Imhotep lập tức nhìn quanh, dừng một chút, lại nhìn xuống lắc đầu nói: “Không có ở đây.”

Aisha hoảng hốt, nói: “Nhất định là vừa rồi mặt trời mọc nên biến thành rắn, sau đó chúng ta….” Vừa rồi hôn thật kịch liệt, kết quả…. Kết quả để con rắn nhỏ ngã khỏi ngựa?

Đây đúng là cha mẹ vô lương tâm, Imhotep nhăn chân mày lắc đầu: “Hẳn là không ngã xa bao nhiêu, trở lại tìm thôi!”

Bọn họ lại quay ngựa trở lại tìm, kết quả tìm một hồi cũng không thấy bóng dáng của con gái đâu.

Aisha thiếu chút nữa khóc lớn, tuy Made không giống với những đứa bé cùng tuổi khác, nhưng trong sa mạc mênh mông này, còn chưa tìm được đã bị chết khát.

Imhotep nói: “Con có thể là biết đường về nhà, không bằng về nhà nhìn xem.”

Imhotep vừa nói xong lời này, thì nhóm người Hafez đi đến, bọn họ đang rời đi nơi này, trong đó có Anck-Su-Namun vì bị đẩy ngã còn đang ngất xỉu, đang được người nâng đi.

Aisha không có thời gian quan tâm đến bọn họ, suy nghĩ một lúc liền gật đầu nói: “Được, trở về nhìn một cái.”

Hai người lại nhanh chóng ngồi lên lưng ngựa, chạy nhanh trở về nhà, nhưng vẫn không thấy Made đâu. Mắt thấy trời sắp tối, đứa bé này còn có thể đi đâu chứ?

Aisha gần như phát khóc, đạp đá trên mặt đất, nhìn ai cũng không thuận mắt.

Imhotep ngược lại vô cùng bình tĩnh, anh an ủi nói: “Aisha, em bình tĩnh một chút đi.”

Aisha lớn tiếng nói: “Làm sao có thể bình tĩnh được?”

Đúng lúc này Beni đi đến: “Chủ nhân, phu nhân, có điện thoại…..”

Aisha quát: “Không nghe, cúp máy.”

Beni hoảng hốt nhưng vẫn kiên trì nói thêm một câu: “Dù là cô chủ cũng không nghe sao?”

Aisha vội vàng chạy đến cầm lấy điện thoại nói: “Made, Made con chạy đi đâu?” Bởi vì cô quá nóng nảy lời nói ra trở thành rống to.

Nhưng đối phương lại nhàn nhạt nói: “Mẹ, mẹ cùng ba thật là yêu thương nhau chẳng thèm để ý đến con, còn để con ngã khỏi ngựa trong sa mạc. Chuyện này, làm Made rất đau buồn.”

Aisha biết chuyện này là sai lầm của bậc làm cha làm mẹ đây, ho nhẹ một tiếng nói: “Khụ……. Ngoan, sẽ không có lần sau, con lúc này ở đâu ba mẹ đến đón con về.”

“Ah, con lúc này đang trên xe lửa từ Cairo đi Luân Đôn.” Đối phương càng lạnh nhạt nói ra một câu khiến người ta dựng tóc gấy.

“Cái gì?” Aisha hét lớn.

Thế nhưng Made lại ủy khuất nói: “Cũng là do mặt trời nắng gắt quá nên con mới tìm chỗ trốn, ai biết được đó lại là túi xách của chú Ardeth Bay đâu, con bị chú ấy mang theo cùng đi lên xe lửa.” Suy nghĩ một chút lại nói thêm một câu, “Không thể đi xuống.”

Cùng đi với Ardeth Bay? Như thế cô cũng yên tâm.

Đánh chết Aisha cũng không tin Made vì bị phơi nắng mới trốn vào trong túi, con bé căn bản chính là cố ý, nhất định là như vậy.

“Bảo chú Ardeth Bay nghe điện thoại.” Aisha vì được Ardeth Bay chăm sóc qua, biết anh là một người rất có trách nhiệm, nếu ở cạnh anh cũng có thể yên tâm mấy phần. Chỉ sợ là dọc đường đi anh sẽ ăn không ít khổ, dù sao cũng là cô nghĩ như vậy.

“Ừm, Aisha. Con gái cô thật sự là kẻ dở hơi, tôi vừa lên xe lửa thì túi đột nhiên mở ra, tiếp đó con bé xuất hiện, cô có biết lúc đó người trên xe lửa nhìn tôi như thế nào không?” Giọng Ardeth Bay mang theo băng giá, có chút tức giận.

Aisha nói: “Thật xin lỗi, làm phiền anh. Có thể đưa con bé trở về không, thật sự biết ơn anh.”

Ardeth Bay đáp: “Tôi mặc dù không muốn nhưng vẫn phải đưa con bé cùng đi Luân Đôn, vì O’Connell một nhà đang gặp nguy hiểm, tôi nghe được âm mưu của bọn người kia, muốn báo cho nhà bọn họ biết. Chờ chuyện đâu vào đấy sẽ trở về.”

“Thì ra là vậy, làm phiền anh vậy.” Aisha lại nói rất nhiều lời khách sáo sau đó mới buông điện thoại ra.

Imhotep theo cuộc đối thoại của cô cũng biết được chút ít sự tình của con gái, anh sờ tóc Aisha: “Quên đi, để con bé ra ngoài chơi cũng tốt. Cùng lắm thì chúng ta đến tìm bọn họ.”

Aisha hơi nhếch khóe miệng: “Thật ra thì em đang cảm thấy Ardeth Bay có bao nhiêu đáng thương, anh ta có thể an toàn mà trở về sao?”

Imhotep khẽ cười: “Yên tâm, Made sẽ không hại chết người đâu.”

Aisha vỗ vỗ tay anh: “Một nhà O’Connell cũng gặp chuyện chẳng lành rồi.”

Imhotep ôm cô vào lòng: “Không cần lo cho bọn họ, chúng ta cũng lâu không có thế giới riêng hai người rồi, kinh nguyệt của em cũng qua rồi đi, không bằng bây giờ đi uống chút rượu?”

Aisha vỗ nhẹ lên ngực anh: “Còn nói, nếu không phải do chúng ta làm con bé ngã khỏi ngựa, con bé cũng không có cơ hội chạy đi chơi thế này.”

Imhotep đem cô đặt lên giường, hôn nhẹ lên môi cô: “Do đó chúng ta mới có khoảng không gian riêng thế này không phải sao? Con bé không có ở đây, cũng sẽ không có ai dám đến phá chúng ta, không đúng à?” Vừa nói anh vừa thoát đi quần áo của Aisha, vốn cô mặc cũng rất gợi cảm.

Loại chuyện này dù là trước đây hay sau này, lúc tiến, nhập kia luôn có chút không thoải mái. Aisha có hơi chau mày, Imhotep cảm nhận được dừng một chút.

Cô luôn cho rằng anh có loại thói quen này, nhưng hôm nay Imhotep lại hỏi: “Vẫn là không thoải mái sao? Đã hơn tám năm rồi.”

Aisha thế này mới biết nguyên do vì sao cho tới nay anh luôn sẽ dừng một lúc, thì ra vì thấy cô không được thoải mái cho nên muốn giúp cô thích ứng. Cô cảm thấy cuộc sống của cô từng chút một đều bị Imhotep ăn mòn, thậm chí còn không bao giờ nghĩ đến việc trốn đi hay trở về nữa.

Cô lắc lắc đầu nói: “Không có, là cảm thấy thoải mái. Chỉ cần là Imhotep, em chưa bao giờ cảm thấy khó chịu.”

Imhotep có chút rối bời đem tâm sự nói ra: “Dù là như vậy, anh lúc nào cũng cảm thấy mình đang khi dễ em. Khác xa với Aisha trước kia, thân thể này của em với anh vẫn còn rất nhỏ, anh không biết nếu em mang thai có bao nhiêu gánh nặng?” Anh hôn môi cô, công kích bên trong cùng bên ngoài khác nhau, mang thai có thể sẽ phá hư thân thể cô.

Aisha đáp lại nụ hôn của anh, chủ động vặn thân thể nói: “Imhotep, em yêu anh, em muốn sinh con cho anh, cho dù có nảy sinh vấn đề gì đi chăng nữa.” Nhất thời kích động nói ra những lời này, bỗng nhiên lại cảm thấy hối hận, nếu như sinh mười đứa tám đứa thì bản thân chẳng phải rất đáng thương sao?

Imhotep cảm động, anh dùng phương thức trực tiếp biểu hiện tình cảm của mình, dùng toàn bộ sức lực ‘chăm sóc’ cô.

Trong lúc bọn họ biển tình mênh mông, Made lúc này nhìn Ardeth Bay dựa vào cửa sổ ngủ, cảm thấy hình xăm trên mặt Ardeth Bay rất quái lạ, phía trên chỉ cần vẽ vài nét thì sẽ có hình chim ưng. Phía dưới vài nét lại biến thành hình rùa.

Cô bé đi đến bên cạnh một chàng trai đang ngồi vẽ tranh, kêu một tiếng: “Anh ơi.” Mẹ nói, gặp người lạ cần phải lễ phép một chút.

Chàng trai ngẩng đầu thấy cô bé mặc quần áo người lớn, cậu tưởng là người nhà cô sợ cô bị lạnh mới cho cô mặc thêm một lớp quần áo lớn bên ngoài.

Vì lẽ đó cậu chỉ cười hỏi: “Em gái có chuyện gì sao?”

Made đưa bàn tay trắng như tuyết ra: “Anh ơi, có thể cho em mượn bút dùng một lát không, rất nhanh sẽ trả lại cho anh.”

Cậu cảm thấy cô bé rất ngoan lại lễ phép vì thế đưa bút cho cô mượn, trong chốc lát quả thật cô bé đem bút trả lại cho cậu, còn thật lễ phép nói cảm ơn.

Trong lòng cậu còn nghĩ, chỉ là chút chuyện nhỏ như vậy cô bé đã thật lễ phép, cha mẹ của cô bé thật là biết cách giáo dục!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play