Sau khi hai người chào hỏi nhau xong Ninh Tông Viễn mới chú ý đến sự tồn tại của Lục Tâm, có phần bất ngờ nhíu mày xác định: “Lục tiểu thư?”

“Trữ tiên sinh.” Lục Tâm mỉm cười đưa tay ra chào hỏi.

Ninh Tông Viễn cũng đưa tay ra bắt tay với Lục Tâm, cười nói: “Không nghĩ tới cô lại làm trong công ty của Diệc Thành.”

Giang Diệc Thành cũng có phần bất ngờ: “Hai người quen biết nhau sao?”

“Lục tiểu thư là bạn của Tư Tư, trước đây đã gặp mặt ở Singapore.” Ninh Tông Viễn giải thích.

“Mấy ngày trước cô ấy còn qua bên này du lịch, tới ngày hôm qua mới trở về.” Lục Tâm cũng cười nói, cố ý tạo ra mối quan hệ thân thiết với Ninh Tư, sợ Ninh Tông Viễn nói thêm nữa sẽ khiến việc cô đặc biệt đi Singapore lộ ra.

“Nha đầu kia qua đây lại không có tới tìm tôi.”

Giang Diệc Thành cũng cười nói, nghe giọng nói giống như rất thân quen với Trữ gia, khiến Lục Tâm nhịn không được hỏi: “Hình như Giang tổng rất thân thiết Tư Tư?”

“Có thể không thân thiết sao, trước đây Diệc Thành còn ở nhà tôi mấy năm.” Người lên tiếng là Ninh Tông Viễn, thu lại bàn tay đang đặt trên vai Giang Diệc Thành, khóe môi khẽ cười: “Hai nhà chúng tôi xem như cũng là thế gia, ngày trước nha đầu Tư Tư kia cứ dính lấy Diệc Thành, người lớn trong nhà đã muốn kết thành thông gia với nhau……”

“Khụ…… Khụ khụ.” Bàn tay Giang Diệc Thành nắm lại đặt bên miệng ho nhẹ, ngăn cản Ninh Tông Viễn tiếp tục nói, đón hắn vào phòng họp.

Bởi vì Ninh Tông Viễn rất thân thiết với Giang Diệc Thành nên không khí buổi hội nghị cũng dễ chịu hơn rất nhiều.

Hội nghị diễn ra hơn hai giờ thì kết thúc, sau hội nghị mấy người cùng nhau đi ăn cơm.

Ấn tượng của Ninh Tông Viễn đối Lục Tâm không tệ, dường như cảm thấy có hứng thú với Lục Tâm, khi hội nghị chấm dứt vẫn đi bên cạnh Lục Tâm nói chuyện phiếm.

Đại khái bởi vì lúc trước khi Lục Tâm ở Trữ gia, Ninh Tông Viễn là người duy nhất ở đây có thiện ý với cô nên cảm giác của cô đối Ninh Tông Viễn cũng không tệ, cùng anh ta nói chuyện phiếm cũng cảm thấy thoải mái hơn, vì thế cũng rất vui vẻ thân thiết với Ninh Tông Viễn.

“Đoán chừng tôi phải ở lại đây mấy ngày, Diệc Thành không ngại cho tôi mượn Lục Tâm vài ngày chứ?” Khi ăn cơm đột nhiên Ninh Tông Viễn quay đầu nói với Giang Diệc Thành, anh ta muốn mượn người.

Giang Diệc Thành nhìn qua phía Lục Tâm, lại nhìn về phía anh ta: “Anh đi công tác xa mà không mang theo thư ký cùng phiên dịch viên sao?”

“Người tôi mang tới làm sao có thể quen thuộc Ân Thành bằng Lục Tâm.” Ninh Tông Viễn cười nói, đưa tay vỗ lên vai Giang Diệc Thành: “Không thể hi vọng vào chủ nhà như anh, chỉ có thể tìm người khác làm thay.”

Nói xong đã quay đầu nhìn Lục Tâm, thật khách khí: “Lục tiểu thư, cô đồng ý chứ?”

“Nếu trong giờ làm việc, chuyện này cần được sự đồng ý của Giang tổng, còn nếu hết giờ làm rồi, đương nhiên là không thành vấn đề.” Lục Tâm cũng khách khí đáp lại.

“Thời gian làm việc hay tan tầm đều cần cả.” Khóe môi Ninh Tông Viễn từ đầu đến cuối đều khẽ cười, khi nói chuyện đã nghiêng đầu nhìn Giang Diệc Thành: “Anh không có ý kiến gì chứ?”

Giang Diệc Thành cũng nghiêng đầu, đưa tay cầm ly nước, nhìn qua Lục Tâm: “Lục tiểu thư đồng ý là được.”

Tất nhiên là Lục Tâm đồng ý, vừa qua năm mới nên cũng không có hội nghị quan trọng nào hoặc là có khách hàng tới thăm hỏi, thời gian đi làm của cô tương đối nhàn rỗi, bởi vậy vài ngày sau đều cùng Ninh Tông Viễn đi đến những nơi nổi tiếng của Ân Thành.

Trữ gia có ý định mở chi nhánh công ty ở đây, lần này Ninh Tông Viễn về nước một mặt là cùng Đế Tân bàn chuyện làm ăn, nhưng mặt khác là vì chuẩn bị cho việc mở chi nhánh, bao gồm cả việc tuyển chọn nhân viên.

Lục Tâm đã ở đây nhiều năm, vô cùng quen thuộc với Ân Thành, Ninh Tông Viễn cũng rất tín nhiệm Lục Tâm, nhiều việc còn trưng cầu ý kiến của Lục Tâm, khi đi khảo sát thực địa hoặc thăm hỏi khách hàng đều dẫn Lục Tâm theo, bởi vậy mấy ngày kế tiếp, Lục Tâm ngoài việc cùng Lục Cảnh Hành đi làm, những thời gian khác không thể gặp Lục Cảnh Hành, ngay cả cơm trưa cũng bởi vì thường xuyên ở bên ngoài cùng Ninh Tông Viễn nên không thể trở về ăn cơm cùng Lục Cảnh Hành, lúc tan tầm hoặc là cùng Giang Diệc Thành tiếp khách hoặc là vẫn còn ở bên ngoài cùng Ninh Tông Viễn, khiến thời gian ở chung với Lục Cảnh Hành đã ít lại càng ít hơn.

Lục Cảnh Hành láng máng biết được mấy ngày nay Lục Tâm thay Giang Diệc Thành tiếp đãi Ninh Tông Viễn, cũng không muốn truy cứu đến cùng, dẫu sao đó cũng là chuyện làm ăn, giống như Lục Cảnh Hành mỗi ngày đều cùng khách hàng ăn cơm, mỗi ngày đều làm những công việc giống Lục Tâm, đối với Lục Cảnh Hành mà nói, chỉ cần Lục Tâm duy trì khoảng cách thích hợp với Giang Diệc Thành, cẩn thận bảo vệ mình là đủ rồi.

Mỗi ngày Lục Tâm đều hơn mười giờ mới về nhà, nếu không thể về đúng giờ cũng sẽ báo cho Lục Cảnh Hành một tiếng, nếu chỉ một hai ngày thì Lục Cảnh Hành có thể thông cảm cho Lục Tâm, nhưng vài ngày tiếp theo đều như vậy, theo như tính toán của Lục Cảnh Hành, suốt một tuần liên tục cô đi sớm về trễ không có quy tắc, hơn nữa mỗi ngày không phải cùng Giang Diệc Thành đi ra ngoài thì chính là ở cùng Ninh Tông Viễn, mỗi ngày cả người mệt mỏi trở về, vội vàng tắm rửa, hai người còn chưa kịp nói mấy câu cô liền đãt ngủ thiếp đi, triệt để lạnh nhạt với bạn trai chính thức là anh, ngay cả cuối tuần, sáng sớm cô cũng ra ngoài cùng Ninh Tông Viễn.

Trong lòng Lục Cảnh Hành rất bức bối khó chịu, mấy ngày nay sắc mặt anh không tốt lắm.

Anh nhìn ra được, từ sau khi gã đàn ông tên Ninh Tông Viễn đến Ân Thành, toàn bộ tâm tư cùng lực chú ý của Lục Tâm đều đặt trên người gã đàn ông kia. Chuyện này hoàn toàn bất đồng với chuyện Giang Diệc Thành, bên phía Giang Diệc Thành tạm thời coi như có thể yên tâm, hắn ở bên cạnh Lục Tâm cũng không thể gây ra chuyện gì được, nhưng Ninh Tông Viễn bên kia…… Khó mà nói trước.

Mấy ngày nay Lục Tâm không có thời gian chú ý đến sắc mặt của Lục Cảnh Hành, mỗi ngày nếu không phải vội vàng làm việc thì chính là cùng Ninh Tông Viễn ra ngoài, mỗi ngày đều đi giày cao gót mười mấy tiếng, buổi tối khi về nhà cả người đều mệt lử, cô thường xuyên nhìn thấy Lục Cảnh Hành ngồi trước máy vi tính đưa lưng về phía mình, thử đi qua ôm anh nhưng anh lại không đếm xỉa tới cô, cô cũng không muốn quấy rầy anh nên đi ngủ trước.

Chỉ là hai ngày này nhu cầu trên phương diện nào đó của Lục Cảnh Hành dường như đặc biệt mãnh liệt, bình thường cô đều ngủ không sâu, anh vừa lên giường liền đánh thức cô dậy, nhân lúc cô trở mình liền dề lên trên người cô, nặng nề tiến vào, lực đạo mãnh liệt điên cuồng, có phần không tiết chế được, huyên náo cả buổi tối khiến cô không thể nào ngủ đủ được, ban ngày tinh thần càng uể oải, cả ngày hôm nay cứ ngáp ngắn ngáp dài liên tiếp.

Ninh Tông Viễn thấy cô mặt mày mỏi mệt, có lẽ mấy ngày nay liên tục bắt cô cùng hắn đi đông đi tây thật sự đã khiến cô mệt mệt lả rồi, thấy thời gian cũng không còn sớm lắm, trước hết cùng cô đi nhà hang gần đó ăn cơm chiều.

“Mấy ngày nay vất vả cho cô rồi.” Sau khi ngồi xuống, Ninh Tông Viễn áy náy nói.

“Không có gì, cả ngày ở công ty cũng buồn, vừa lúc có thể đi ra học thêm kiến thức.” Lục Tâm khách khí nói, lời nói này là nói thật, mấy ngày nay cùng Ninh Tông Viễn ra ngoài, nói bóng gió cũng tìm hiểu được một ít tin tức của Trữ gia cùng Giang gia, quả thật tốt hơn nhiều so với ngồi trước máy vi tính.

“Trước đây có nghe Tư Tư đề cập tới cô ấy có một người chị gái, nhưng lần trước đến nhà hai người hình như chưa từng thấy qua.” Khó khăn lắm mới trầm tĩnh lại, Lục Tâm liền nhịn không được nhắc tới đề tài này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play