Hào tái nhợt, anh ta đứng ở đó không đi
cũng không trả lời, xem ra là đang do dự.
Imhotep kéo Aisha qua cười nói: “Aisha, chuyện như vậy chúng ta tốt nhất không nên dính vào.”
Aisha kiên định nói với Imhotep: “Mặc dù em không cần phải xen vào chuyện này, nhưng nhiều năm được giáo dục,
nói quên không quên nhớ vẫn nhớ. Để em tùy hứng một lần đi, đây cũng như trò chơi với chúng ta thôi không phải sao?”
Imhotep nhìn thấy sự lưu luyến trong mắt Aisha, cô đến cùng luyến tiếc điều gì từ quốc gia này? Bất quá nhìn cô
như vậy anh cũng không thể nói gì khác, đành gật đầu một cái: “Lần sau
không được viện lý do này nữa.”
Aisha cười nói: “Câu thành ngữ này dùng rất đúng.”
Đồng thời, Trần Quốc Hào cũng nghĩ kỹ, anh ta cắn răng, lựa chọn tin tưởng Aisha: “Đúng thế.”
Aisha vỗ tay nói: “Nói từ đầu có phải
tốt hơn không.” Thấy Trần Quốc Hào đưa tay vào trong lồng ngực định lấy
cái gì ra, Aisha nói: “Không cần, chúng tôi sẽ đưa anh đi Thượng Hải.”
Trần Quốc Hào kinh ngạc nói: “Nhưng, mọi phương tiện giao thông đều bị người giám sát, chúng ta làm sao có thể đi ra ngoài?”
Aisha chỉ lên trần nhà, cười nói: “Chúng tôi có máy bay ngay trên nóc tòa nhà, chỉ cần dẫn anh đi lên là có thể
đưa anhh an toàn đi Thượng Hải rồi.”
Khóe miệng của Trần Quốc Hào rõ ràng
giật một cái, người có máy bay tư nhân cũng không nhiều, xem ra cặp vợ
chồng này tương đối là người có tiền. Không biết bọn họ ở Ai Cập buôn
bán thứ gì?
Imhotep mặc dù có chút ghen tị, nhưng
hiếm thấy Aisha tích cực như vậy, nên dùng tiếng Ai Cập nói: “Aisha, sau khi chuyện kết thúc anh mong được một lời giải thích.”
Aisha ôm Imhotep, nhỏ giọng trả lời:
“Toàn bộ bí mật của em, em sẽ kể cho anh nghe.” Thái độ của cô rất mập
mờ, Imhotep rất tự nhiên nghĩ đến những ‘Bí mật’ trên giường, nếu không
phải bên cạnh có người thì anh chắc chắn sẽ đi mò mẫn bí mật trên người
phụ nữ của cô rồi.
Bọn họ bàn bạc một hồi, Imhotep đi trả
phòng khách sạn, Aisha thì giấu Trần Quốc Hào vào vali hành lý. Cái vali này rất lớn, nhưng nếu để một người nằm trong đó cũng không phải dễ.
Sắp xếp gọn gàng xong, định nhấc vali lên, thì Trần Quốc Hào từ bên
trong nói: “Tôi rất nặng, không bằng phu nhân…”
“Ess, con kéo đi, mẹ còn muốn thu thập những thứ khác.” Aisha giống như không nghe thấy tiếng của anh ta.
Kế đó vali bị đổi chủ, Trần Quốc Hào cảm thấy mình thật bi thương, anh thế nhưng bị một đứa bé trai nhấc lên,
một đứa bé có thể khỏe đến như vậy sao?
Sau khi người một nhà lên máy bay thì
phi công cũng vào vị trí, lúc này Trần Quốc Hào cũng có thể đi ra, anh
ta bị khung cảnh xa hoa của chiếc máy bay làm cho kinh hoảng. Đương
nhiên là không hiểu, vì sao toàn bộ trang sức vật dụng trên máy bay đều
là hoàng kim, gia đình này đến cùng có bao nhiêu tiền?
Đúng lúc này, có người ở bên ngoài kêu
lên: “Chờ chút, chúng tôi cần kiểm tra bên trong.” Tất nhiên là tiếng
của mấy người quân nhân.
Aisha đối với buồng lái la to: “Cất cánh.”
Máy bay cất cánh cũng cần thời gian, mắt thấy bọn họ sắp bị đuổi theo đến nơi. Trần Quốc Hào lên tiếng nói: “Để
tôi lại đi, bằng không hai người cũng…” Anh ta thấy Imhotep đi đến trước cửa máy bay, dĩ nhiên là đi mở cửa. Xem ra bọn họ thật sự muốn giao
mình ra, đang muốn đem bộ hồ sơ giao cho Aisha, hi vọng cô chí ít có thể bảo vệ bộ hồ sơ này.
Nhưng, lúc này một tiếng gầm vang lên,
tường xi-măng hai bên máy bay giống như có sự sống bay lên đánh lên
người những quân nhân kia.
Cùng lúc, con chó to vốn đang nằm nghỉ
không biết từ bao giờ đã đến phía sau Imhotep, mắt của nó đang phát
sáng, phát ra ánh sáng màu xanh quỷ dị, tiếp đó nó biến thành nửa người
nửa thú, thân người đầu chó, tay cầm đao vung lên mấy lần. Sau đó, anh
ta nhìn thấy khách sạn sụp đổ.
Imhotep đóng cửa cabin lại, xoay người lạnh lùng nói: “Ta nghĩ ta không cần sự hỗ trợ của ngươi.”
Con chó kia hừ một tiếng, đúng vậy, nó thật sự hừ một tiếng.
Trần Quốc Hào có cảm giác mình hẳn là
đang phát sốt nên mới nhìn thấy ảo giác, anh ta xoa trán nhìn mặt trời
mọc. Đột nhiên, anh ta cảm thấy bên trong máy bay thiếu mất một người,
bên cạnh Aisha vốn dĩ còn ngồi một cô gái nhưng bây giờ lại không thấy
đâu, thay vào đó là một con rắn đang cuộn tròn trên cổ của cô.
Điều này kích thích quá lớn, anh ta run
rẩy chỉ vào con rắn nói: “Rắn độc…” Tiếp đó, rốt cục không thể chống đỡ
được nữa mà té xỉu.
Aisha sờ Made nói: “Híc, ngất thật rồi.”
Made: “Tê…” Giải thích là: là sợ con sao?
Aisha cười nói: “Không phải, là con và
ba còn có Anubis đồng thời làm cho kinh sợ.” Một chuỗi đả kích này xác
thực có thể làm cho một người bị đánh bại.
Imhotep tiến lên ôm lấy Aisha, anh kéo
Made từ cổ cô ra ném cho Anubis, làm Anubis sợ đến mức vội vàng tiếp lấy Made, cũng la lên: “Có người cha nào như ngươi sao?”
Imhotep cười nói: “Con bé dù gì cũng là thân kim cương, đâu yếu đuối đến mức cần ngươi bảo vệ.”
Imhotep ôm Aisha nói: “Hiện tại có thể nói rõ ràng chưa?”
Aisha vuốt đầu trọc của anh, cười nói: “Đừng nói với em là anh đang ghen tị đó nhé?”
Imhotep nhắm mắt lại, anh cảm thấy thật
thoải mái, vì thế tùy ý cô vuốt đầu mình, cũng nói: “Ừ, anh ta và những
người trước không đồng nhất, anh cảm thấy anh ta càng phù hợp với quan
niệm thẩm mỹ của em. Mà bề ngoài của anh có phải đối với người Trung
Quốc rất thú vị không?”
Bất quá, cô vẫn đàng hoàng nói với
Imhotep: “Ừm, thật ra từ trong xương của em… là linh hồn người Trung
Quốc.” Cô từ tốn đem chuyện Rắn Hổ Mang đưa cô đến thế giới này kể lại,
nhưng cô vẫn không thế nói ra mình cố ý câu dẫn Imhotep, bằng không anh
nhất định sẽ tức giận cho xem. Nhiều năm vợ chồng như vậy, cô biết rõ
anh xem trọng tình cảm đến thế nào, do đó không thể để nửa điểm cát bụi
dư thừa.
Imhotep cau mày nói: “Hóa ra là như vậy, không trách được em đối với Musa và Daoud không có bất kỳ loại tình cảm ràng buộc nào, dù sao với em bọn họ cũng là người xa lạ. Nói vậy, Daoud cũng không phải mối tình đầu của em?”
Aisha có chút khó xử nói: “Imhotep, kỳ
thực anh mới là người đầu tiên em yêu.” Nghe được tin tức này Imhotep
mừng như điên, anh ôm chặt Aisha rồi hôn mãnh liệt.
Ess ôm đầu nói: “Ba mẹ dạy hư trẻ nhỏ nha.”
Made than thở nói: “Tê…” Nghĩa là: Xin đừng hôn nhiệt tình như thế trước mặt con nít chứ…
Còn Anubis thì nghĩ, không biết hôn
‘người nào đó’ sẽ có mùi vị như thế nào nhỉ? Chắc là rất ngọt! Gần đây
cô ấy cũng ít khi lừa hắn ăn chuột, miệng chắc sẽ không có mùi vị quái
lạ nào đâu. (Anubis thật đáng thương…)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT