Hai ngày trước, Lục Tâm vì tìm gặp được Ninh Tư nên đã từng đến đây,
nhìn bên ngoài quả thật rất đẹp. Nhưng những người không có liên quan
thì nhất định không được phép vào. Cô là người không có thân phận địa vị gì cả, đương nhiên sẽ được liệt vào danh sách những người không có liên quan.
Sau khi xe dừng hẳn, Lục Tâm đỡ Ninh Tư xuống xe. Từ lúc được cô dìu lên xe Ninh Tư đã bắt đầu bày ra bản mặt khó chịu.
Lục Tâm biết Ninh Tư hy vọng Lục Cảnh Hành sẽ tiếp tục làm anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng đáng tiếc, Lục Cảnh Hành lại không hề có ý nghĩ đó, hoặc là căn bản ngay từ đầu anh đã không quan tâm, vẫn luôn rất tự giác
không chạm đến Ninh Tư, điều này khiến Lục Tâm rất vui vẻ. Cô tuy luôn
miệng nói với Lục Cảnh Hành mình sẽ sẽ không ăn giấm chua, nhưng người
đàn ông của mình bị người phụ nữ khác nhớ thương trắng trợn như vậy, làm sao có chuyện hoàn toàn không để ý gì được.
Bởi thế, Lục Tâm không có chút thiện cảm nào đối với vị đại tiểu thư Trữ gia này.
Hiển nhiên Ninh Tư cũng không hề thích cái “bóng đèn” chướng mắt là cô. Từ lúc đầu đến giờ, Lục Tâm đỡ cô ta nhưng cô ta vẫn luôn tỏ thái độ
không vui.
Lục Tâm yên lặng nhìn Ninh Tư, xong cố ý nhìn về
phía Lục Cảnh Hành, đặc biệt cất giọng dịu dàng nói: “Cảnh Hành, chân
của Trữ tiểu thư hình như bị thương không nhẹ đâu, anh lại đây dìu cô ấy một lát đi.”
Cô xưng hô vô cùng thân thiết khiến Lục Cảnh Hành không nhịn được khẽ nhướn lông mày nhìn về phía cô. Quen biết hai mươi
năm, thật ra anh chưa từng nghe Lục Tâm gọi tên anh thân mật đến mức
này, nếu không phải khẽ gọi “Đại ca, đại ca” thì chính là réo to “Lục
Cảnh Hành, Lục Cảnh Hành”, cả họ lẫn tên đều gọi ra hết. Nay đột nhiên
nghe cô gọi anh một tiếng “Cảnh Hành” ngọt ngào như vậy, Lục Cảnh Hành
phát hiện cảm giác cũng không tệ lắm, cả thể xác lẫn tinh thần đều thấy
sung sướng, dễ chịu.
“Cảnh Hành?” Thấy Lục Cảnh Hành như đi vào cõi thần tiên, Lục Tâm vừa thấy ngọt ngào gọi vừa lên tiếng nhắc nhở.
Tầm mắt Lục Cảnh Hành đảo một vòng nhìn hai người, lạnh nhạt nói: “Thôi em đỡ đi, nam nữ khác biệt, nếu làm ảnh hưởng đến thanh danh của Trữ
tiểu thư thì không tốt.”
Lục Tâm xử sự dịu dàng rộng lượng, Lục Cảnh Hành cũng tỏ ra khách khí lễ độ, vậy nên Ninh Tư cũng không dám
đòi Lục Cảnh Hành đỡ mình nữa, không thể không miễn cưỡng nói: “Không
cần làm phiền Lục tiên sinh, có Lục tiểu thư giúp tôi là được mà, làm
phiền Lục tiểu thư rồi.”
“Không có gì.” Lục Tâm cười nói, đỡ cô ta vào phòng khách.
Cha mẹ Ninh Tư là Ninh Vịnh Tuấn và Ngô Văn Nhã đều ở nhà, khi nhìn
thấy Ninh Tư khập khiễng đi vào, Ngô Văn Nhã đã cau mày đứng dậy, đi qua lo lắng hỏi han: “Làm sao vậy? Sao lại bị thương thành thế này?”.
Trong giọng nói để lộ ra ít nhiều sự nuông chiều với con gái.
Ninh Tư vừa thấy Ngô Văn Nhã thì cái miệng nhỏ nhắn liền chu lên, làm nũng khẽ gọi một tiếng: “Mẹ……”
Trong giọng nói còn mang theo một chút nức nở, có thể thấy là cô có thói quen làm nũng với cha mẹ.
Thấy con gái như vậy, Ngô Văn Nhã đau lòng, đi nhanh tới đỡ con, cũng
không quên nhắc: “Buổi sáng ra khỏi nhà không phải vẫn tốt hay sao, giờ
lại thành thế này?”
Dìu Ninh Tư ngồi xuống ghế sofa, đến lúc này mới để ý đến hai người đưa Ninh Tư về là Lục Tâm và Lục Cảnh Hành.
Từ lúc Lục Tâm vào nhà vẫn luôn nhìn chằm chằm bà, thực sự rất chăm
chú, kiểu nhìn này khiến Ngô Văn Nhã khẽ nhíu mày, nhưng trên mặt cũng
không tỏ vẻ hờn giận gì, chỉ hỏi: “Hai người đây là………..?”
“À,
đây là hai người bạn của con, Lục Cảnh Hành và Lục Tâm.” Ninh Tư thay
hai người giới thiệu: “Con không cẩn thận bị trẹo chân, chính hai người
họ đã đưa con về đây.”
Ngô Văn Nhã đang khẽ nhíu mày liền thay
bằng tươi cười, khách khí nói: “Đã làm phiền đến Lục tiên sinh cùng Lục
tiểu thư rồi, còn để cho hai người phải đưa về tận nhà.”
Sau đó liền mời hai người ngồi xuống.
Lục Cảnh Hành cũng khách khí nói: “Bác Ninh đừng nói vậy, đây là chuyện nên làm.”
Lục Tâm không nói chuyện, vẫn như cũ không tự giác đánh giá Ngô Văn
Nhã, sau đó lại quan sát toàn bộ căn phòng, rồi lại nhìn Ninh Vịnh Tuấn, ánh nhìn quá mức trực tiếp như thế đối với một phu nhân như Ngô Văn Nhã mà nói có phần vô lễ, khiến nụ cười trên mặt bà có thêm chút khó chịu,
tuy rằng cố ý che dấu nhưng đuôi lông mày vẫn thoáng qua vẻ không hài
lòng.
Lục Cảnh Hành liếc nhìn Lục Tâm, nắm tay cô khẽ nhéo,
khóe môi Lục Tâm giật giật, gượng gạo nhìn Ngô Văn Nhã cười nhẹ, coi như chào hỏi.
Ninh Vịnh Tuấn đứng dậy chào hỏi, có phong thái ung dung, khôn khéo của người làm ăn, khách khí tiếp chuyện.
Lăn lộn ở chốn thương trường nhiều năm, ánh mắt nhìn người của ông cực
kì nhạy bén chuẩn xác, qua khí khái cùng cách nói chuyện của Lục Cảnh
Hành có thể dễ dàng nhận thấy Lục Cảnh Hành không đơn giản, lại là người cứu con gái cưng của mình nên Ninh Vịnh Tuấn tiếp chuyện Lục Cảnh Hành
rất nhiệt tình.
“Nếu không phải lúc ấy có Lục tiên sinh đỡ con, có lẽ giờ chân con đã bị tàn tật rồi.” Ninh Tư ôm cánh tay Ngô Văn Nhã
chu môi nói, để làm tăng tình cảm của cha mẹ đối với Lục Cảnh Hành,
giọng nói của cô ta dịu dàng đầy vẻ làm nũng, mặt mày đều là dáng vẻ cô
gái nhỏ đáng yêu, khiến Ngô Văn Nhã với Ninh Vịnh Tuấn rấtvui vẻ, cũng
thấy được hai người họ rất thương yêu con gái mình.
Ngô Văn Nhã làm như trách cứ vỗ vỗ tay Ninh Tư: “Con còn mặt mũi để kể lể sao, đã
bảo con đừng đi giày cao gót suốt ngày như vậy mà không chịu nghe, giờ
xảy ra chuyện rồi thấy chưa.” Ninh Vịnh Tuấn cũng cười nói: “Nếu không
nhờ Lục tiên sinh, lúc này con chỉ có khóc thôi.”
Nói xong liền nhìn phía Lục Cảnh Hành cùng Lục Tâm, cười nói: “Lục tiên sinh, Lục
tiểu thư, nếu hai vị không chê xin mời ở lại cùng ăn bữa cơm với chúng
tôi. Nha đầu kia bình thường đều không có chừng mực, hôm nay đã làm
phiền hai vị rồi.”
Tuy giọng nói có vẻ đang khách khí xin ý kiến nhưng vừa nói xong liền phân phó người làm chuẩn bị cơm.
Lục Cảnh Hành tất nhiên là khách sáo từ chối, người nhà Trữ gia lại rất nhiệt tình giữ lại, người làm nhà họ cũng đã ra ngoài mua nguyên liệu
về nấu ăn.
“Vậy làm phiền Trữ tiên sinh, Ninh phu nhân rồi.”
Từ lúc Lục Tâm vào nhà đến giờ đều giữ yên lặng, hoặc là cười nhạt,
không hề nói chuyện, người nhà Trữ gia cũng không để ý đến sự tồn tại
của Lục Tâm, lúc này thấy cô mở miệng nói chuyện Ninh Vịnh Tuấn mới nhìn đến Lục Tâm, khách sáo nói vài câu, Lục Tâm cũng liền đáp lại vài câu.
Nhưng dù sao Ninh Tư mới là chủ nhân của ngôi nhà này, lại là con gái
cưng của Ninh Vịnh Tuấn và Ngô Văn Nhã, nên nói hai ba câu lại đem đề
tài quay sang Lục Cảnh Hành.
Vì liên quan đến Ninh Tư, thái độ
của người nhà Trữ gia đối với Lục Cảnh Hành cao hơn rất nhiều so với Lục Tâm. Lục Tâm đành yên lặng ngồi bên cạnh Lục Cảnh Hành làm nền.
Đến lúc ăn cơm, hai vị thiếu gia của Trữ gia là Ninh Tông Viễn và Ninh
Tông Trạch cũng về. Anh em hai người một người thì trầm ổn, chín chắn;
một người thì lại vui vẻ, hoạt bát.
Cùng nhau trở về, Ninh Tông Viễn vào nhà nhẹ nhàng chào: “Cha, mẹ”, Ninh Tông Trạch vừa bước vào
lại hô to: “Con về rồi”, sau đó liền chạy đến trước mặt Ngô Văn Nhã, cúi đầu hôn ngay lên mặt bà: “Mẹ, mới vài ngày không gặp, nhìn mẹ ngày càng xinh đẹp, hấp dẫn thêm rồi đó.”
Đây thật đúng là cách thức chào hỏi nhiệt tình của phương Tây.
Đại khái vì là người một nhà nên cũng đã sớm quen với loại phương thức
nói chuyện như vậy, Ngô Văn Nhã khẽ vỗ đầu hắn oán trách: “Đi đi đi,
không biết lớn nhỏ gì cả, ở đây còn có khách đó, lớn như vậy rồi cũng
không biết xấu hổ.”
Ninh Tư ở bên cạnh đã bĩu môi nói: “Nhị ca, anh càng ngày càng không đứng đắn rồi.”
Sau đó thẹn đỏ mặt quay đầu nhìn Lục Cảnh Hành cười nói: “Lục tiên
sinh, ngại quá, nhà em là như vậy đấy, không phân biệt lớn nhỏ, anh đừng để ý nha.”
Ninh Tông Trạch lúc này mới chú ý tới Lục Tâm đang
ngồi cạnh Lục Cảnh Hành, trên mặt cũng không có vẻ mất tự nhiên, ngược
lại thoải mái hỏi: “Hai vị này là?”
Ngô Văn Nhã liền giới thiệu hai bên.
Ninh Tông Viễn chú ý đến Lục Tâm, không xác định lắm hỏi: “Lục tiểu thư?”
Ninh Tông Trạch rất bất ngờ: “Đại ca, anh biết vị mỹ nữ này sao?” Lục
Cảnh Hành cũng hơi bất ngờ, thấy ánh mắt Ninh Tông Viễn nhìn Lục Tâm như thế khiến anh bất giác nhíu mày, khi nhìn Ninh Tông Viễn cũng liền mang theo một phần hứng thú nghiên cứu.
Lục Tâm nhận ra Ninh Tông
Viễn, ngày hôm qua có gặp mặt ở Hối Thành, nhưng lúc ấy Ninh Tư cũng
không giới thiệu hai người. Hiện tại Ninh Tông Viễn lại đột nhiên gọi
tên cô, cũng khiến cô thấy ngạc nhiên, càng tăng thêm hảo cảm với anh,
khóe môi bất giác hơi cười, khách khí đáp lại một câu.
“Lục
tiểu thư đến đây du lịch sao?” Lục Tâm đáp lại khiến Ninh Tông Viễn cũng hào hứng nói chuyện phiếm, sau khi ngồi xuống ghế liền hỏi.
Lục Tâm cũng tùy ý đáp lời, gật gật đầu, ngồi ở Trữ gia lâu như vậy, cuối cùng cũng không phải làm nền nữa.
Không khí trên bàn ăn rất tốt.
Có thể thấy bầu không khí ở Trữ gia cực kì tốt, có phần giống Lục gia,
nhất là Ninh Tông Trạch, cá tính giống với tiểu tử Lục gia Lục Trọng
Tuyên, nhưng tiểu tử này này hoạt bát, hay đùa giỡn hơn, so với Lục
Trọng Tuyên thì sự nhiệt tình, niềm nở tràn trề hơn rất nhiều. Mà Ninh
Tư cũng không im lặng, yếu đuối giống Lục Nhiên, có vẻ trẻ con ưa nhõng
nhẽo, trên bàn cơm thường cùng Ninh Tông Trạch cãi nhau, cãi thua lại
tìm Ngô Văn Nhã và Ninh Vịnh Tuấn làm nũng. Ngô Văn Nhã với Ninh Vịnh
Tuấn cũng rất nuông chiều cô con gái cưng này, thường luôn giả vờ nghiêm mặt trách mắng Ninh Tông Trạch một chút, sau đó lại cười cười, áy náy
nói với Lục Cảnh Hành cùng Lục Tâm: “Đã để hai người chê cười rồi, hai
anh em nó thích cãi nhau ầm ĩ suốt ngày, không ra dáng người lớn chút
nào.” Trong lời nói đều mang theo sự dung túng, nuông chiều với hai
người con.
Ninh Tư dù sao cũng đang ôm ấp tình cảm với Lục Cảnh Hành, trên bàn cơm, ngoại trừ cùng Ninh Tông Trạch nói đùa, đề tài
thường xoay quanh Cảnh Hành, tâm tư của cô đối với Lục Cảnh Hành, là
người thông minh đều có thể dễ dàng nhận ra được. Ninh Tông Trạch cũng
nhịn không được lấy chuyện này trêu chọc cô: “Này, Ninh Tư, con gái nên
rụt rè một chút có được không?”.
Bữa cơm chấm dứt với không khí hòa thuận vui vẻ, ngoại trừ Lục Tâm ăn có phần cảm thấy vô vị. Lục Cảnh Hành vẫn khách khí đối đáp, bữa cơm này người nhà Trữ gia ăn thật sự
thỏa mãn.
Ăn cơm xong, người nhà Trữ gia còn nhiệt tình muốn
hai anh em Ninh Tông Viễn, Ninh Tư đưa Lục Cảnh Hành cùng Lục Tâm đi dạo các nơi, Lục Cảnh Hành biết Lục Tâm không thoải mái, liền khéo léo từ
chối, ngồi thêm một lát sau đó đưa Lục Tâm về.
Nơi này cách khách sạn Lục Tâm đang ở không xa, hai người tản bộ về.
Dọc theo đường đi, Lục Tâm không hề nói chuyện, chỉ im lặng kéo tay Lục Cảnh Hành, sắc mặt luôn lạnh nhạt, yên lặng không nói một tiếng.
“Làm sao vậy?” Cùng cô đi một lát, Lục Cảnh Hành cúi nhìn cô nhẹ nhàng
hỏi, anh nhìn ra được, từ khi bước chân vào Trữ gia, cô đã có chút không bình thường. Chỉ cần cùng họ Ninh có chút liên quan, cô sẽ trở nên như
vậy, cũng có thói quen tìm hiểu đến tận cùng, chỉ là hy vọng càng lớn,
thất vọng cũng càng nhiều.
Lục Tâm mím môi thở dài, lắc lắc
đầu, không muốn nói chuyện, chỉ dựa đầu vào tay anh, rúc vào trong lòng
anh, câu được câu chăng đi tiếp.
“Lại nghĩ tới gia đình em
sao?” Lục Cảnh Hành hỏi, giọng nói rất dịu dàng, thậm chí còn có một tia thương tiếc không dễ phát hiện.
Nhiều năm qua, Lục Tâm rất ít
khi nhắc đến người nhà, cũng rất ít khi biểu hiện cảm xúc nhớ nhà, đại
khái vì cô không nhớ nổi, cũng có lẽ là cố ý cất dấu không muốn cho bọn
họ lo lắng.
Nhưng mỗi lần nghe Lục Trình Hải nói không có tin
tức báo có người liên hệ cảnh sát hay đài truyền hình, thất vọng trong
mắt cô không che dấu được. Năm đó, đối với một cô bé mới khoảng mười
tuổi mà nói, chp dù Lục gia đối tốt với cô thế nào cũng không phải gia
đình của chính mình.
Với câu hỏi của Lục Cảnh Hành, Lục Tâm chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, một lúc lâu sau mới nói: “Lục Cảnh Hành, anh nói
xem, nếu có một ngày em đứng trước mặt ba mẹ em, bọn họ có thể nhận ra
em không?”.
Lục Cảnh Hành đưa tay khẽ xoa tóc cô, cười nói:
“Lại đang nói ngốc nghếch gì vậy, làm gì có ba mẹ nào không nhận ra con
của mình chứ.”
Lục Tâm cũng cười theo: “Cũng không biết chừng,
dù sao lúc đó em cũng còn nhỏ, khuôn mặt hiện tại cùng lúc đó không
giống nhau lắm mà.”
Lục Cảnh Hành dừng lại, nghiêng đầu nhìn
cô, đánh giá cô từ đầu đến chân: “Anh thấy em cùng trước đây thật sự
không có thay đổi nhiều.”
Lục Tâm trừng mắt nhìn anh: “Đó là vì anh nhìn em từ nhỏ đến lớn đó. Thử hai mươi năm không gặp xem, nói
không chừng ngay cả anh cũng không nhận ra em.”
Nói xong giọng nói tự nhiên nhỏ đi, cô cụp mắt xuống, lại yên lặng ôm lấy tay Lục Cảnh Hành, tiếp tục đi về phía trước.
“Em hoài nghi Nịnh Vịnh Tuấn và Ngô Văn Nhã là cha mẹ em sao?” Lục Cảnh Hành trầm ngâm mở miệng.
Lục Tâm nhẹ nhàng lắc đầu, dụi đầu vào tay anh: “Không biết, chắc là
không phải đâu. Chỉ là nhìn thấy bọn họ một nhà hòa thuận, vui vẻ, cảm
giác rất khó tả.”
Lục Tâm không thể nói rõ cảm giác đó là gì,
cảnh tượng đó giống như cô đã từng trải qua, giờ cô lại giống như một
người ngoài đứng một bên yên lặng nhìn, loại cảm giác này…. Tóm lại là
không dễ chịu chút nào.
“Lục Cảnh Hành, trước đây em có phải là người rất ngốc, lại đặc biệt không thích nói chuyện, là kiểu người
khiến người ta không yêu thích phải không?” Lục Tâm ngửa đầu hỏi nhìn
Lục Cảnh Hành.
Trước kia cô rất ít khi hỏi Lục Cảnh Hành về
những chuyện đã qua, trí nhớ cũng không rõ ràng lắm, có vẻ như trong
tiềm thức cô không muốn đả động đến, thậm chí đối với việc về nhà cũng
không hề có ý niệm thật sự mãnh liệt, giống như tại thời điểm kia, có
thể nhắm mắt bước theo chân Cảnh Hành là tốt rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT