【Tào Thư Lộ: “Lần trước ‘Vân đạm phong khinh’ đưa ra một chủ đề
cho ‘Tinh cầu cô đơn’ lựa chọn, chủ đề là ‘kẹo và giấy gói kẹo nên lựa
chọn thế nào’, ‘Tinh cầu cô đơn’ gửi thư nói rằng muốn nhờ tôi chuyển
lời cho ‘Vân đạm phong khinh’ —— hình như hơi khó đọc, nhưng không sao
—— điều muốn nói chính là, ‘cho dù là kẹo hay giấy gói kẹo, cũng không
cần thiết cố chấp nữa, hà tất phải lựa chọn chứ, vì sao không quên chúng nó đi?’.”
Viên Thế Vân: có phải giữa nam và nữ trên thế
giới này, luôn có chuyện xưa của chính mình hay không, từ lúc quen biết, hiểu nhau đến yêu nhau —— thậm chí còn ghét nhau… Tất cả mọi việc, cuối cùng chỉ có thể dùng hai chữ “chuyện xưa” này để khái quát. Đúng vậy,
ngoại trừ bản thân họ, đối với người khác chỉ là một câu chuyện xưa, chỉ có chính người trong cuộc mới biết được, đó là cuộc sống hiện thực mà
tàn khốc.】
7.1Edit: Spring13Beta: SamNước sôi trên bếp, có lẽ đậy nắp lại thì sẽ nghe được tiếng hú nhắc nhở,
nhưng Thế Vân không hề nhận ra. Cô chỉ ngơ ngác nhìn Thạch Thụ Thần,
phỏng đoán rốt cuộc anh ta mang theo tâm trạng nào mà đến đây, nói như
vậy với cô.
Người Viên Tổ Vân thích không phải là cô?
Cô cười khổ một chút, anh thích ai, đâu có liên quan tới cô chứ?
Nhưng cô không muốn giải thích với Thạch Thụ Thần, chẳng muốn chút nào, mặc dù cô nghĩ rằng mình có nghĩa vụ nói rõ với anh ta.
Cuối cùng cô hơi dỗi hờn nói: “Tớ và anh ta không bẩn thỉu như cậu tưởng tượng đâu.”
“Viên Thế Vân,” Thạch Thụ Thần đi tới, trong mắt mang theo giận dữ, “Cậu đừng xuyên tạc ý tớ.”
“…”
“Tớ chỉ là…” Anh ta nhìn cô, có phần nản chí, “Không muốn nhìn thấy cậu bị tổn thương.”
Thế Vân nhìn người đàn ông trước mắt, bỗng nhiên trăm mối cảm xúc ngổn
ngang. Cô nên cảm ơn anh ta chăng? Bởi vì lời nhắc nhớ của anh ta. Còn
phải cảm thấy áy náy nữa ư? Bởi vì anh ta chờ đợi nhiều năm như vậy.
Nhưng trong lồng ngực của cô, chỉ có tràn đầy ưu thương, cô muốn cất
tiếng lại không thể thốt ra.
Thạch Thụ Thần bỗng nhiên vươn tay, xoa nhẹ khóe mắt cô, nhìn cô kỹ càng, anh ta cười ảm đạm: “Đồ ngốc…cậu thật sự rất ngốc.”
“…” Cô mím môi, chỉ cảm thấy khóe mắt mà anh ta xoa nhẹ có chút cay xè.
“Tớ sắp đi Mỹ,” anh ta nói, “Mấy tuần trước là đi phỏng vấn, xem thử hoàn cảnh.”
“A…” Cô kinh ngạc nhìn anh ta, có cảm giác không thể đoán được anh ta suy
nghĩ gì. Thậm chí cô còn cảm thấy Thạch Thụ Thần khó đoán hơn là Viên Tổ Vân.
“Thời gian nhập học còn dài, nhưng tớ nghĩ qua năm mới rồi sang đó trước.”
“…”
“Cậu bằng lòng đi cùng tớ không?” Anh ta dừng một chút, nói, “Cậu không cần
trả lời ngay, nhưng nếu được xin cậu hãy suy nghĩ một chút.”
Tối
nay, Thế Vân tiễn Thạch Thụ Thần rồi một mình ngồi trên sofa phòng khách ngây người. Cô cảm thấy tay chân mình lạnh lẽo, nhưng lại không muốn đi lấy ly nước ấm cầm trong tay, cô chẳng muốn làm gì hết, chỉ muốn ngây
người.
Qua thật lâu, cô đứng dậy mở máy tính trên bàn, tìm danh
sách trên mạng, mở ra thư mục cô muốn, một âm thanh ấm áp lập tức phát
ra, căn phòng vốn quạnh quẽ cũng trở nên ấm áp.
“Chào các bạn
thính giả ‘trước radio’, mặc dù có rất nhiều người nhắc nhở tôi, hiện
tại lắng nghe tiết mục không nhất định dùng đến radio, như là tiết mục
này của chúng ta còn phát sóng trực tiếp thông qua mạng internet truyền
đến từng góc xó trên thế giới, nhưng có lẽ bởi vì làm công việc chủ trì
đã nhiều năm, khi tôi ngồi trước micro của phòng thu âm, tôi sẽ tự động
tưởng tượng các bạn đang ngồi trước radio nghe đài, mặc dù phòng thu âm
bây giờ khác với hồi trước rất nhiều, chẳng hạn như trước mặt người chủ
trì đều đặt máy tính mà không phải là bản thảo, nhưng tôi vẫn còn thói
quen vừa cầm bản thảo đã được in ra, vừa đọc, vừa chủ trì tiết mục. Có
lẽ hết thảy đều là thói quen thành tự nhiên rồi.
Được rồi, bắt đầu tiết mục mà cứ lảm nhảm nhiều như vậy, ngay cả đạo diễn cũng mất kiên
nhẫn mà dùng tay ra hiệu với tôi, thế thì tiết mục hôm nay xin chính
thức bắt đầu. Tuần này thời tiết tại New York rất là tệ, đầu tiên là mưa tầm tã ba ngày trời, sau đó trời lại đầy mây, ngay cả một chút sắc xanh cũng chẳng thấy, không biết một tuần của các bạn trải qua thế nào?
Đáng lẽ nên đọc thư của thính giả trước, nhưng bởi vì ‘câu chuyện kỳ lạ’ của tuần trước thật sự rất được yêu thích, vì thế Thư Lộ muốn nói về chủ đề này trước. Khụ khụ, là như vầy, tuần trước cảnh sát New York truy nã
một tên phạm tội cướp bóc, không ai biết được khuôn mặt thật của hắn,
cảnh sát tạm thời đặt tên cho hắn là ‘Ninja’, vì sao chứ? Bởi vì vào một buổi sáng sớm, tên cướp này đeo mặt nạ ninja, trên eo thắt một con dao
ninja to lớn, tùy tiện đi vào một cửa hàng tiện lợi. Nhân viên cửa hàng
vừa thấy hắn liền bấm chuông báo cảnh sát, thế là hắn rất buồn bực hỏi
nhân viên cửa hàng: ‘xin hỏi anh báo cảnh sát là vì nhìn thấy tôi vào
sao?’, nhân viên cửa hàng gật đầu quả quyết —— đương nhiên rồi, ai nhìn
thấy cách ăn mặc của hắn cũng sẽ báo cảnh sát thôi. Cho nên tên cướp này bỏ chạy, đi vào một tiệm giặt quần áo cách đó hai con phố, lần này khi
hắn đi vào nhân viên tiệm không báo cảnh sát —— không phải không cảnh
giác, mà bởi vì hệ thống báo cảnh sát của tiệm này đã bị hỏng —— vì thế
nhân viên tiệm run rẩy trong lòng, giả vờ có kiên nhẫn hỏi hắn cần gì,
hắn rút ra con dao ninja, đe dọa nói muốn ăn cướp, nhân viên tiệm vội
vàng mở radio —— tôi xin lỗi, là máy thu ngân —— nhưng bên trong trống
không, bởi vì tiệm giặt quần áo mới mở vào sáng sớm còn chưa có thu
nhập. Thế là tên cướp lại buồn bực chạy đi, đến giờ không ai biết hắn ở
đâu, cho nên các bạn thính giả nghe được tiết mục này, nếu có manh mối
gì thì hãy báo cho chúng tôi biết —— nhân tiện thông báo cho cảnh sát
New York, cảm ơn.
Như vậy, tiếp theo tôi sẽ đọc một bức thư do
thính giả gửi đến, là về … ‘Vân đạm phong khinh’ và ‘Tinh cầu cô đơn’.
Được rồi, tôi thừa nhận hiện tại mình rất tò mò về hai vị thính giả này. Lần trước ‘Vân đạm phong khinh’ đưa ra một chủ đề cho ‘Tinh cầu cô đơn’ lựa chọn, chủ đề là ‘kẹo và giấy gói kẹo nên lựa chọn thế nào’, ‘Tinh
cầu cô đơn’ gửi thư nói rằng muốn nhờ tôi chuyển lời cho ‘Vân đạm phong
khinh’ —— hình như hơi khó đọc, nhưng không sao —— điều muốn nói chính
là, ‘cho dù là kẹo hay giấy gói kẹo, cũng không cần thiết cố chấp nữa,
hà tất phải lựa chọn chứ, vì sao không quên chúng nó đi?’. Như vậy, ‘Vân đạm phong khinh’, bạn có hài lòng với câu trả lời trên của ‘Tinh cầu cô đơn’ không? Nếu còn lời muốn nói, xin gửi vào hộp thư riêng của Thư Lộ
nhé, sau đây chúng ta hãy lắng nghe một ca khúc nằm trong album của
Madonna được phát hành vào năm ngoái…”
Thế Vân co chân lên, cuộn mình trên ghế xoay tròn trước mặt máy tính, từ từ quay quanh theo trọng lực.
“Vân đạm phong khinh” chắc là nghe được câu trả lời của “Tinh cầu cô đơn” nhỉ…
Câu trả lời này, anh ta hài lòng chứ?
Tháng mười hai, Thượng Hải dần dần lạnh hơn, những ngày mưa là khó chịu nhất, có loại rét lạnh ngấm vào xương cốt, hình như mặc bao nhiêu quần áo đi
chăng nữa cũng không thấy ấm. Nhưng Thế Vân không để tâm, bảy tám năm
qua cô trải qua mùa đông còn rét lạnh hơn lúc này, cho nên trong lòng cô cảm thấy vui sướng, loại vui sướng khó mà diễn tả.
Buổi sáng
cuối tuần, Thế Vân hẹn Tử Mặc đi xem xe, tài khoản ngân hàng của cô
không biết khi nào thì có thêm một khoản tiền, nhưng cô biết đó là do ba gửi, mặc dù trước đó cô đã từng từ chối ý tốt của ông. Cô lẳng lặng
nhìn con số trên màn hình máy tính dư ra mấy số không, trong lòng chẳng
gợn sóng gì.
Nếu có thể khiến ba mẹ vui mừng, thế thì cô bằng lòng nhận những thứ bọn họ cho cô. Tiền cũng được, tình thương cũng được,
quan tâm cũng được, nếu là do ba mẹ đưa cho thì cô sẽ nhận lấy, sau đó
đợi đến một ngày, vào một thời cơ thích hợp mà trả lại cho bọn họ.
Đi dạo lung tung một buổi chiều, cô đã đặt hàng, ngay cả Tử Mặc chất phác
cũng cảm thấy cô quyết định quá nhanh, cô cười cười không để ý, không có phản bác. Lúc ăn tối, Hạng Tự cũng đến, khóe miệng và các đốt ngón tay
của anh ta dán đầy băng keo cá nhân, không phải loại lớn, mà là loại nhỏ trong suốt, cô thấy chúng làm cho Hạng Tự thoạt nhìn có phần đáng yêu,
giống như bọn họ trở về năm mười sáu mười bảy tuổi.
“Đàn ông đến bao nhiêu tuổi mới hết đánh nhau hả?” Thế Vân bất đắc dĩ hỏi.
“Đến…” Hạng Tự dường như nghiêm túc suy nghĩ vài giây, “Lúc mất đi chức năng tình dục.”
“…” Thế Vân và Tử Mặc không khỏi ngạc nhiên nhìn anh ta, nói không nên lời.
“Một người đàn ông sau khi mất đi chức năng tình dục, thì không còn ham muốn đối với thế giới, đàn ông không có ham muốn thì sẽ không đánh nhau, bởi vì cuộc sống như sóng tràn bờ đã kết thúc rồi.” Anh ta vừa cúi đầu xem
thực đơn, vừa nói rõ ràng đâu ra đấy.
“…Thật khó hiểu ý nghĩ của đàn ông các người.” Thế Vân đưa ra một kết luận.
Hạng Tự mím môi cười cười, âm thầm liếc nhìn Tử Mặc một cái, rồi tiếp tục xem thực đơn.
Bữa cơm này hơi nặng nề một chút, bởi vì Thế Vân phát hiện ngoài chính cô
ra thì hai người kia rất ít khi nói chuyện với nhau, hoặc là hầu như
không nói gì, cô không khỏi hoài nghi, giữa bọn họ có phải xảy ra chuyện gì không.
Có phải giữa nam và nữ trên thế giới này, luôn có
chuyện xưa của chính mình hay không, từ lúc quen biết, hiểu nhau đến yêu nhau —— thậm chí còn ghét nhau… Tất cả mọi việc, cuối cùng chỉ có thể
dùng hai chữ “chuyện xưa” này để khái quát. Đúng vậy, ngoại trừ bản thân họ, đối với người khác chỉ là một câu chuyện xưa, chỉ có chính người
trong cuộc mới biết được, đó là cuộc sống hiện thực mà tàn khốc.
Ăn xong, Thế Vân đi trước, cô hẹn tám giờ đến phòng khám của Tưởng Bách
Liệt. Đây là lần đầu tiên cô hẹn vào buổi tối, ngọn đèn trong phòng khám sáng choang, sáng đến mức hơi lóa mắt, cô tựa vào ghế da không mở mắt
ra được.
“Hôm nay đối với chúng ta là một khởi đầu mới,” Tưởng
Bách Liệt lấy ra một hộp sữa và một lon bia đặt trước mặt cô, “Cô muốn
uống gì?”
Thế Vân nghĩ nghĩ, vẫn chọn sữa.
“Ừm…cũng tốt.”
Anh ta hơi đăm chiêu gật đầu, đi hâm nóng sữa cho cô. Băng vải trên tay
anh ta mới toanh, hình như vừa thay xong, cũng sáng choang, có chút lóa
mắt.
“Hôm nay tôi sở dĩ hẹn cô vào buổi tối, là bởi vì muốn thử
một cách thức trò chuyện mới, đương nhiên điều kiện trước tiên là cô
đồng ý.”
Cô cười khổ nghe anh ta nói tiếp, nếu đã đến rồi thì sẽ không định từ chối yêu cầu của anh ta.
“Tôi có thể tắt đèn không,” anh ta nhìn cô, sắc mặt ôn hòa, “Như thế, có
khiến cô lo lắng không? Hoặc là chúng ta có thể thử mở một cái đèn nhỏ
trước.”
Thế Vân nghĩ nghĩ, gật đầu: “Mở đèn nhỏ trước có vẻ tốt hơn.”
“Được.” Tưởng Bách Liệt đặt sữa đã hâm nóng lên bàn trà, sau đó tắt ngọn đèn
lớn chói mắt, chỉ để lại ánh sáng lờ mờ của một chiếc đèn nhỏ trên bàn
làm việc.
Đôi mắt Thế Vân lập tức thả lỏng, cảm thấy mình như là đang ở nhà một mình vào buổi tối, lén lút trốn trong bóng đêm.
“Như vậy được chứ?” Chẳng qua, còn có một người khác ẩn trốn trong bóng đêm.
“Được.”
Cô tựa vào ghế da, lờ mờ thấy được hình dáng của Tưởng Bách Liệt, cuốn sổ
trước mặt anh ta vốn không mở ra, anh ta cũng không có ý định muốn viết
xuống, mà là cầm một thứ gì đó giống như cây bút ở trên bàn, anh ta nói
với cô: “Nếu tôi ghi âm cuộc đối thoại, cô có để ý không —— tất nhiên là dùng để điều trị.”
Cô lắc đầu, không xác định anh ta có thấy
không, nhưng chắc là anh ta thấy được, bằng không anh ta sẽ không gật
đầu ngay sau đó, hơn nữa bấm vào cái nút: “Thế thì chúng ta bắt đầu nhé, thả lỏng một tí, giống như mọi lần chúng ta trò chuyện vậy —— thậm chí
tôi hy vọng cô thả lỏng hơn bình thường.”
“Được…” Cô cứng ngắc nhếch khóe miệng, cảm thấy mình ngược lại rất khẩn trương.
“Đầu tiên hãy nói với tôi về giấc mộng của cô, gần đây còn mơ thấy người xa lạ không?”
“Không có,” cô cố gắng hồi tưởng, “Không còn.”
“Có thể nói cho tôi biết lúc đầu vì sao cô muốn tìm tôi không, tôi nghĩ có
liên quan đến giấc mộng kia, nó rất quấy nhiễu đến cô sao, lần đầu tiên
cô tới thì đã đi thẳng vào vấn đề này?”
“Ưm…” Cô trầm ngâm trong
chốc lát, “Thật ra lúc vừa mới mơ thấy giấc mộng đó, tôi không hề để ý,
chỉ là luôn nhớ kỹ những cái tên xuất hiện trong mộng —— đương nhiên có
một số tên tôi không nhớ, chỉ cảm thấy mỗi lần mơ là sẽ thấy một người
có tên khác…hơi kỳ lạ.”
Tưởng Bách Liệt cũng thả lỏng tựa vào lưng ghế, toàn thân rời khỏi phạm vi ánh đèn, không nhìn thấy biểu tình trên mặt.
“Nhưng dần dần, nó hình như biến thành một thói quen —— tôi rất khó nói rõ
ràng, rốt cuộc là ghi nhớ tên người trong mộng hay là cứ mơ như thế là
một thói quen —— cho đến một ngày, tôi chợt phát hiện mình mơ cùng một
loại giấc mộng nhiều như vậy, tên của những người đó ngày càng nhiều,
rất nhiều rất nhiều… Vì thế tôi bắt đầu cảm thấy căng thẳng, hoặc nói
chính xác hơn là sốt ruột.” Cô cầm ly sữa trong tay, uống vào một ngụm.
“Tôi hình như…không thể kiềm chế bản thân, đôi khi vô thức làm một việc, đợi khi lấy lại tinh thần thì mới nhận ra ‘trời ơi, vừa rồi mình lại làm
việc này’, nhưng trong đầu tôi suy nghĩ một việc hoàn toàn khác.”
“Có thể đưa ra một ví dụ không, bất cứ gì cô có thể nghĩ đến.” Âm thanh của Tưởng Bách Liệt sau ngọn đèn vang lên.
“Ví dụ như…tôi nghĩ một chuyện, suy nghĩ rất lâu, đợi khi phục hồi tinh
thần thì chợt phát hiện mình đã dừng xe —— nói cách khác, tôi từ nhà lái xe chạy đến siêu thị cách đó mấy dặm, giữa đường chạy qua mấy giao lộ,
gặp đèn xanh đèn đỏ, thấy người qua đường, thế nhưng tôi hoàn toàn không tập trung tinh thần, chỉ là lái xe theo bản năng —— giống như tôi đột
nhiên phân chia thành hai người, một người đang lái xe, một người đang
lơ đãng. Tôi sợ hãi, bởi vì cái người đang lái xe một khi không cẩn thận thì sẽ tạo ra hậu quả không thể cứu vãn, vì thế bắt đầu hai năm trước,
tôi không dám lái xe một mình.”
“Thế lúc đó cô có nghĩ tới đi tìm bác sĩ không?”
Cô lắc đầu: “Chưa từng có, lúc ấy tôi cảm thấy bác sĩ tâm lý hình như là…
Anh cũng biết, loại vai diễn xuất hiện trong phim truyền hình, tôi chưa
bao giờ coi mình là bệnh nhân.”
“Tôi thấy cô có chút hiểu lầm về
chức trách của bác sĩ tâm lý cùng với định nghĩa về ‘bệnh nhân’.” Anh ta không chút khách khí chỉ ra.
“Đúng vậy,” Thế Vân gật đầu, “Tôi nghĩ lúc ấy tôi thật sự…có chút hiểu lầm.”
“Thế thì cuối cùng cô làm sao hạ quyết tâm đến tìm tôi?” Một tay anh ta
chống lên tay vịn của ghế dựa, giọng điệu nghe ra đầy hứng thú.
“Bởi vì…” Cô bỗng nhiên tinh quái, “Tử Mặc nói anh rất đẹp trai.”
“…” Tưởng Bách Liệt nhích về phía trước, có thể nhìn thấy sắc mặt khó tin của anh ta.
“Đùa thôi, thật ra là vì…”
“?”
“Tử Mặc nói với tôi, có một số chuyện không thể nào kể ra với người gần gũi nhất, nhưng lại nói được với người xa lạ.”
“…”
“Tuy rằng tôi không biết tình huống của Tử Mặc, nhưng lại cảm động bởi những lời này của cô ấy —— à, cũng không thể nói là cảm động, mà có lẽ là
trong đầu cứ suy nghĩ mãi, cảm giác như chính mình đang ở trong một mê
cung, bỗng nhiên có người nói với tôi ‘thật ra còn có một con đường’ ——
anh hiểu được không?”
Sắc mặt Tưởng Bách Liệt rất thú vị, nhíu mày suy nghĩ một giây, sau đó mỉm cười nói: “Tôi hiểu.”
Thế Vân cũng cười: “Nhưng hình như hồi trước tôi đã nói rồi, lúc ấy tôi
không thật sự muốn nhận bất cứ giúp đỡ gì từ chỗ anh, nhưng bỗng nhiên
tôi rất muốn biết ‘con đường mới’ này rốt cuộc thế nào, tôi muốn thử
xem…”
“Bây giờ cô có hối hận không?” Âm thanh của anh ta rất dịu dàng, khiến người ta không có cách từ chối.
“Đương nhiên không có, ngược lại tôi thấy rất may mắn.” Cô nhìn anh ta, tuy
rằng nhìn không rõ, nhưng cảm thấy trong lòng rất bình tĩnh.
“Thật ra tôi luôn có một nghi vấn, cô đã nói, tình cảm giữa hai chị em cô tốt lắm, không có gì giấu nhau, hai người rất hiểu nhau phải không?”
“Đúng vậy, rất hiểu nhau.”
“Hai người sẽ yêu cùng một người đàn ông chứ?”
Thế Vân ngẩn người, theo trực giác nói: “Không có khả năng.”
“Nhưng thường thường song sinh sẽ thích thứ giống nhau, trước đó cô cũng đã
nói, sau khi mình mua đồ về nhà thì phát hiện cô ấy cũng mua thứ đó, nếu thích cùng thứ, chẳng lẽ sẽ không cùng thích một người đàn ông sao?”
Cô lắc đầu: “Không đâu, tính cách của tôi và chị ấy…hoàn toàn tương phản,
về phương diện đàn ông, cũng có quan điểm hoàn toàn khác nhau.”
“Hoàn toàn khác nhau?” Tưởng Bách Liệt nhướng mày, tỏ vẻ hoài nghi.
“Ừm,” cô cụp mắt, tưởng tượng nhìn thấy người có khuôn mặt giống y như cô,
“Cảm giác về cùng một người đàn ông, chúng tôi thường thường —— không,
có thể nói là từ trước đến giờ —— hoàn toàn tương phản. Tôi cho là đẹp
thì chị ấy cảm thấy xấu; tôi cho là dịu dàng thì chị ấy cho rằng hung
dữ; tôi thích thì chị ấy nói chẳng hề có cảm giác. Ngược lại, người đàn
ông mà chị ấy thích, tôi chẳng có chút hứng thú.”
“Nhưng nếu thích cùng thứ, chứng tỏ rằng mắt thẩm mỹ của các cô tương tự, tại sao về
phương diện đàn ông lại xảy ra khác biệt lớn như vậy chứ —— có lẽ nào
hai người cố ý không?”
“Cố ý?” Thế Vân kinh ngạc, “Tại sao?”
“Bởi vì, song sinh thường muốn bản thân mình được phân biệt với đối phương,
lúc trước cô cũng nói tới, ba mẹ hình như rất khuyến khích hai cô có ý
tưởng và đặc điểm của riêng mình, có lẽ hồi bé cảm thấy còn có người
giống mình là rất tốt, nhưng tuổi tác tăng dần, có thể nào cảm thấy
phiền chán không?”
“…” Phiền chán? Cô cắn môi, ai phiền chán ai?
“Có thể nào rất ghét đối phương và mình giống nhau hay không, cho nên hai
người tận sức biểu hiện ra phương diện hoàn toàn khác với đối phương,
tính cách cũng được, quan điểm cũng được, yêu thích cũng được, tóm lại
muốn biểu hiện sự khác biệt.”
“Nhưng…chúng tôi vốn không giống
nhau mà, cho dù bề ngoài có tương tự đi chăng nữa, nội tâm sẽ khác nhau, trên thế giới này không có hai người có cùng nội tâm đâu.” Cô cảm thấy
nhức đầu lâm râm.
Tưởng Bách Liệt một tay chống cằm, hình như đang suy nghĩ lời cô, sau đó anh ta bỗng nhiên ấn cái nút trên bút ghi âm
trong tay, tỏ vẻ anh ta đã ghi âm xong rồi: “Cô biết không, tôi luôn cảm thấy người mà cô nhớ nhung không phải Thế Phân. Mà là…người nào khác.”
Lúc anh ta nói lời này, trên mặt bị chụp đèn bao phủ có vẻ nghiêm túc khác thường.
Một tuần sau, nhân viên cửa hàng xe gọi điện báo có thể đến lấy xe, Thế Vân tìm một buổi chiều Viên Tổ Vân ra ngoài họp, cô thanh toán tiền, cẩn
thận lái xe vào gara dưới lầu công ty.
Cô vốn muốn một chiếc xe màu đỏ, nhưng cuối cùng vẫn mua màu bạc. Kỳ thật, màu bạc thích hợp với cô hơn, kín đảo, bình thản.
Cô giẫm lên thắng xe, gạt qua cần P, kéo thắng tay, cô thở phào nhẹ nhõm
—— thật ra cô không biết dũng khí lái xe của mình từ đâu ra, nhưng cô
rất muốn thử xem, lần đầu tiên tùy ý muốn thử nghiệm, bởi vì cô thích
cảm giác ngồi một mình trong xe chạy qua nông thôn yên tĩnh, cô rất yêu
cảm giác này —— nhưng cô thật sự không biết dũng khí của mình từ đâu ra.
Đến khi trở lại văn phòng, Viên Tổ Vân ngoài dự đoán ngồi trong văn phòng,
đang mở họp qua điện thoại. Anh nhìn thấy cô trở về, chỉ chỉ cái tách
trên bàn mình, không biết bắt đầu từ khi nào, pha cà phê đã trở thành
một phần trong công việc của cô.
Thế Vân cầm tách vào phòng trà
nước, rót cà phê, thêm nước, khuấy đều, rồi lại thêm nước, bỏ đường vào… Tất cả động tác đều theo bản năng, cô lại bắt đầu mất tập trung, nghĩ
đến vừa rồi chạy xe về, chạy trong dòng người và dòng xe cộ, cô khẩn
trương đến mức lòng bàn tay toát mồ hôi. Chờ cô lấy lại tinh thần thì
phát hiện Viên Tổ Vân đang đứng bên cạnh cô, anh khoanh tay nhìn cô.
“?” Cô chỉ là lãng phí một tí thời gian thôi, anh chờ tách cà phê này đến
độ gấp gáp vậy sao, thế thì tại sao anh không tự mình pha chứ?
“Tôi rất nghi ngờ, trong những tách cà phê mà tôi uống trước đây có trộn lẫn với nước miếng của em không.” Anh nhìn cô, khóe miệng hơi vểnh lên.
Thế Vân nhíu mày, cụp mắt xuống, cô mới phát hiện ra mình đang tựa vào tủ
lạnh, một tay đỡ khuỷu tay còn lại, bất giác uống cà phê trong tay.
“A…” Cô ngẩn người, không biết làm sao giải thích hành vi của mình.
“Có thể pha một tách khác cho tôi không, là loại thật đậm, bây giờ tôi rất
buồn ngủ, cảm ơn.” Nói xong, anh mỉm cười quay về văn phòng mình.
“…” Thế Vân giơ lên cái tách trong tay, ngơ ngác nhìn một lúc, bất đắc dĩ
đổ đi, rồi rửa sạch cái tách, sau đó cô pha cà phê lần nữa, sau khi tự
mình an ủi vài câu mới đi đưa cho Viên Tổ Vân.
Tách cà phê đặt mạnh lên bàn, không phải vì người đặt nó xuống rất phẫn nộ, mà là vì xấu hổ và bất an.
“Tôi thề, trước kia tôi chưa từng thất thần như vậy khi pha cà phê cho anh.” Cô thề thốt.
Viên Tổ Vân lại đưa ra khuôn mặt không tỏ rõ ý kiến, chỉ là cầm tách lên uống, có lẽ như anh nói, anh thật sự rất buồn ngủ.
“Vậy…tôi ra ngoài đây…” Cô chần chừ xoay người, nhưng bị anh gọi lại.
“Ngày mai em rảnh không?” Hai tay anh đan vào nhau đặt trên bàn, ngón tay bất giác chỉnh lại mắt kính gọng đen trên mũi —— à, nói mới nhớ, giác mạc
của anh còn chưa lành ư?
“Làm gì…” Thế Vân thận trọng quay lại, nhìn anh.
“Cùng tôi đi công tác.”
Khi Viên Tổ Vân nói câu này, cả khuôn mặt bị bàn tay che chắn, chỉ nhìn thấy ánh mắt phía sau mắt kính tỏa ra tia sáng khác lạ.
“Không đi.” Thế Vân theo bản năng từ chối, giống như cô bé quàng khăn đỏ từ chối lời mời của bà ngoại sói.
“Tôi nghĩ em cần phải rõ ràng, hiện tại tôi không phải trưng cầu ý kiến của
em,” anh mở ra cặp hồ sơ trong tay, bắt đầu sắp xếp lại, “Mà là thông
báo với em —— hiểu không?”
“…”
Tối nay, Thế Vân về nhà vừa thu xếp hành lý vừa nghĩ đủ cớ có thể chạy trốn, chẳng hạn như ——
Bỗng nhiên phát sốt?
Cô vươn tay sờ trán mình, nếu tối nay chỉ đắp một tấm chăn mỏng, sáng dậy có thể phát sốt không…
Trong nhà có việc gấp thì sao?
Cô nhìn xung quanh, trong nhà này ngoài cô ra chỉ có đồng hồ quả lắc treo
trên tường là hoạt động, nếu cô nói dối trong nhà có vật nuôi bị bệnh,
không biết anh có đồng ý không…
Hoặc là —— cô nảy sinh ý nghĩ —— bị đụng xe, nếu cô bị đụng xe thì chắc là đủ lý do phải không?
Nhưng mà…trời ơi, chẳng phải là chỉ đi chung thôi sao, có đáng vắt hết óc vậy không?
Thế là cô thu xếp hành lý xong xuôi, mang theo tâm trạng lo sợ bất an đi
vào giấc ngủ, nếu được, sau khi cô thức dậy vào sáng hôm sau hãy khiến
cho mọi việc đều là giấc mộng.
Nhưng sáng sớm hôm sau, khi Thế Vân vẫn còn nằm mơ thì tiếng chuông di động chói tai vang lên.
“A lô…” Cô lần mò ấn nút nghe.
“Tôi ở dưới lầu, hạn em mười lăm phút xuống đây.” Âm thanh như ác ma vang lên ở đầu dây bên kia.
Cô không mở mắt ra được, trong đầu trống rỗng, nhưng bất giác từ trong ổ
chăn chui ra, đợi đến khi cô lấy lại tinh thần thì đã kéo va ly đứng ở
dưới lầu.
Viên Tổ Vân ngồi trên ghế lái của chiếc xe công ty, anh ló đầu ra nhìn cô, kinh ngạc nói: “Tiểu thư, cô định đi đâu đấy?”
“Anh…hôm qua không phải nói đi công tác sao?” Cô nhìn va ly bên chân, nghi hoặc nhíu mày.
Bàn tay thật to của Viên Tổ Vân bỗng nhiên che mặt, không biết là đang cười hay đang khóc —— nhưng có lẽ là cười, bờ vai cũng hơi run lên.
“Tôi chỉ nói là đi công tác, đâu có nói phải ngủ qua đêm.” Anh thả tay xuống đặt trên khung cửa, tỏ vẻ chế giễu nhìn cô.
“…” Trong đầu Thế Vân bỗng nhiên lại có lỗ hổng, rốt cuộc là anh quá thông minh, hay là mình quá ngốc?
“Được rồi, lên xe đi.” Viên Tổ Vân vẫy tay với cô, không có ý xuống xe giúp
cô xách hành lý, chỉ là tươi cười nhìn cô, đường cong khóe miệng rất
sâu.
Cô thở dài dưới đáy lòng, cam chịu số phận ném va ly ra ghế
sau, sau đó ngồi vào ghế lái phụ, đeo dây an toàn. Cô tin sắc mặt mình
nhất định không tốt, hoặc là nói, sắc mặt của người sinh hờn dỗi chẳng
đẹp chỗ nào.
Viên Tổ Vân không để ý tới cô, tâm tình rất tốt huýt sáo bắt đầu chạy xe.
Sau khi tiến vào đường cao tốc, anh bỗng nhiên nói: “Chúng ta đến một huyện dưới Hàng Châu, nếu thuận lợi hai tiếng là tới.”
Thế Vân trầm mặc nhìn ngoài cửa sổ, không có trả lời.
“Giận rồi?” Anh nhẹ giọng nói.
Cô giả vờ như rất thoải mái lắc đầu. Tại sao cô phải giận? Giận ai chứ?
“Thật sao?” Giọng điệu của anh như là không tin tưởng, vì thế anh vươn tay xoay cằm cô qua, muốn xem biểu tình trên mặt cô.
“Gì hả…” Cô rầu rĩ dùng sức giãy ra, vẫn không nhìn anh.
“Tôi nói này,” anh cười nói, “Đêm qua em không phải vì chuyện này mà khẩn trương nửa ngày chứ?”
“Đâu có…” Cô chột dạ phản bác.
“Không phải…cầm nội y mà do dự chứ,” anh nhếch khóe miệng, giọng the thé như
phụ nữ, “‘Rốt cuộc nên mặc cái nào, cái nào anh ấy mới có cảm giác
nhỉ’…”
“Này,” Thế Vân quay đầu trừng anh, “Con người anh…thật háo sắc!”
Anh vẫn tươi cười, như là không giận: “Rốt cuộc em chịu nói chuyện với tôi rồi.”
Cô nghe anh nói vậy, vội vàng quay đầu qua chỗ khác không nhìn anh.
Một bên mặt anh phản chiếu trên kính là tươi cười, nhưng kỳ lạ là: cô lại nhìn thấy chính mình cũng cười.
Bảy giờ tối, khi Thế Vân tới dưới lầu khu chung cư, cô bỗng nhiên nhớ tới đủ loại tưởng tượng và do dự tối qua, không khỏi cảm thấy buồn
cười.
Viên Tổ Vân dừng xe dưới lầu, rồi đi xuống giúp cô xách hành lý ra, cô rất muốn cản anh, bởi vì chiếc va ly kia rất nặng, nhưng cô
vẫn chậm một bước, Viên Tổ Vân đã cau mày xách va ly xuống, hơn nữa tỏ
ra bất ngờ nói: “Em định đi đâu công tác thế, Bắc cực hả?”
“Anh
chưa từng nghe nói sao,” cô muốn xách va ly, nhưng bị anh cự tuyệt, “Phụ nữ ra ngoài một ngày và ra ngoài một tuần đều mang theo hành lý nhiều
như nhau.”
Viên Tổ Vân bĩu môi, không phản bác, kéo va ly của cô
đi vào cổng chung cư, bác quản lý nhìn anh, rồi nhìn cô đi theo phía sau mang theo vẻ mặt xấu hổ, ông ta yên tâm tiếp tục xem tivi.
“Này! Tôi tự xách được rồi.” Mặc dù đã vào thang máy, cô vẫn định đấu tranh đến cùng.
“Em thỉnh thoảng hãy để tôi phát huy một chút tác phong quý ông lịch thiệp đi.” Anh nhấn xuống “31”.
“Tôi xin miễn…”
“Cho nên tôi nói là ‘thỉnh thoảng’.”
Thang máy nhanh chóng phát ra tiếng “đinh”, lúc cửa thang máy mở ra đèn tự
động trong hành lang cũng sáng lên, Thế Vân đi ra ngoài trước, lục lọi
lấy chìa khóa mở cửa, cô xoay người muốn tạm biệt vị tiên sinh thỉnh
thoảng phát huy tác phong quý ông lịch thiệp kia, không ngờ anh đã nhẹ
nhàng đẩy cửa ra đi vào nhà cô.
Cô chun mũi, nhe răng trợn mắt bất mãn trong lòng, vẫn cam chịu lấy ra đôi dép, rồi đóng cửa lại.
“Tôi đói bụng.” Anh thay dép, rất tự nhiên nằm lên sofa, còn nới lỏng cà vạt.
“Khách hàng,” Thế Vân lạnh lùng nói, “Tiệm chúng tôi đã đóng cửa, phiền anh đến tiệm khác đi.”
“Không muốn.” Anh rất quả quyết từ chối, nằm trên sofa ánh mắt nhìn cô có chút ý chơi xấu.
“Vậy anh muốn thế nào?” Cô trừng anh.
“Làm chút gì cho tôi ăn đi, cái gì cũng được —— nhưng đừng dùng dao cắt gì cả.”
Cô vẫn trừng anh, ngoại trừ làm thế cô chẳng còn cách nào với anh. Cô nghĩ nghĩ, chống nạnh nói: “Đi xuống dưới lầu ăn đi, tôi mời.”
“Không muốn.” Anh vẫn quả quyết từ chối, mím môi, ánh mắt lại chứa ý cười.
Hừ! Muốn trêu chọc tôi à…
Thế Vân nheo mắt lại, như là nghĩ đến điểm quan trọng, vì thế cô vào phòng
bếp mở tủ lạnh, lấy ra mấy quả trứng và mì sợi, bắt đầu nấu nước.
Cô không nhìn anh, chỉ tự mình nấu nướng, đáy lòng có một hạnh phúc nho
nhỏ, đó là khi cô “thỉnh thoảng” phát huy tính cách xấu xa tiềm ẩn nên
mới có loại hạnh phúc ấy.
Mì mau chóng nấu chín, trên đó bỏ thêm hai miếng trứng luộc, sau đó cô cung kính đưa tới trước mặt Viên Tổ Vân.
Anh ngồi dậy, nhìn cô, hình như đang lo lắng trong hồ lô của cô rốt cuộc có bán những gì, nhưng anh vẫn quyết đoán bưng lên bắt đầu ăn.
Khóe miệng vốn tươi cười của Thế Vân dần dần hơi run rẩy, anh lại ăn ngấu nghiến không nhăn nhó mặt mày chút nào.
“Này…” Cô đè lại cổ tay anh, không biết nên nói gì.
“?” Anh ngẩng đầu, miệng nhét đầy mì và trứng luộc, ăn rất thỏa mãn.
“Anh…không thấy mặn sao?”
Anh nhìn cô, sắc mặt tự nhiên, sau đó rất vô tư mỉm cười: “Không có…”
Không cảm thấy mới tin đó! Cô gần như đổ nửa hộp muối vào, nếu không phải không tìm thấy ớt thì cô còn tàn nhẫn hơn…
Nhưng mà, giờ phút này, đối diện với khuôn mặt tươi cười của anh, tại sao sự
đắc ý trong lòng cô đã tan biến, thay vào đó là cảm giác áy náy? Vì sao
sau mỗi trò đùa dai anh đều có thể tươi cười đắc ý như vậy, còn cô không bao giờ nhận thức được cái gọi là “hạnh phúc sau khi thực hiện thành
công” chứ?
Có phải cô thật sự không thích hợp đùa dai hay không…
“Đừng ăn nữa…” Cô muốn lấy qua cái bát của anh, nhưng làm sao cũng không được.
“Không được,” anh mỉm cười nhìn cô, trong mắt có chút ưu thương lướt qua, “Đây là do em đặc biệt làm cho tôi mà…”
“…” Cô không nói nên lời, trầm mặc chốc lát, cô mới nói, “Tôi nấu một bát khác ngon hơn cho anh ăn.”
Cô không biết sức lực của mình từ đâu ra, dám giành lấy cái bát của anh,
xoay người vào phòng bếp, đổ mọi thứ trong bát ra hết, sau đó nấu nước
lại.
Cô không nhìn anh, hoặc là nói không dám nhìn anh, cô sợ nhìn thấy sắc mặt anh, cũng sợ anh nhìn thấy sắc mặt của mình.
Bỗng nhiên, một bàn tay lướt qua vai cô chạm vào cửa tủ bát nằm trên đầu cô, tay kia thì từ dưới thắt lưng cô chìa ra, cầm lấy ngón tay cô bởi vì
xắt thịt mà bị thương, anh nhìn tỉ mỉ kỹ càng.
“Tôi nghĩ sau này
tốt nhất em đừng động vào dao nữa, bởi vì người bị cắt trúng ngón tay
một lần, từ đó sẽ có chướng ngại tâm lý.” Hơi thở anh từ phía sau tai cô truyền tới, giọng điệu bình tĩnh khác thường.
“Tôi không thấy
vậy…” Cô không được tự nhiên rút ngón tay về, nhưng phát hiện mình đang ở trong vòng tay của anh, không thể nhúc nhích.
“Tại sao em vẫn
quật cường như vậy hả.” Anh khẽ khàng nói bên tai cô, dường như là một
câu nghi vấn nhưng cũng là một câu khẳng định.
“…” Cô không trả lời, cũng không biết nên trả lời ra sao.
“Em nói cho tôi biết đi,” anh nói, “Em không phải là do ông trời phái tới, chuyên môn đối nghịch với tôi chứ…”
Lúc này đây, giọng điệu của anh như là thật sự mang theo nghi vấn.
“Phải thì thế nào, không phải thì sao…” Cô không biết dũng khí từ đâu ra để
trả lời anh, nhưng vẫn không dám xoay người nhìn anh.
Anh khẽ cười một tiếng, bỗng nhiên thả ra hai cánh tay đang bao vây cô, nói: “Dù nói thế nào, tôi cũng nên cảm ơn ông trời ‘quan tâm’ đến tôi, em nói phải
không?”
Anh không chờ cô trả lời, lập tức trở về phòng khách nằm
xuống sofa, mệt mỏi nói: “Tôi chợp mắt một lúc trước, nấu xong rồi thì
gọi tôi.”
Thế Vân không quay đầu lại nhìn anh, chỉ tự mình nấu nướng, luộc trứng.
Thật ra cô cũng rất muốn biết, anh có phải là do ông trời phái tới chuyên
môn đối nghịch với cô không, hoặc là nói, người thật sự được “quan tâm”
rốt cuộc là ai?
Hôm nay là đêm bình an, thời tiết rất lạnh, Thế
Vân lấy ra chiếc áo lông treo ở trong tủ quần áo mà mẹ mua cho cô, bỗng
nhiên cô hơi phiền muộn nhớ tới cuộc sống ở London, chiếc áo lông này
rất dày tựa như mẹ đang ôm chặt cô vào lòng, cho cô rất nhiều ấm áp,
cũng cùng cô đi trên con đường gian nan.
Bầu không khí của lễ
Giáng Sinh tại Thượng Hải đương nhiên không nồng nhiệt như tại London,
nhưng vẫn khiến cô có phần ngạc nhiên, đại sảnh của khu chung cư, hai
bên ngã tư đường của những con phố sầm uất, cùng với đủ loại trung tâm
mua sắm, trước cửa các tòa cao ốc, tất cả đều trang hoàng sặc sỡ cho lễ
Giáng Sinh, rất nhiều cây thông Noel được dựng lên, khi cô đang chờ đèn
đỏ cũng không nhịn được mà ngắm nghía kỹ càng, chiếc xe đằng sau bấm mấy tiếng còi cô mới nhận ra mấy chiếc xe đằng trước đã chạy hết rồi.
Vào văn phòng, các đồng nghiệp đều nhàn nhã như đang nghỉ ngơi —— bởi vì các sếp đều về nước ăn mừng năm mới.
Lúc ăn trưa, Carol vừa gặm đùi gà vừa nói năng không rõ: “Cô biết không, sang năm Shelly sẽ trở về làm việc đấy.”
“…Ồ, thật sao…” Cô ngẩng đầu nhìn Carol, không biết còn có thể nói gì. Cô
nên vui mừng chứ, sắp “thoát khỏi bể khổ” rồi, nhưng tại sao trong lòng
như là có chút ——
“Chắc là cô tiếc lắm nhỉ, sắp rời khỏi quản lý
Viên của cô,” kể từ khi Thế Vân chắn cà phê cho Viên Tổ Vân, ở trong đầu Carol tự động cho rằng cô là người theo đuổi Viên Tổ Vân.
“Về
điểm nay, tôi không muốn giải thích nhiều nữa, nhưng tôi vẫn phải nhắc
lại,” mặc dù cô vẫn ngờ rằng, mặc kệ mình nhắc đi nhắc lại bao nhiêu lần Carol cũng không đặt trong lòng, “Tôi tuyệt đối, chưa từng theo đuổi
tên Viên Tổ Vân kia!”
“À.” Nhưng mà Carol lại rất sảng khoái tiếp nhận lời “nhắc lại” của cô.
“…”
“Giữa nam nữ thỉnh thoảng tán tỉnh ve vãn cũng tốt lắm, sẽ không cảm thấy buồn tẻ.”
“…” Thế Vân chán nản lấy tay che mặt, cảm thấy mình rất bất lực.
Buổi chiều, sau khi ném ra một câu “Buổi tối chờ tôi cùng tan tầm”, Viên Tổ Vân liền biến mất.
Thế Vân nhìn những đồng nghiệp khác trong văn phòng, những người còn trẻ
hình như buổi tối đã có tiết mục, còn những người lớn tuổi hơn một chút
thì không để ý lắm đến ngày lễ phương Tây này, họ chỉ muốn về nhà sớm
chút mua đồ ăn nấu nướng. Cô không biết, mấy năm sau, có phải những
người trẻ tuổi kia cũng sẽ biến thành những người lớn tuổi hơn không,
toàn bộ đam mê vui chơi chuyển sang trách nhiệm bình thản?
Cô nhớ
lại đêm bình an năm ngoái, nếu không gặp được Lương Kiến Phi, cô có trở
về hay không, hay là tiếp tục làm thủ thư bình thường tại thư viện, mỗi
ngày khi đi ngang qua nhà hàng dưới lầu đều nhìn vào bên trong, sau đó
trở về căn hộ, lặng lẽ đun nước, chờ đợi một đêm hiu quạnh bắt đầu?
Hồi trước cô không sống tại căn hộ bên trên nhà hàng Trung Quốc kia, lúc
tốt nghiệp cô vốn tìm một căn hộ ở đằng sau trường học, bởi vì nó nằm
gần thư viện hơn. Cô rất thích đến một quán bar nằm kế bên con đường của nhà hàng Trung Quốc, các bạn cô quen biết tại học viện nghệ thuật
thường tụ tập ở quán bar này, tại đây cô lại quen biết rất nhiều bạn
mới, những người học biểu diễn đa số đều rất thân thiện, còn thường
thường mời cô đến xem bọn họ biểu diễn. Nơi đậu xe của quán bar này
không tiện lắm, hơn nữa cách chỗ cô ở cũng không tính là xa, vì thế cô
hay đi bộ đến. Cô nhất định phải đi qua con đường của nhà hàng Trung
Quốc kia, gần đó lúc nào cũng có xe buýt hai tầng*, đều là du khách
Trung Quốc đến ngắm cảnh, thậm chí rất nhiều lần cô nghe được giọng nói
của quê hương, cô mỉm cười đi ngang qua bọn họ, tưởng tượng mình đang ở
ngã tư đường tại cố hương, cảm giác nhớ nhà từ từ trào dâng.
(*) xe buýt hai tầng
Có một ngày, cô giống như mọi ngày tan ca rồi là đi về phía quán bar kia,
lúc đi ngang qua nhà hàng Trung Quốc, cô theo thói quen lướt nhìn mấy
lần, nhưng bỗng nhiên cô ngây người.
Cô nhìn thấy trước một bàn
hai người tại một góc có một người đàn ông đang ngồi đó, trong tay đang
cầm một quyển tiểu thuyết, đọc rất chăm chú, người phục vụ bưng canh và
cơm lên, anh ngẩng đầu mỉm cười nói cảm ơn.
Cô suy nghĩ, cho dù ai nhìn thấy nụ cười tươi như vậy cũng sẽ không tin rằng anh là người có tính cách xấu xa nhỉ?
Anh dường như cảm nhận được gì đó, nhìn sang về phía cô, cô vội vàng trốn
vào một góc anh không nhìn thấy, trong lòng như có người đang gõ mạnh
lên trái tim, ngay cả hô hấp cũng trở nên hỗn loạn.
Cô đi vòng con đường xa hơn tiếp tục đi về phía quán bar, lúc tới nơi, mọi người đang
thân thiện trò chuyện, có người bạn hỏi cô sao thế, cô cười khổ lắc đầu, nói không có việc gì.
Một tuần sau, cô dọn đến căn hộ nằm phía
trên nhà hàng Trung Quốc kia, nhưng mà từ đó về sau cô chưa từng gặp lại người đàn ông có tính cách xấu xa ấy, mặc dù mỗi lần đi ngang qua cô
đều mang tâm trạng khẩn trương lẳng lẽ nhìn lướt qua, cho đến khi…cô gặp Kiến Phi tại đó.
Có lẽ, khi người ta đang cô đơn sẽ làm ra một số chuyện nhàm chán, tựa như việc lần đó cô chuyển nhà, bởi thế cô phải
bồi thường một tháng tiền thuê cho chủ thuê của căn hộ trước, mà chỗ ở
mới thì cách thư viện xa hơn.
“Bọn họ đi hết rồi sao?” Viên Tổ Vân cầm laptop đi vào, kinh ngạc nhìn văn phòng trống trơn cùng với đồng hồ treo tường.
“…Có lẽ vậy.” Cô không khẳng định lắm, bởi vì cô vừa mới từ cõi tiên trở về.
Anh nhìn cô, chợt mỉm cười nói: “Được rồi, để thưởng em vì đã nghe lời, buổi tối tôi đưa em đi ăn đồ ngon.”
“…” Cô đành chịu nhìn bóng dáng của anh trở về văn phòng dọn dẹp tài liệu, xin thương xót cô, không đi được không.
“Đi thôi.” Năm phút sau, anh đi ra, như là sợ cô sẽ chạy mất.
“Ờ…” Thế Vân ỉu xìu cầm lấy túi xách, đi theo anh ra ngoài.
Hôm nay cô không lái xe, kể từ lúc suýt nữa đụng người tại lối vào gara dưới lầu ở công ty, cô hiếm khi lái xe đi làm.
Bọn họ may mắn đón được một chiếc taxi ở dưới lầu, Viên Tổ Vân để cô vào
ngồi trước, sau đó ngồi bên cạnh cô, đóng mạnh cửa lại, đợi đến khi tài
xế chạy ra khỏi tòa cao ốc anh mới đọc địa chỉ —— đó là địa chỉ nhà anh.
“Tại sao đến nhà anh…” Cô mở to mắt nhìn anh.
“Vẻ mặt của em bây giờ thật rất giống cô bé quàng khăn đỏ nhận rõ mặt thật của bà ngoại sói.”
Dáng vẻ cười rộ lên của anh rất đẹp trai, cô bỗng phát hiện anh đã không còn đeo mắt kính nữa, là bởi vì giác mạc đã ổn rồi ư?
Cô nhíu mày, quay đầu sang chỗ khác nhìn ra ngoài cửa sổ: “Thứ anh nói ăn ngon là cái gì…”
“Thì là đích thân tôi xuống bếp nấu một bữa tiệc lớn đấy.”
Trù nghệ của anh cô đã lĩnh giáo một lần…cũng không tệ. Nhưng nếu đến nhà anh ăn, không phải sẽ rất mất tự nhiên sao?
Trên đường đông nghịt, taxi chạy khoảng 40 phút mới tới dưới lầu nhà Viên Tổ Vân, lúc anh xuống xe thuận tiện túm lấy cánh tay cô cùng nhau đi
xuống.
“Anh sợ tôi chạy ư?” Cô cười khổ.
“Tôi sợ em bị lừa đi.” Anh mỉm cười.
Lại một lần nữa vào nhà anh, Thế Vân có chút bỡ ngỡ, bởi vì trong một góc
tại phòng khách có thêm một hồ cá, bàn ăn phòng bếp cũng rộng rãi hơn
một chút.
Anh hình như đã chuẩn bị trước nguyên liệu, trở về liền
rửa tay bắt đầu xào rau, Thế Vân đến trước hồ cá, ngắm cá vàng đủ màu
sắc bơi qua bơi lại, cô chợt nghĩ rằng: chủ nhân của chúng nó là một
người rất trẻ con.
Mười phút sau, anh quát to một tiếng: “Xong rồi, qua ăn đi.”
“Xong rồi?…” Cô không dám tin nhìn anh, trông anh đeo tạp dề rất…đáng yêu.
“Đúng vậy.”
“Nhanh thế…”
Anh cười tươi, đặt dĩa cơm lên bàn, rồi lấy ra hai lon bia: “Em tưởng rằng
tôi mời em ăn bữa tiệc lớn tại Pháp sao, xin lỗi, khiến em thất vọng
rồi, tôi chỉ có thể cung cấp bữa cơm phần mà thôi, không cần đợi lâu.”
Thế Vân sờ bụng xẹp lép vì đói, cô đành phải ngồi vào bàn. Hai dĩa cơm
giống nhau, thịt xé sợi hương cá và rau xào —— quả nhiên thật là cơm
phần…
“Uống không?” Anh khui lon bia đưa tới trước mặt cô, lập tức dẫn tới cái nhìn chăm chăm cảnh giác của cô.
“Tôi chưa bao giờ uống bia một mình với đàn ông vào buổi tối.”
“Không phải một mình.” Anh mỉm cười nhìn cô.
“?”
Anh đứng dậy đến bệ cửa sổ cầm một con gấu nhồi bông nhỏ màu nâu đặt lên bàn: “Còn có nó ở đây, cho nên là ba người chúng ta.”
“…” Thế Vân đảo mắt khinh thường, lạnh lùng nói, “Tôi không muốn.”
“Vậy được rồi,” anh khui lon bia tự mình uống, “Em không đói sao, mau ăn đi.”
Cô chần chừ vài giây, cuối cùng vẫn cầm đũa lên ăn, không biết có phải vì
đói hay không, cô cảm thấy mùi vị ngon lắm, ít nhất so với quán ăn nhỏ
đối diện khu chung cư của cô thì ngon hơn nhiều.
“Người đã nếm qua đồ ăn tôi làm đều sẽ yêu…”
“?”
“…Trù nghệ của tôi.”
“…”
Anh uống bia, ánh mắt lặng lẽ liếc nhìn cô, như là không muốn bỏ qua bất cứ biểu cảm nào của cô.
“Có ai từng nói cho anh biết, anh rất đáng ghét không?” Bị anh nhìn chằm chằm, cô rất khó chịu nên cất tiếng.
“Có chứ,” anh trưng ra vẻ mặt vô tội và bất đắc dĩ, “Rất nhiều bạn gái hồi
trước của tôi nói vậy, nhưng sau khi các cô ấy nói thế đều cố chấp yêu
tôi.”
“…Coi như tôi chưa hỏi đi.” Cô cụp mắt xuống nghiêm túc lùa cơm.
Bọn họ không nói chuyện nữa, một người ăn cơm một người uống bia, giống như đây là một buổi tối bình thường, bọn họ ở trong phòng làm chuyện như
mọi ngày.
“Này,” Viên Tổ Vân bỗng nhiên nói, “Nếu tôi uống say, em sẽ ở lại cùng tôi chứ?”
“Không.” Có nghĩ cũng đừng nghĩ đến!
“À,” anh vẫn uống bia, “Vậy đưa tôi đến nhà em đi.”
“…” Cô phớt lờ anh, tiếp tục ăn cơm trong dĩa, cái bàn hơi thấp, còn ghế
thì hơi cao, cô phải cúi cổ xuống, vì thế chợt cảm thấy mình rất giống
chó mèo.
“Bởi vì, tôi uống say rồi thì sẽ rất cô đơn, cũng rất…khó chịu.”
Khi anh nói lời này, đôi mắt nhìn cô chằm chằm, ánh mắt hơi mơ hồ bất định.
Thế Vân cố gắng ăn xong miếng cơm cuối cùng, rất muốn xách túi bước đi.
Anh nói thế…làm đang ám chỉ điều gì sao?!
Hôn lễ của Lâm Bảo Thục được tổ chức vào ngày cuối cùng của tháng mười hai, lúc Thế Vân mở thiệp mời ra, cô tươi cười suy nghĩ, rất ít người sẽ
chọn ngày cuối năm nhỉ. Nhưng tới ngày này rồi, thời tiết cũng rất tốt,
mưa rơi cả tuần đột nhiên ngừng lại.
Buổi tối đêm bình an, Viên Tổ Vân không có dấu hiệu uống say, chỉ là dáng vẻ có chút thương cảm, cô
bắt đầu thấy rằng, càng tiếp cận anh càng không hiểu anh —— không phải
là do tính cách xấu xa của anh tạo thành chứ?
Cô thức dậy rất sớm, bắt đầu thu dọn căn phòng, cô có một thói quen, chỉ cần cảm thấy khẩn
trương thì muốn thu dọn phòng ở, nhưng lúc này, thà nói khẩn trương chi
bằng nói là hưng phấn. Cô không biết vì sao mình hưng phấn như vậy, tựa
như người lấy chồng là cô vậy, đã rất nhiều năm cô không gặp Lâm Bảo
Thục, cô ấy ở trên tấm ảnh thiệp mời vẫn không thay đổi, vẻ mặt như trẻ
con.
Bốn giờ chiều, cô cầm quà kết hôn đã mua trước xuất phát từ
sớm, cô hình như không kiềm chế được nỗi xúc động muốn mau chóng nhìn
thấy bạn học cũ của Thế Phân. Đi vào hội trường, từ xa cô đã trông thấy
Lương Kiến Phi đang bận rộn, cùng với cô dâu chú rể đang trò chuyện tại
chỗ đón khách như là chẳng có ai bên cạnh, cô bật cười đồng thời cũng
cảm động.
Cô nhớ Lương Kiến Phi từng nói, nếu Thế Phân vẫn còn
sống, tại đây có thể có thêm một bóng dáng bận rộn hay không, chị ấy
nhất định sẽ bận túi bụi, nói không chừng còn phải nhín ra chút thời
gian giáo huấn cô dâu chú rể không thèm quan tâm đến hôn lễ của chính
mình, sau đó chị ấy mang giày cao gót mà đuổi theo cậu bé nghịch với bó
hoa cô dâu.
“Thế Vân!…” Lâm Bảo Thục nhìn thấy cô, mừng rỡ vẫy tay đi về phía cô, chẳng có chút vẻ rụt rè của cô dâu.
Thế Vân đi qua, mỉm cười vươn cánh tay ôm cô dâu một cái. À, đúng rồi, đây là Lâm Bảo Thục mà cô quen biết.
Hai cô nắm cánh tay nhau, lộ ra nụ cười vui vẻ, trong phút chốc hai mắt Lâm Bảo Thục đỏ ngầu, hơi nghẹn ngào nói: “Thật tốt quá…lúc đầu tớ còn ngại mời cậu, nhưng Kiến Phi nói không sao, cho nên tớ…nhưng bây giờ tớ mới
biết được, thật là tốt quá…cậu đến được là tốt rồi!”
Thế Vân cầm
nước mắt, nhìn thấy Lâm Bảo Thục trước mắt kích động đến nỗi nói năng
đứt quãng, cô không khỏi mỉm cười. Không phải cô không kích động, chỉ là không biết bày tỏ ra sao.
“Được rồi, bây giờ còn chưa đến lúc
phải khóc.” Lương Kiến Phi đi sang đây, dùng khăn giấy nhẹ nhàng lau
khóe mắt của cô dâu, nhưng chính hốc mắt của cô cũng đỏ theo.
Các
cô cùng nhau chụp ảnh chung, nói chuyện phiếm, nếu không phải khách khứa lần lượt tới nơi, Thế Vân nghĩ rằng, có lẽ Lâm Bảo Thục đã quên mất
người hôm nay kết hôn chính là mình nhỉ?
Một mình cô đi vào bên trong, quay đầu lại nhìn hai cô bạn, cô cũng muốn nói như vậy: thật tốt quá, cô đến được thật là tốt.
Cô không được sắp xếp tại bàn của bạn học kia, bởi vì Lương Kiến Phi nói,
thế thì mọi người sẽ rất bất tiện, cô nhất định phải giải thích mình
không phải là Thế Phân, mà là em gái song sinh của Thế Phân. Cô tìm được tên mình, bỗng nhiên kinh ngạc phát hiện, trên bàn đó còn có một cái
tên khiến cô trợn mắt há mồm: Viên Tổ Vân.
Anh…cũng tới tham dự hôn lễ ư?
Thế Vân mang tâm tình buồn bực ngồi xuống, trông thấy khách khứa lần lượt
tiến vào trong hội trường, cái gọi là nhân sinh hà xử bất tương phùng*,
chính là nói tới bọn họ sao?
(*) nhân sinh hà xử bất tương phùng: ý nói con người đi đâu cũng có thể gặp lại người quen cũ.
Cô cười khổ, cảm thấy như là bị trêu chọc, không phải bởi anh, mà là bởi số phận.
“Không ngờ em cũng đến đây.” Một âm thanh nằm trong dự đoán vang lên sau lưng cô.
“…” Những lời này nên để cô nói mới phải?
Viên Tổ Vân ngồi xuống vị trí bên cạnh cô, hôm nay anh mặc một bộ âu phục
đen xám, áo sơ mi đen, còn đeo mắt kính gọng đen kia, trông có vẻ rất
chín chắn.
“Có thể chứ?” Anh lấy gói thuốc, rút một điếu ra, ngậm trong miệng, làm bộ muốn châm lửa.
Thế Vân bất đắc dĩ gật đầu, cô nghĩ nghĩ, nói thêm: “Gần đây anh nghiện thuốc lá quá đi.”
“Ừm…” Anh đã châm lửa, hút một hơi, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng khẩy một cái, “Khi tôi cần suy tư, thuốc lá chính là chất xúc tác tốt nhất.”
“Suy tư?” Cô nhìn anh, mặc dù ngửi được mùi thuốc nhàn nhạt, nhưng cô không xoay đầu sang chỗ khác.
Viên Tổ Vân nhếch khóe miệng mỉm cười: “Em…có hứng thú biết không?”
Thế Vân cắn môi, dời tầm mắt: “Không nói thì thôi.”
Anh bật cười, mặc dù cô đã dời tầm mắt, không nhìn thấy sắc mặt anh, nhưng cô biết anh đang cười.
“Suy tư một số chuyện…không hiểu được.” Anh như là đang thừa nước đục thả câu.
“?” Cô nhịn không được chuyển tầm mắt trở về, nhướng mày nhìn anh.
“Em chưa từng gặp phải chuyện mình không hiểu được sao?” Ngón tay kẹp thuốc lá của anh rất thon dài, trên các đốt ngón tay có lớp chai hơi gồ lên.
“Hình như bây giờ không phải là lúc để chúng ta thảo luận vấn đề.” Cô nhắc nhở anh.
“Em thật sự không thích để người khác biết được mình nghĩ gì phải không,”
anh bỗng nhiên nói, “Cho dù tôi hỏi em thế nào, em chỉ trả lời chuyện
chẳng liên quan, nhưng chưa bao giờ để lộ ra suy nghĩ của mình.”
“…”
“Tôi đang nghĩ,” anh nhìn cô, dừng một chút, “Em hoặc là rất ghét tôi, hoặc là…”
“?”
“Rất sợ tôi.” Đầu ngón tay anh run run, tàn thuốc lắt nhắt không ngoài dự
liệu rơi vào gạt tàn, đó là nơi chúng nó nên xuất hiện.
“Không có,” Thế Vân rất quyết đoán phủ nhận, “Anh có nghĩ tới, khả năng đầu tiên là chính xác hay không?”
Viên Tổ Vân phản đối nhún vai, tiếp tục hút thuốc: “Không, tôi nghĩ em không có lý do gì để ghét tôi.”
“?”
Anh tỏ vẻ vô tội tươi cười khả ái, là loại nụ cười cố ý bày ra cho người khác xem: “Bởi vì con người tôi…rất được lòng phụ nữ.”
Thế Vân nhìn anh, nhìn nụ cười của anh, còn có đôi mắt nhìn không thấy đáy
kia, cô bỗng nhiên mỉm cười, cười đến vui vẻ, như là nhớ tới truyện hài
nào đó —— ha, anh thật là hài hước.
Cô nhớ tới khuôn mặt tươi cười của một cậu thiếu niên, mặc dù bây giờ nhớ lại, có một chút ngốc, nhưng thời điểm ấy lại cảm thấy hết sức nhẹ dạ —— một loại nhẹ dạ bẩm sinh,
không có lý do, nhưng cũng mang theo ngượng ngùng. Trên trán cậu thiếu
niên có vết thương, hai má rất bẩn, anh lau sơ qua, nói: “Này, nghe nói
tớ rất được lòng con gái, cậu nói xem?”
Cô đã quên mất mình trả
lời thế nào, hoặc là mình có trả lời hay không. Cô chỉ nhớ rõ sự nhẹ dạ
kia, cùng với…một chút ngượng ngùng trong đó, đây là biểu tình đáng yêu
nhất của một cậu thiếu niên nhỉ?
“Cười gì đó?” Anh nhìn cô, nhưng đôi mắt của cô tiết lộ cho anh rằng anh không cần phải biết.
“Không có gì.”
Thế Vân thu lại khuôn mặt tươi cười, chỉ là khóe mắt và đuôi lông mày có
chứa ý cười thản nhiên, Viên Tổ Vân thất thần nhìn ánh mắt cô.
Khách cùng bàn lần lượt tới chỗ, mọi người gần như không biết nhau, Thế Vân
không khỏi suy nghĩ, có lẽ người ngồi bàn này chính là những người không biết nên sắp xếp ngồi ở bàn nào. Cô thấy Viên Tổ Vân ở bên cạnh hút một điếu thuốc khác, cô càng khẳng định ý nghĩ của mình, thế thì có lẽ nào
họ là người không hợp với người khác không?
Không bao lâu nghi
thức hôn lễ được bắt đầu, ánh đèn mờ dần, một ngọn đèn chùm chiếu trên
người chú rể Dư Chính, anh đi đến trước micro, hắng giọng một chút,
giọng điệu mang theo vẻ tự giễu: “Có người nói cho tôi biết, hôm nay đến tham dự hôn lễ của tôi có rất nhiều cô gái trước kia đã từng sùng bái
tôi.”
Phía dưới vang lên tiếng xuỵt và tiếng cười.
“Như vậy đầu tiên tôi muốn nói một câu ‘Vô cùng xin lỗi’ —— bởi vì từ trước đến nay trong trái tim tôi chỉ có Lâm Bảo Thục.”
Tất cả mọi người hiểu ý mỉm cười, trên con đường tình yêu này, sẽ có bao nhiêu người có thể kiên trì đi đến cuối cùng.
“Rất nhiều năm qua, mỗi lần khi đối mặt với cô ấy, tôi luôn nhớ tới một bài
thơ của Tagore.” Vẻ mặt của anh dần ôn hoà mà nghiêm túc, “Khoảng cách
xa nhất trên thế giới, không phải giữa sự sống và cái chết, mà là, khi
anh đứng trước mặt em nhưng em không biết anh yêu em.”
Cả hội trường lâm vào trầm mặc, cô dâu rơi nước mắt.
Thế Vân nghĩ rằng mình sẽ không rơi nước mắt, nhưng cô phát hiện khoé mắt
mình đã ươn ướt. Rất nhiều người trong thành phố lớn này cũng có lúc
không tin tưởng vào tình yêu nữa, Dư Chính và Lâm Bảo Thục lại diễn ra
một câu chuyện tình hài kịch, khiến cho một số người tin vào tình yêu
lần nữa, tình yêu vẫn là thứ tốt đẹp nhất trên thế giới này. Trong những người đó có thể bao gồm cả cô không?
“Nhưng hôm nay,” âm thanh
trầm thấp của Dư Chính lại vang lên, “Giữa chúng tôi không còn khoảng
cách nữa, bởi vì chúng tôi yêu thương lẫn nhau. Cảm ơn các vị đã tới
tham dự hôn lễ của chúng tôi, tặng tiền mừng cưới, hơn nữa chứng kiến
tình yêu của chúng tôi. Rất cảm ơn.”
Phía dưới vang lên tiếng cười và tiếng vỗ tay, không chỉ vì hôn nhân hạnh phúc của bọn họ, cũng là vì bản thân mình còn có thể cảm động bởi tình yêu.
Thế Vân lau khóe
mắt, trong bóng tối, một chiếc khăn tay màu trắng đưa tới trước mặt cô,
cô ngạc nhiên nhìn chiếc khăn tay kia, rồi lại nhìn sang Viên Tổ Vân,
cuối cùng cô vẫn chần chừ mà cầm lấy, lặng lẽ lau nước mắt.
Nghi thức vẫn còn tiếp tục, Thế Vân ngơ ngác bàng hoàng nhìn lên sân khấu.
Khoảng cách xa nhất trên thế giới, không phải giữa sự sống và cái chết, mà là, khi anh đứng trước mặt em nhưng em không biết anh yêu em.
Rốt cuộc, là ai sinh ly tử biệt với ai, là ai đứng trước mặt ai, nhưng không thể nào nói được lời yêu…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT