Lục Cảnh Hành đi cùng với Giang Chỉ Khê đã chứng thực suy đoán của Lục Tâm.
Trên người Lục Cảnh Hành mặc áo khoác ngoài màu đen dài đứng bên cạnh áo khoác lông màu nâu nhạt của Giang Chỉ Khê, vừa ngẩng đầu đã thấy giữa hai người có một khí chất trầm tĩnh ăn ý không nói nên lời, loại khí chất trầm tĩnh này là do tuổi tác lắng đọng của bọn họ tạo thành, ở trước mặt bọn họ, Lục Tâm trở thành một đứa trẻ nông nổi, so sánh với nhau trái lại có phần không thích hợp.
Lục Tâm có thể tự mình hiểu lấy, hai người tựa như bức tranh giữa không trung đi tới, thật thức thời mà mắt cụp xuống nhìn chóp mũi, tỏ ra chăm chỉ làm việc.
Từ lúc cô còn nhỏ, Lục Cảnh Hành đã bắt đầu huấn luyện cho cô làm thế nào để khống chế cảm xúc, cô học tập rất tốt.
Bởi vậy khi tiếng bước chân ‘côp cộp’ có tiết tấu ngày càng đến gần, Lục Tâm vẫn nghiêm túc cụp mắt như cũ, một tay lật xem tư liệu về hội nghị trên bàn, một tay cầm bút, thỉnh thoảng còn chăm chú đánh dấu từng cái, không hề ngẩng đầu lên.
Cô nghĩ Giang Chỉ Khê và Lục Cảnh Hành sẽ đi đến văn phòng của Giang Diệc Thành, không ngờ tiếng bước chân lại dừng trước bàn làm việc của cô.
Khoảng trống trước mắt bị một bóng đen che khuất.
Lục Tâm cảm thấy nếu không ngẩng đầu lên thì có vẻ hơi bất lịch sự, bởi vậy, ngẩng đầu lên nhìn hai người một cách khó hiểu.
Hai người cũng không nhìn cô, mà yên lặng nhìn sang bàn làm việc bên cạnh cô.
Giang Chỉ Khê quét mắt nhìn toàn bộ văn phòng, hai tay nhẹ nhàng vỗ một tiếng, hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của mọi người, sau đó trịnh trọng giới thiệu Lục Cảnh Hành.
“Vị này là Tổng giám mới của chúng ta, Lục Cảnh Hành – Lục tiên sinh, về sau sẽ phụ trách việc mở rộng thị trường kinh doanh cho công ty ở trong nước.”
Lục Cảnh Hành mỉm cười với mọi người, khách khí nói: “Rất vui khi được làm việc chung với mọi người.”
Mọi người vỗ tay, đại khái bởi vì khí chất trên người của Tổng giám mới rất dễ chịu, một đám vỗ tay đặc biệt hăng say, trai đẹp mỹ nữ bình thường đều hưởng thụ đãi ngộ như vậy.
Lục Tâm cũng yên lặng vỗ tay theo, trong lòng vẫn không hiểu được Lục Cảnh Hành làm thế nào để nhận chức, còn đặc biệt cố tình đến bên này long trọng giới thiệu.
Bộ phận anh phụ trách là hoạch định hoạt động của công ty, ở đây là bộ phận kinh doanh, hai bộ phận này cực kỳ không liên quan đến nhau, bình thường người mới đến nhận chức thường tự giới thiệu một cách long trọng thành tựu của bản thân, chưa từng thấy ai lại bỏ qua khâu giới thiệu làm quen.
Mặc kệ những thắc mắc khó hiểu trong lòng, Lục Tâm vẫn vỗ tay theo mọi người, cho đến khi Giang Chỉ Khê vỗ tay liên tục vài cái, mọi người mới ngừng lại, cô cũng ngừng theo.
Giang Chỉ Khê quay đầu nhìn về phía Lục Tâm, mỉm cười nhìn Lục Tâm: “Lục Tâm, tôi và cô sau này sẽ cùng phụ trách công việc hoạch định chiến lược, nếu có gặp vấn đề gì trong công việc thì có thể tìm chúng tôi mọi lúc.”
Lời vừa nói trong nháy mắt liền khiến tất cả đồng nghiệp trong văn phòng kinh ngạc, nhìn về phía Lục Tâm, mặc dù vừa nghe giới thiệu Tổng giám mới nhận chức cũng họ Lục, nhưng không ai để ý kết hợp anh với Lục Tâm, không ngờ tới hai người đúng là anh em.
Lục Tâm không để ý đến ánh mắt kinh ngạc xung quanh, cười cười với Giang Chỉ Khê: “Được.”
Lục Cảnh Hành cũng nói với cô: “Có vấn đề gì thì cứ đến tìm tôi, văn phòng của tôi ở dưới lầu.”
“Ừm.” Lục Tâm cụp mắt đáp.
Ở bên trong văn phòng, Giang Diệc Thành nghe thấy động tĩnh bên ngoài nên cũng bước ra.
Giang Chỉ Khê thấy Giang Diệc Thành, cô gọi to: “Anh!”.
“Cảnh Hành đến nhận chức, em đang tính đi vào trong ấy tìm anh.” Giang Chỉ Khê nói.
Thì ra mọi chuyện là như vậy, Lục Tâm đã hiểu. Thấy không còn chuyện gì, cô đang định ngồi xuống thì Giang Diệc Thành đã nhìn về phía cô.
“Lục Tâm, hội nghị ngày mai chuẩn bị thế nào rồi?” Giang Diệc Thành hỏi.
“Vâng, đã chuẩn bị gần xong rồi.”
“Tốt.” Giang Diệc Thành gật gật đầu “Mấy ngày tới chuẩn bị tốt một chút, cuối tuần sau theo tôi đi Hongkong tham gia hội nghị.”
“Dạ.” Lục Tâm gật đầu.
Lục Cảnh Hành hơi hơi nhíu mi, tầm mắt bình thản vòng vo trên người Giang Diệc Thành, lại dần dừng trên người Lục Tâm, khẽ vuốt cằm, anh hơi trầm ngâm.
Giang Diệc Thành và Lục Tâm nói chuyện xong, lúc này mới nhìn đến Giang Chỉ Khê và Lục Cảnh Hành, lạnh nhạt nói: “Về văn phòng đi.”
Ba người cùng nhau trở về văn phòng.
Giang Diệc Thành vừa ra khỏi văn phòng một bước, bên trong văn phòng nháy mắt nổ tung.
“Tâm Tâm, Tâm Tâm, Lục tổng giám thật sự là anh của cậu à?”
“Tâm Tâm, cậu có một người anh đẹp trai như vậy tại sao lại chưa từng nhắc đến thế hả?”
“Tâm Tâm, Lục tổng giám và Giang tổng có phải là một đôi hay không? Bọn họ đã kết hôn chưa?”
“Tâm Tâm, có phải anh của cô vì Giang tổng nên mới đến công ty không? Nghe nói trước đây công ty của anh ta ở nước ngoài khá phát triển, còn lớn mạnh hơn Đế Tân nhiều đó.”
“Lục Tổng giám và Giang tổng trên cơ bản xem như cùng ngành, cùng văn phòng, cả ngày đều ở cùng một chỗ, hạnh phúc quá đi nha.”
……
Câu hỏi về vấn đề này một câu lại thêm một câu, làm cho lỗ tai Lục Tâm “ong ong” rung động, cũng may tính tình cô rất tốt, kiên nhẫn có thừa, vô tội nhìn mọi người, không ngừng lắc đầu: “Tôi không biết.” “Tôi không rõ cho lắm”. “Ôi chao.” “Không làm sao vậy giải thích được.”……
Tóm lại đáp án chính là cô chính là cái gì cũng không biết, mà quả thật cô cái gì cũng không biết, cả việc Lục Cảnh Hành muốn tới công ty nhận chức cô cũng không biết.
Lục Tâm không biết rõ sự tình làm cho mọi người không còn hăng hái, biết có theo Lục Tâm hỏi nữa cũng không tra ra cái gì, nên không quấn quít lấy Lục Tâm hỏi nữa, tiếp tục thảo luận vấn đề vừa rồi, nam tài nữ mạo, có hâm mộ, có ghen tị, có cảm khái, điểm chung duy nhất là đều cảm khái tại sao mình không phải là Giang Chỉ Khê.
Trong mắt người ngoài, Lục Cảnh Hành và Giang Chỉ Khê môn đăng hộ đối, trong lòng Lục Tâm cũng ngột ngạt hơn , yên lặng cầm lấy tai nghe, vừa nghe nhạc vừa làm việc, tai không nghe thấy tâm sẽ không phiền.
Cô làm việc vô cùng nhập tâm, ngay cả việc Lục Cảnh Hành và Giang Chỉ Khê đi ra ngoài cũng không phát hiện, mãi đến mấy ngón tay dài thấy rõ từng khớp thả xuống, che khuất mặt bàn gõ nhẹ hai tiếng.
Lục Tâm ngẩng đầu lên nhìn Lục Cảnh Hành.
“Tí nữa cùng nhau đi ăn cơm.” Lục Cảnh Hành nói.
“Ừm.” Lục Tâm đồng ý, cô không để ý tới lúc bình thường đều lấy một chữ “Ừm” để kết thúc.
—-
Thời gian ăn cơm trưa vừa đến, Lục Cảnh Hành liền điện đến.
Lục Tâm đi xuống lầu phát hiện cùng đi ăn cơm còn có Giang Chỉ Khê, lòng đột nhiên cảm thấy không muốn ăn.
Giang Chỉ Khê cùng lúc cũng thấy được, khẽ nở nụ cười chào cô.
Lục Tâm cũng mỉm cười đáp lại, yên lặng đi theo phía sau hai người.
“Muốn ăn món gì?” Khi ngồi vào bàn ăn Lục Cảnh Hành đưa thực đơn qua cho cô.
Giang Chỉ Khê cũng cười nói theo: “Tâm Tâm muốn ăn món gì cứ việc gọi.”
Lục Tâm liếc mắt nhìn hai người một cái, không nói một tiếng cầm lấy thực đơn, cũng không khách khí, một hơi gọi mười mấy món mắc nhất, dù sao tiền cũng không phải do cô trả.
Đến khi đồ ăn được đưa lên Lục Tâm cũng chỉ yên lặng cúi đầu ăn cơm, Lục Cảnh Hành với Giang Chỉ Khê quan tâm hỏi cô cũng ậm ực một hai câu, không nói nhiều, chỉ chuyên tâm ăn cơm, ăn xong cũng không chờ hai người, áy náy cười cười: “Anh, Giang tổng, em còn phải trở về chuẩn bị cho việc phiên dịch trong cuộc họp tuần sau, em đi trước, hai người từ từ ăn.”
Nói xong xoay người rời đi.
Trong lòng lại vẫn hơi muộn phiền, cô gọi điện thoại cho Thư Hàm: “Thư Hàm, người mà nhà ngươi muốn giới thiệu cho ta làm quen khi nào có thể gặp mặt?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT