Từng
hạt tuyết bay nhanh như chiếc ván trượt lướt nhanh trên mặt đất, ở bên
tai nghe “vù vù”, mỗi đợt gió lạnh băng như lưỡi dao, ghim mạnh vào
khuôn mặt của Lục Tâm tựa như tê buốt.
Hôm nay, cô vốn đeo kính râm và đội mũ ra ngoài, vừa lúc nghỉ ngơi chụp ảnh thì lấy kính râm
xuống, mấy sợi tóc được thoát khỏi sự “đè đầu cưỡi cổ” của chiếc nón
len, bị làn gió lạnh thổi tung một cách mất trật tự, gương mặt vất đi
nét đề phòng, không chỉ làm cho vừa nhìn đã nhất thanh nhị sở, bây giờ
lại bị gió lạnh ngược đãi, Lục Tâm không tự chủ được nghiêng người sang
Lục Cảnh Hành né bớt gió.
Lúc này một bàn tay khô ráo ấm áp đặt trên gương mặt của cô, bưng kín hai tai và gương mặt của cô, ấp mặt cô
vào bên trong ngực anh, gió rét thấu xương tựa hồ như biến mất, luồng
khí ấm áp từ lòng bàn tay và thân thể anh mà đến, Lục Tâm theo bản năng
ngẩng đầu ngắm nhìn Lục Cảnh Hành.
Lục Cảnh Hành đội mũ đeo
kính râm, che phần lớn gương mặt, nửa phần mặt dưới cũng bị chiếc cổ áo
dựng đứng che đi mất, toàn thân cao thấp đều được bọc lại như đòn bánh
tét, Lục Tâm không nhìn rõ thần sắc trên gương mặt anh, anh cũng cúi đầu nhìn cô, chỉ là thành thạo đạp đất một cái, đẩy ván trượt đi, bỏ xa
từng người từng người một, vài mái nhà nằm trong góc tuyết cũng dần chìm trong đám người, nhanh chóng bỏ lại phía sau tất cả mà truy lùng người
nào đó.
Ván trượt đi tới chân núi truyết thì dừng lại.
“Lập tứ trở về khách sạn!” Lục Cảnh Hành thấp giọng dặn dò, buông Lục
Tâm ra, đỡ cô bước xuống ván trượt, khoảnh khắc như ngưng lại, một khắc
sau liền dừng lại, kéo cánh tay của cô, hướng cửa cảnh khu mà bước nhanh tới.
Mỗi bước chân của anh lớn hơn cô rất nhiều, Lục Tâm theo
không kịp, bị anh lôi đi thất tha thất thiểu, tuy không rõ đang xảy ra
chuyện gì, nhưng nhìn ánh mắt của những người đó và phản ứng của Lục
Cảnh Hành cô biết sự việc chắc chắn không đơn giản, bởi vậy, cô cũng
không dám dừng lại một chút, cố gắng nhanh chân đi theo anh.
Lục Cảnh Hành kéo cô đứng bên ngoài cảnh khu, bên cạnh một chiếc xe màu
đen khá lớn, một tay mở cửa xe một tay cầm tay Lục Tâm đến trước ngực,
cửa xe vừa mở ra, anh liền ấn cô ngồi vào xe, bản thân cũng khom người
ngồi vào.
Ghế tài xế có người ngồi, là một người đàn ông
Iceland cao to lực lưỡng, ánh mắt bình tĩnh âm trầm, không giống với
những lái xe taxi bình thường khác.
Tối hôm qua, lúc ở quán bar, Bạch Chỉ ngồi ở ghế cạnh tài xế.
Thấy anh trở về, Bạch Chỉ hơi cau mày: “Xong cả chưa?”
“Đi trước đã.” Lục Cảnh Hành lãnh đạm lên tiếng, lại nhìn về phía Lục Tâm “Quán rượu nào?”
Lục Tâm báo địa chỉ.
Lục Cảnh Hành nhìnvề phía tài xế, truyền tải lời Lục Tâm.
Anh nói tiếng Anh, giọng nói là giọng Luân Đôn chuẩn.
Ngoại ngữ của Lục Cảnh Hnàh rất giỏi, nói rất tốt, không chỉ có tiếng
Anh, người thầy vỡ lòng dạy ngoại ngữ cho cô là Lục Cảnh Hành.
“Đưa máy chụp hình của em cho anh.” Sau khi dặn dò tài xế xong, Lục Cảnh Hành chuyển sang nói với Lục Tâm.
Lục Tâm không biết rõ ý định của Lục Cảnh Hành, nhưng vẫn lấy chiếc máy đeo trên cổ đưa cho anh.
Lục Cảnh Hành nhận máy chụp hình xong liền cúi đầu lấy thẻ nhớ ra
ngoài, chiếc thẻ nhớ nho nhỏ chỉ bằng đầu ngón tay được anh nắm gọn
trong lòng bàn tay.
Lục Cảnh Hành trả lại máy ảnh cho cô: “Thẻ
nhớ anh sẽ giữ. Bây giờ quay về khách sạn, cầm theo hộ chiếu anh sẽ đưa
em ra sân bay, em lập tức rời khỏi Iceland.”
Lục Tâm không nhịn được nhíu mi: “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì thế? Những người vừa nãy…”
“Trước tiên em đừng làm gì cả!” Lục Cảnh Hành cắt lời cô: “Gọi điện thoại cho mấy người bạn của em, lập tức rời đi.”
Lục Tâm gật đâu, thấy anh khong nói cô cũng không dám hỏi lại lần hai,
lấy điện thoại ra gấp rút gọi cho Thư Hàm, trong điện thoại cô nói vài
câu, cũng không nói rõ có chuyện gì, chỉ bảo có việc gấp cần phải về
nước, bảo các cô cũng về sớm một chút.
Từ khu trượt tuyết đến khách sạn của cô không xa, về đến khách sạn rất nhanh.
Lục Cảnh Hành đưa Lục Tâm đi lấy hộ chiếu, ngay cả hành lý cũng không
cho cô thu dọn mang theo, kéo cô lên xe đi đến sân bay, lại vội vã mua
cho cô vé về nước của chuyến bay gần nhất.
“Trên đường đi nhớ chú ý an toàn.” Lục Cảnh Hành đưa cô qua trạm kiểm soát: “Về đến nơi gọi điện lại cho anh.”
_________
Lục Tâm trong phòng chờ, ngồi đợi gần nửa giờ đến mình làm thủ tục, Thư Hàm vừa gọi điện cho cô vừa thở hổn hển, hỏi cô rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra, vất vả lắm mới bay được một chuyến tới Iceland, chưa đi chơi đủ đã phải vội vội vàng chạy về.
Trong lòng Lục Tâm cũng cố gắng
tìm hiểu chuyện gì đã xảy ra, cố gắng hồi tưởng lại cảnh tượng lúc đó
nhưng vẫn chưa tìm ra nguyên nhân, đầu mối duy nhất là những hình ảnh mà cô chụp được, mà cái thẻ nhớ đã bị tên vô lại lấy đi mất rồi, cô cố
gắng một lần nữa nhưng cũng không thể nhớ được bản thân đã nhìn thấy
những gì.
Lục Tâm mang theo một bụng nghi ngờ, đi trên ba
chuyến bay trung chuyển, với khoảng bốn mươi lăm giờ bay thì chuyến bay
quá cảnh cuối cùng cũng đáp xuống Hương Cảng (Hồng Công), lại từ Hương
Cảng về thành phố.
Cô làm ở bên này thành pố, nhà ở sát phía biên giới.
Lúc cô về đến nhà đã là chuyện của chín giờ tối, ăn cơm rửa mặt xong là mười một giờ, cô với tay tắt đèn đi ngủ thì chợt chớ tới lời dặn dò của Lục Cảnh Hành: đến nhà phải gọi cho anh.
Số điện thoại riêng
tư của Lục Cảnh Hành vẫn là số cũ, cũng đã gần bảy năm Lục Tâm không
gọi vào số đó, đột nhiên màn hình điện thoại hiện ra số điện thoại của
anh, cô nhìn chằm chằm vào tên anh, lòng có chút khiếp đảm, muốn gọi
điện cho anh, nhưng lại không có dũng khí nói chuyện, do dự một chút,
thay đổi cách thức một chút cũng được, gửi cho anh một tin nhắn văn bản, báo tin cô bình an về nhà.
Tin nhắn vừa được gửi đi, chốc lát
điện thoại cô đã vang lên, cô tắt tiếng đi để trái tim cô dịu lại một
chút, hình như đã thành phản xạ có điều kiện cầm lấy điện thoại, quả
nhiên là Lục Cảnh Hành gọi điện thoại lại.
Lục Tâm nắm chặt điện thoại, nhìn nó một chút rồi nhấn nút trò chuyện, nhỏ giọng gọi một tiếng “Đại ca.”
“Đã về đến nhà?” Lục Cảnh Hành hỏi, giọng nói trầm ấm xuyên qua điện
thoại truyền vào tai, kèm theo tiếng giấy vụn, hình như là đang lật văn
kiện.
“Đúng vậy, vừa trở về được một lúc.” Lục Tâm nhẹ giọng đáp lời “Ngày đó anh không sao chứ?”
“Không có việc gì.” Lục Cảnh Hành nhàn nhạt đáp, ánh mắt từ thủy tới
chung vẫn nhìn vào văn kiện, không hề dời mắt, thanh âm cũng nhàn nhạt
lãnh đạm, “Lục Tâm, là em không dám hay là không muốn gọi điện cho anh?”
Lục Tâm không nghĩ tới việc anh sẽ hỏi một câu như vậy, vô thức phản bác: “Em đâu có.”
“Hử?” Thoáng cao giọng.
Lòng Lục Tâm chùng xuống phân nửa, lúng ta lúng túng: “Gọi điện quốc tế… đắt lắm…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT