“Anh đã xem sơ yếu lý lịch của em.” Giang Diệc Thành nhàn nhạt nói.
Lục Tâm gật gật đầu, tỏ vẻ hiểu, sơ yếu lý lịch của cô có giới thiệu những công việc cô đã làm.
“Lúc ấy tại sao em lại từ chức?” Giang Diệc Thành nghiêng đầu nhìn cô,
hỏi, “Là vì cảm thấy lão tổng của Hoa Nguyên có vấn đề sao?”
“Không có.” Lục Tâm lắc đầu, giọng nói mềm mại tinh tế, không nhanh
không chậm trả lời,“Khi em từ chức, Hoa Nguyên nhìn vẫn bình thường,
hình như việc kinh doanh cũng không có vấn đề gì, chủ tịch cũng hòa nhã, thật không ngờ bên kia ông ta lại… có vấn đề.”
Lục Tâm uyển
chuyển nói, báo chí đăng báo chủ tịch Hoa Nguyên là Đỗ Nguyên làm việc
phi pháp đang bị truy nã, trước hôm khởi tố vụ án, trước khi bị cảnh sát khống chế ông ta đã kịp trốn ra nước ngoài.
“Vậy tại sao em
lại đột ngột nghỉ việc? Hoa Nguyên thật là một bàn đạp không tệ.” Giang
Diệc Thành tiếp tục hỏi, cũng không nhanh không chậm, giống như nói
chuyện phiếm đang cùng bạn bè.
Lục Tâm cũng lấy dáng vẻ nói
chuyện phiếm để trả lời. “Yêu cầu năng lực hơi cao anh à. Hoa Nguyên chủ yếu là đầu tư quốc tế, thiên về lĩnh vực tìm kiếm nguồn năng lượng mới. Mà lĩnh vực này khá mới mẻ với em, phiên dịch rất mệt mỏi, cần rất
nhiều sức lực. Hơn nữa em lại kiêm thêm bộ phận thư kí, xã giao nhiều
lắm, thường xuyên gặp phải những vị khách không giữ lễ độ. Cho nên làm
được một thời gian em quyết định từ chức.”
Giang Diệc Thành gật đầu: “Trước kia khi đi phiên dịch em thường xuyên bị quấy rối không?”
Lục Tâm có chút ngượng ngùng: “Cũng không hẳn là thường xuyên, nhưng xã giao khó tránh khỏi việc uống rượu, một số người khi có men rượu sẽ
không kiểm soát được hành động, có đôi khi khó tránh khỏi chịu thiệt.”
Giang Diệc Thành cười cười: “Em theo anh đi làm việc, về sau cũng không tránh khỏi những trường hợp như vậy, thậm chí có nhiều tình huống còn
khó giải quyết hơn so với trước kia, có khả năng em sẽ bị bọn họ xem
thành tiểu thư bồi rượu hoặc dụ dỗ lên giường linh tinh, em thấy em có
thể chịu được chứ?”
Lục Tâm gật đầu: “Chắc sẽ không có vấn đề
gì lớn. Ngày trước em ít có kinh nghiệm xã hội, không biết cách xử lý
những chuyện như vậy, gặp việc khó liền lùi bước, nhưng dù sao bây giờ
cũng đã lớn tuổi…”
Giang Diệc Thành nhìn cô từ đầu xuống chân rồi đánh giá: “Anh nhìn em chỉ thấy giống sinh viên mới tốt nghiệp đại học.”
Sau đó lại nói: “Thật ra em cứ yên tâm đi, những giả thiết tương tự lúc nãy sẽ không tồn tại. Nhưng anh cũng không đảm bảo sẽ không có trường
hợp nào ngoài ý muốn, lúc đó mọi chuyện phải dựa vào chính em rồi, nhưng điều kiện tiên quyết là không được làm ảnh hưởng tới lợi nhuận của công ty.”
“Em hiểu. Cám ơn Giang tổng.” Lục Tâm chỉ có thể nói cảm ơn.
Giang Diệc Thành không trả lời lại, tiếp tục cúi đầu đọc báo.
Tờ báo đã bị lấy đi, Lục Tâm cũng không tiện đòi lại, bèn mở điện thoại xem những tin mới trong ngày.
Trên điện thoại cũng có tin tức của Đỗ Nguyên như trên báo và đang phát lệnh truy nã, trong đó còn kèm theo chứng minh nhân dân của ông ta,
khoảng hơn 60 tuổi, mặt mũi hiền lành, không ai ngờ được phía sau một
người có dáng vẻ hiền lành lại dính vài oan hồn.
—-
Xe rất nhanh dừng lại tại bãi đỗ xe của sân bay.
Lục Tâm, Hoàng Thành và Giang Diệc Thành cùng nhau đi. Bây giờ là lúc
cao điểm ở cửa kiểm tra an ninh, người muốn xuất cảnh cũng không ít.
Lục Tâm xếp hàng sau hai người kia, xếp phía trước là hơn ba mươi người, đang chờ.
Giang Diệc Thành cùng Hoàng Thành nhân dịp này thảo luận công việc, Lục Tâm ở phía sau chẳng hiểu tí gì, đành lấy di động ra xem tin tức.
Trang đầu tiên vẫn là tin tức của Đỗ Nguyên, trước đó cô đã từng là
nhân viên đi theo ông làm việc hơn nửa năm nên cũng không xa lạ với
gương mặt này, đối với những đặc điểm của ông có thể coi như nắm rõ
trong lòng bàn tay.
Lục Tâm tùy ý kéo xuống một chút, thấy
không có gì nổi bật. Lúc này cô mới cất điện thoại, ngẩng đầu nhìn dòng
người đang nối bước, tùy ý nhìn sang bốn phía. Đột nhiên khóe mắt lơ
đãng nhìn thấy một người đàn ông cao to, thân hình quen thuộc khiến Lục
Tâm bất giác nhìn về phía đó bằng hai mắt.
Người đàn ông này
mặc một chiếc áo khoác to, dài đến đầu gối, trên cổ quấn một chiếc khăn
to, cặp mắt kính gọng vàng, trên đầu lại còn đội mũ lưỡi trai, cực thời
trang.
Liên hệ đến cách ăn mặc, tuy Lục Tâm không thấy được mặt ông ta, nhưng Lục Tâm chú ý tới ngón trỏ của bàn tay trái của hắn có
đeo một chiếc nhẫn, hai tay ông ta luồn vào nhau, ngón cái của tay phải
vô ý thức xoay xoay chiếc nhẫn bằng đồng cổ trên tay.
Bàn tay
cầm điện thoại của Lục Tâm chợt căng thẳng, lặng lẽ cúi đầu, lúc nãy cô
chưa tắt trang tin tức nên gương mặt Đỗ Nguyên chiếm hơn phân nửa màn
hình điện thoại.
Lục Tâm nhìn chằm chằm vào di động một lát,
khẽ cắn môi dưới, sau đó thờ ơ soạn một tin nhắn ngắn, gửi đi, ra vẻ lơ
đãng đánh giá đoàn người xếp hàng chờ.
Kiểm soát viên kiểm tra cẩn thận, hàng người di chuyển chậm chạp, thời gian cũng chậm rãi trôi qua.
Tới gần kiểm soát viên, Lục Tâm mơ hồ phát hiện có chỗ khác thường.
Ngoài cửa sổ không biết khi nào đã có vài người đứng ở đó, mặc quần áo
bình thường, nhìn như có vẻ đang đợi người.
Hiển nhiên Đỗ
Nguyên đứng bên phải đám người cũng đã phát hiện ra bầu không khí bất
thường, ông ta vừa bình tĩnh nhìn về phía cửa kiểm tra, vừa nhét một tay vào túi xách, đi ra từ trong đám người.
Lục Tâm nhìn về phía cửa kiểm tra, những người ngoài đó cũng bắt đầu có động tĩnh, có người gọi điện thoại.
Lục Tâm bất giác nhìn về phía sau, nắm chặt di động trong tay, sau đó
từ từ quay đầu lại, hai mắt dán chặt vào điện thoại, vừa gõ chữ, vừa vờ
như vô tình dần rời khỏi hàng, chỉ là cúi đầu trò chuyện, cho tới khi
đến gần Đỗ Nguyên, chân phải theo bản năng muốn dừng lại nhưng không cẩn thận va vào Đỗ Nguyên.
Đỗ Nguyên hơi lảo đỏa, thân thể hơi bất ổn, bàn tay kéo Lục Tâm theo bản năng để bình ổn lại thân thể, ông ta
cầm tay Lục Tâm, thân thể Lục Tâm mất thăng bằng, tiếng “A” còn chưa kịp là, thì thân thể đã ngã thẳng về phía Đỗ Nguyên, Đỗ Nguyên còn chưa kịp phản ứng đã bị thân thể nhỏ nhắn của Lục Tâm đè lên, vừa vặn ngăn bàn
tay trong túi xách của ông ta lại.
Sự việc ngoài ý muốn khiến
mọi người xung quanh đều đổ dồn về phía này. Giang Diệc Thành và Hoàng
Thành cũng xoay người, nhìn Lục Tâm chật vật nằm trên người Đỗ Nguyên,
Giang Diệc Thành bất ngờ nhíu mày.
Lục Tâm giấu gương mặt đỏ
bừng trong bàn tay, , nói năng có chút lộn xộn: “Thật ngại quá, thật
ngại quá.” Nói xong khủy tay trái của cô chống lên cánh tay bỏ vào trong túi xách của Đỗ Nguyên, giãy dụa muốn đứng lên.
Đỗ Nguyên bị đè ở dưới tức đến nghiến răng nghiến lợi: “Nhanh lên.”
Nhưng đã không kịp nữa, khi ông ta vừa động thì vị kiểm soát viên và
đội ngũ mặc thường phục khi nãy đã nhanh chóng làm việc. Đỗ Nguyên vì bị Lục Tâm bất ngờ giữ lại nên đã mất đi cơ hội tốt, không đợi Lục Tâm rút cánh tay đè ông ta về, vài người mặc thường phục đã chạy tới nơi, chiếc còng kim loại chói lọi ngay lập tức đeo trên tay Đỗ Nguyên, cánh tay bị Lục Tâm đè cũng nhanh chóng bị lôi ra, khóa còng được cài lại.
Cùng với bàn tay là một khẩu súng cầm tay (súng lục).
Khi súng được mang ra, mọi người đang vây xem ở xung quanh sợ tới mức
liên tục lui về phía sau vài bước, Lục Tâm cũng giật mình đứng dậy,
người có chút chật vật, dường như vẫn chưa hết kinh hoàng.
“Ông……” Lục Tâm muốn nói gì đó, nhưng vì quá mức sợ hãi mà không nói thành lời, chỉ là cũng vô thức lui vài bước.
Sau đó Đỗ Nguyên cải trang đã bị cảnh sát đưa đi, còn lại một người
cảnh sát nói lời cảm ơn với Lục Tâm, khi hai người đối mặt với nhau thì
đối phương hơi sửng sốt:
“Cô Lục?” Tiếu Lãng không xác định hỏi.
“A? Ngài là……” Lục Tâm hơi ngại ngùng, không nhận ra đối phương là ai.
“Mấy ngày trước chúng ta xem mắt……” Tiếu Lãng cười gợi lại cho cô.
Lục Tâm nháy mắt nhớ đến, hơi ngượng.
Cũng may Tiếu Lãng không để ý, cùng cô nói lời cảm ơn, lại nhìn cô có vẻ bận rộn, liền hẹn ngày khác nói chuyện.
Hôm nay Lục Tâm giúp cảnh sát một việc lớn ngoài ý muốn, bọn họ nhất
định muốn khen thưởng cho cô. Nhưng nhìn cô bây giờ không tiện, nên để
lại số điện thoại, khách sáo trò chuyện hai ba câu rồi mới rời đi.
“Người lúc nãy là ai vậy?” Sau khi Tiếu Lãng đi khỏi, Hoàng Thành hỏi.
“Là người quen lần trước bạn của em giới thiệu……”
“Không phải người đó.” Hoàng Thành ngắt lời cô, “Là người vừa bị cảnh sát mang đi.”
Lục Tâm lắc đầu: “Em cũng không biết, tới bây giờ em còn chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa.”
Hoàng Thành cười: “Xem ra Lục Tâm trong lúc vô tình đã giúp cảnh sát lập được công lớn rồi.”
Lục Tâm được anh ta khen có chút ngượng ngùng: “Anh còn nói, lúc nãy thật tả tơi.”
“Người lúc nãy không phải là Đỗ Nguyên sao?” Giang Diệc Thành bỗng dưng mở miệng, ngón tay vuốt ve cằm.
Lục Tâm “A” một tiếng, nhịn không được quay đầu nhìn lại nơi mà cảnh
sát vừa dẫn người đi, đuôi lông mày nhếch lên: “Không phải đâu, em đi
theo ông ấy làm việc hơn nửa năm, bộ dáng dường như không béo như vậy,
giọng nói cũng không giống ông đó đâu, dường như không phải là Đỗ
Nguyên.”
“Có phải hay không tối nay xem tin tức sẽ biết thôi.”
Giang Diệc Thành thản nhiên nói, không tiếp tục chủ đề này, anh nhìn về
phía cô: “Em không bị thương chứ ?”
Lục Tâm lắc đầu: “Không có việc gì.”
Chỉ là khuỷu tay trái bị đập nên hơi đau mà thôi.
Lục Tâm theo bản năng xoa xoa khuỷu tay.
Hành động nhỏ này không thể tránh khỏi ánh mắt của Giang Diệc Thành,
anh không nói gì, khi tới Hương Cảng liền sai Hoàng Thành đi mua chai
dầu Hoa Hồng cho cô thoa .
Còn anh ta vẫn lạnh nhạt không noi gì như cũ, đón xe về khách sạn trước.
Đoạn ngắn ngoài ý muốn tại sân bay rất nhanh trở thành điểm nóng, đứng
trang đầu trên các báo tin tức và trở thành trọng điểm của weibo, cảnh
sát đã xác nhận, người bất ngờ bắt được là Đỗ Nguyên.
Khi nhìn
thấy tin tức thì, Hoàng Thành không khỏi trêu ghẹo Lục Tâm: “Lục Tâm à,
thật không ngờ em lại thu được một món hời đó, phần thưởng này không ít
đâu.”
Lục Tâm cũng cười theo: “Em có thể nghỉ làm việc trong một thời gian dài chứ”.
Hoàng Thành nhìn về phía Giang Diệc Thành: “Anh nghĩ Giang tổng sẽ không thả người đâu.”
Giang Diệc Thành chỉ thản nhiên bảo: “Mọi người về phòng của mình nghỉ ngơi trước đi, ba giờ chiều nay còn có cuộc hồi nghị.”
Hoàn toàn chỉ bàn luận chuyện công việc, sau đó anh ta cũng xoay người trở về phòng..
Hoàng Thành cũng làm mặt quỷ với Lục Tâm, sau đó cũng trở về phòng.
Lục Tâm trở về phòng của mình, vừa cất hành lý, còn chưa kịp gọi điện
thoại về cho Lục Cảnh Hành báo bình an đã thấy Lục Cảnh Hành gọi tới,
đoán chừng là anh đã thấy tin tức sân bay, còn bị đăng thêm ảnh nữa, là hình ảnh cô chật vật đè lên người Đỗ Nguyên.
“Em không bị
thương chứ?” Quả nhiên, điện thoại vừa được kết nối, Lục Cảnh Hành đã
vào chủ đề chính, ngay cả một câu hỏi thăm vô nghĩa cũng không nói,
giọng nói bình thản trầm thấp, không nghe ra một tia cảm xúc nào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT