Đám thiếu niên leo lên giường, ở trong gió lạnh thế này, bọn hắn chỉ đành bất đắc dĩ chịu đựng cái giường chung vừa cứng vừa bẩn, và mấy cái chăn mỏng manh ẩm ướt nấm mốc. Chỉ mong đêm nay nghỉ ngơi thật tốt, tiêu trừ bớt mệt mỏi mấy ngày đường vất vả, chuẩn bị cho khảo thí cuối cùng vào ngày mai, chờ đón một cuộc sống mới.

Từ Vũ nằm bên cạnh Tần Hạo Hiên, hắn đắp cái chăn mỏng manh nên bị lạnh đến tím môi, không chỉ Từ Vũ, kể cả thân thể khỏe mạnh như Tần Hạo Hiên lẫn những người khác, cũng cảm thấy lạnh lẽo thấm vào tận xương cốt.

Ở trong ánh nến ảm đạm, một bàn tay thò vào bên cạnh Từ Vũ, giật lấy cái chăn đang quấn chặt của hắn.

Từ Vũ giật mình kêu to, bàn tay là của một thiếu niên thân thể cường kiện nằm cạnh Từ Vũ, cướp được chăn rồi, hắn trợn mắt mắng:

- Kêu gì mà kêu! Có giỏi ngươi cướp lại đi!

Bị quát một cái, trong mắt Từ Vũ đã ngân ngấn nước, cực kỳ ủy khuất, hắn vốn ốm yếu nên không dám tranh cãi, những lúc thế này đạo lý là vô dụng, quả đấm của ai cứng hơn chân lý thuộc về người đó.

Tần Hạo Hiên ở bên cạnh nhìn thấy tất cả, tên thiếu niên kia giật đồ còn ngang ngược lẽ thẳng khí hùng như thế, làm hắn tức giận sục sôi, nếu không phải vì cân nhắc ngại cho sự việc quá ầm ĩ, hắn đã đấm cho tên thiếu niên kia một cái.

- Đến đây, hai chúng ta nằm sát lại, như thế sẽ ấm áp hơn chút ít!

Tần Hạo Hiên đưa tay kéo Từ Vũ đang cuộn tròn thành một đoàn trong đêm lạnh, chia cho hắn một nửa cái chăn, nhưng chăn thật sự quá nhỏ, hắn không thể không ôm Từ Vũ vào trong ngực.

Gương mặt của Từ Vũ vốn lạnh đến trắng bệch bỗng nhiên đỏ rực, bị Tần Hạo Hiên ôm vào trong ngực không dám cựa quậy chút xíu nào.

Tần Hạo Hiên ôm Từ Vũ cũng không cảm thấy mất tự nhiên chỗ nào, hai nam nhân ngủ cùng một chỗ còn có chuyện gì có thể xảy ra! (* sai, sai nghiêm trọng)

Trên người Từ Vũ có mùi thơm thoang thoảng bay đến mũi Tần Hạo Hiên, ngược lại giảm bớt đi mùi nấm mốc của chăn chiếu.

Một khi có người bắt đầu đoạt chăn, các thiếu niên vốn đang lạnh run như được gợi ý, có mấy thiếu niên tự cho là cường tráng bắt đầu ra tay cướp bóc, mà những thiếu niên bị đoạt thì liều chết ngăn cản, có mấy chỗ đánh đấm đã khí thế ngất trời.

Nằm ở cách Tần Hạo Hiên không xa, Lý Tĩnh cũng đã rục rà rục rịch, hắn ra hiệu cho đám con cháu quý tộc, được ra hiệu, bọn con ông cháu cha này cũng bắt đầu ra tay đoạt chăn.

Đám con cháu quý tộc này từ bé học tập quyền cước, thân thể khỏe mạnh hơn xa những thiếu niên khác, bọn hắn vừa ra tay đã đoạt được mấy tấm chăn, những ai chống đối đều bị đánh một trận, mặt mũi sưng vù tím rịm, sau đó không còn ai dám phản kháng.

Cướp đoạt rất nhanh đã trở thành thu nhặt, cuối cùng cũng đến chỗ của Tần Hạo Hiên. Một thiếu niên quý tộc tên Mộ Dung Siêu, nắm cái chăn của Tần Hạo Hiên giật mạnh, vừa mới chợp mắt ngủ, Tần Hạo Hiên cảm thấy thân thể lạnh lẽo, Từ Vũ khẽ run rẩy, vừa lạnh vừa sợ khiến nước mắt hắn lại ngân ngấn.

Tần Hạo Hiên không nói một lời, nằm ở trên giường bật một cái đã đứng lên, trong họng khẽ quát.

- Bốp!

Một quyền đánh vào mặt Mộ Dung Siêu.

Thân thể Mộ Dung Siêu bay ra, tựa như chiếc lá trong gió, té xuống cách Tần Hạo Hiên hai thước, nằm luôn trên đất, chật vật không dậy nổi.

Mãi đến khi Mộ Dung Siêu ai ôi kêu lên thảm thiết, vài người mới kịp phản ứng, cả đám bị quả đấm của Tần Hạo Hiên làm chấn kinh trợn mắt há mồm.

Mộ Dung Siêu con nhà võ tướng, từ bé tập võ, được học kỹ thuật chém giết trong quân đội, thân thủ nhanh nhất trong đám bọn chúng.

Mộ Dung Siêu bị Tần Hạo Hiên đấm phát ngã lăn, mấy tên thiếu niên quý tộc khác đang dự tính cùng xông lên, lại bị Lý Tĩnh nãy giờ giữ im lặng ngăn cản:

- Làm càn, ai cho các ngươi quấy rầy Tần huynh đệ nghỉ ngơi?

Mấy tên đệ tử quý tộc lập tức dừng tay, mặc dù bọn hắn e ngại Lý Tĩnh, nhưng đa phần là sợ Tần Hạo Hiên, cú đấm kia hung hãn tựa như mãnh thú.

Nhưng Mộ Dung Siêu mới bò dậy từ trên đất lại không nghĩ như vậy, chỉ thấy hắn kêu một tiếng, rút từ eo ra một thanh chủy thủ đâm Tần Hạo Hiên, bởi vì khoảng cách không xa, hơn nữa tốc độ cực nhanh, dao găm phát ra tiếng xé gió xi xi.

Tần Hạo Hiên tựa như có mắt sau lưng, hắn cũng không phải kém, xoay tay một cái, tóm được cổ tay Mộ Dung Siêu, chế trụ động mạch của hắn, Mộ Dung Siêu không giữ được, chủy thủ tuột tay rơi xuống đất, lưỡi dao xuyên sâu vào mặt đất, chỉ lộ ra chuôi dao, sắc bén chém sắt như bùn!

Chế trụ được Mộ Dung Siêu, Tần Hạo Hiên giơ chân đạp vào mông hắn, đá văng đối thủ ra, trợn mắt nhìn sang kẻ đứng sau là Lý Tĩnh.

Thân thủ tàn nhẫn của Tần Hạo Hiên làm Lý Tĩnh chấn kinh, thầm nghĩ người này có tài, nếu lôi kéo được hắn, thì sẽ có một tay chân lợi hại.

Hắn đi tới, sắc mặt nghiêm túc, trách cứ mấy người Mộ Dung Siêu một trận, sau đó nhặt lên cái chăn của Tần Hạo Hiên rơi trên mặt đất nói:

- Sáng sớm ngày mai sẽ khảo thí lần cuối, Tần huynh đệ nghỉ ngơi cho sớm.

Tần Hạo Hiên tiếp tục nằm cạnh Từ Vũ ngủ, tuy vẫn có vài người đoạt chăn, nhưng không ai dám đến cướp Tần Hạo Hiên nữa.

Đối với việc Tần Hạo Hiên mới gặp lần đầu đã đắc tội với Tam hoàng tử Lý Tĩnh, trong lòng Trương Cuồng hả hê, Tam hoàng tử là người mà Tần Hạo Hiên có thể đắc tội được sao?

Tự cân nhắc đến ngày mai sẽ diễn ra khảo thí cuối cùng, Tần Hạo Hiên cưỡng ép nhịn xuống việc chạy vào Tuyệt Tiên Cốc tầm bảo, dù sao khảo thí lần cuối cùng cực kỳ quan trọng, nếu tinh thần mơ mơ hồ hồ, làm hỏng việc lớn thì không tốt.

Ngày hôm sau, trời vừa mờ sáng, ba tiếng chuông thanh thúy ngân nga, hơn hai trăm thiếu niên rời giường, chỉnh lý quần áo, liền ra bãi đất trống trước dãy nhà tập hợp.

Dưới sự dẫn đường của tên đạo nhân hôm qua, bọn hắn ăn bữa sáng, sau đó lại đi xuyên qua từng dãy lầu các tinh xảo đến nơi tổ chức khảo thí lần cuối cùng.

Ước chừng nửa giờ sau, tên đạo nhân dẫn đường đưa bọn hắn đến một quảng trường lộ thiên, lúc này những cao nhân tiền bối của Thái Sơ giáo phụ trách khảo thí đã đợi sẵn, một ông lão mặc quần áo Đạo gia, tiên phong đạo cốt được mọi người xúm xít vây quanh, hắn là chưởng giáo của Thái Sơ giáo, Hoàng Long chân nhân.

Khảo thí lần cuối cùng với đám đệ tử mới được thu nhận, ở các đại tông môn đều được xem là chuyện quan trọng hàng đầu, ở Thái Sơ giáo cũng không ngoại lệ, năm nay, kể cả Hoàng Long chân nhân bế quan từ lâu cũng tự mình tới tham dự.

Đốt hương tế thiên, trong tiếng tiên âm phiêu miểu, Hoàng Long chân nhân cất tiếng tuyên bố bắt đầu, một trưởng lão bước lên trước đài, tuyên bố nội dung cuộc khảo thí.

- Bây giờ chúng ta kiểm tra trình độ thiên phú, tư chất tốt xấu của các ngươi!

Đã có đệ tử nhận ra, người đứng ở trên đài cao, râu tóc bạc trắng, mặc đạo bào màu xanh, có phần tiên phong đạo cốt, trưởng lão nọ là Lạc Diệp chân nhân, Lạc Diệp chân nhân là sư thúc của chưởng giáo Hoàng Long chân nhân, ở trong Thái Sơ giáo vai vế cực kỳ cao, quanh năm chỉ bế quan, rất ít xuất hiện.

Hắn và chưởng giáo Hoàng Long chân nhân cùng lúc tham dự, còn có rất nhiều trưởng lão trên khán đài, có thể nhận thấy bọn họ cực kỳ coi trọng lần khảo thí này.

Lạc Diệp chân nhân nói:

- Tiên chủng căn cứ mạnh yếu mà chia làm tiên chủng có sắc và vô sắc, trong tiên chủng vô sắc lại chia làm đầy đủ và không đủ, tiên chủng có sắc thì chia làm bảy loại màu sắc xám (hôi), vàng sẫm (hạt), xanh (thanh), cam (tranh), đỏ (xích), vàng óng (kim), tím (tử).

Nói phân chia tiên chủng xong, Lạc Diệp chân nhân dừng một chút, lại nói:

- Trắc thí xong, bất luận tiên chủng mạnh hay yếu, hi vọng các ngươi đều không kiêu ngạo hoặc nhụt chí, thành tựu cuối cùng của Tu tiên giả không thể dựa vào tư chất tốt xấu mà kết luận, cần cù có thể bù thông minh!

Khảo thí bắt đầu, theo điểm danh của Lạc Diệp chân nhân, khảo nghiệm liên tiếp mười mấy đệ tử mới, nhưng tất cả tư chất đều là loại yếu kém vô sắc lại không đủ.

Đám cao tầng trong giáo thần sắc như thường, cho dù tất cả đệ tử mới đều là loại yếu kém cũng rất bình thường, loại có sắc có thể ngộ nhưng không thể cầu, chỉ cần lần này trong 200 đệ tử mới có một hai cái tiên chủng vô sắc đầy đủ cũng không tệ rồi.

- Tiếp theo, trấn Đại Điền, Trương Dương!

Trương Dương đi lên đài khảo thí, tay đặt lên Minh Giám Tiên Nhãn.

Theo Lạc Diệp chân nhân đưa vào một đạo Tiên Linh khí, Minh Giám Tiên Nhãn lấp lóe màu xám.

- Hôi chủng!

Hoàng Long chân nhân đứng lên, hai mắt không thể tin nổi, đáy lòng mừng rỡ, hôi chủng nha! Đây chính là hôi chủng! Một tiên môn truyền thừa trăm năm, nhiều khi tiến hành thu nhận đệ tử cũng không thể nhận được đệ tử ưu tú như thế này!

Chỉ cần có một đệ tử như vậy, trong hai trăm năm tới của Thái Sơ giáo, thậm chí lâu hơn nữa cũng sẽ không có vấn đề gì, chỉ cần hắn có thể trưởng thành, thậm chí có thể trở thành chưởng giáo đời tiếp theo của Thái Sơ giáo! Bản thân Hoàng Long chân nhân, khi khảo thí tiên chủng cũng là hôi chủng!

Mặc dù vận mệnh, cơ duyên mỗi một người khác nhau, nhưng tư chất hôi chủng, sau này nhất định có thể thành trụ cột của Thái Sơ giáo!

Các trưởng lão trên khán đài cực kỳ hưng phấn, mặc dù trên mặt vừa vui vừa giật mình, nhưng vẫn có nét là lạ, trong lòng tính toán.

Tư chất tốt như thế, ai mà không muốn thu làm đồ đệ? Không chừng đến chi mạch của mình, rất có thể thành chưởng giáo của Thái Sơ giáo.

- Hoàng Long sư thúc, Cổ Vân Đường nhất mạch của chúng ta chưa có thu đồ đệ, lần này ta thấy tướng mạo của Trương Dương kia có duyên làm đồ đệ của Cổ Vân Đường, Hoàng Long sư thúc có thể làm chủ, đợi sau khi hắn đến Tiên Miêu kỳ, cho hắn bái vào Cổ Vân Đường nhất mạch của chúng ta được không?

Mấy vị trưởng lão khác đồng loạt đưa mắt nhìn sang vị tiên sư mập mạp vừa mở miệng kia, vị tiên sư mập này thân hình không cao, mập mạp, mang dáng tươi cười rất hiền lành, chùm râu dê trên cằm theo hắn nói chuyện run run liên tục, có vài phần tiên phong đạo cốt.

Tiên sư mập nhận thấy mọi người nhìn mình, mỉm cười chắp tay nói:

- Các vị sư huynh, sư đệ và sư muội, mọi người đều nhìn ta như thế, cũng đồng ý việc này sao? Vậy Cổ Vân Tử xin cảm ơn rồi...

- Cổ Vân Tử, ta chưa từng nghe ai nói ngươi còn biết xem tướng, xem bói. Sao biết kẻ này có duyên với ngươi? Như ta thấy, kẻ này có duyên làm học trò với Hạ Vân Đường chúng ta, ở Thái Sơ giáo chúng ta, Hạ Vân Đường bọn ta quẻ hào thứ sáu, đây rõ ràng là sự thật.

Cổ Vân Tử đảo mắt một cái, nhìn về phía phát ra âm thanh, người vừa nói là một đạo nhân gầy ốm, mặc đạo bào màu tím, nhìn trông như một cái bao lì xì:

- Hạ Vân Tử sư huynh, Hạ Vân Đường các ngươi mười năm nay, mỗi lần có đệ tử nhập môn đều bị ngươi đoạt mất, năm năm trước có một đệ tử có tiên chủng đầy đủ tên là Xích Minh cũng do ngươi nhận, không thể mỗi lần có đệ tử tư chất tốt, đều trở thành người của Hạ Vân Đường nha?

- Ta đồng ý với Cổ Vân Tử... Hạ Vân Đường của ngươi đã có nhiều tiên chủng tốt rồi, lại tiếp tục cho ngươi nữa thì lẽ trời ở đâu!

Một người ăn mặc như thư sinh, có vài phần siêu phàm thoát tục, Bích Trúc Tử liên tiếp cất lời:

- Chưởng giáo sư thúc, Lạc Diệp sư tổ, Bích Trúc Đường của ta xưa nay không tranh với đời, đệ tử đều tâm vô tạp niệm, toàn tâm toàn ý chỉ vì tông môn bồi dưỡng ra những đệ tử ưu tú, phát dương quang đại Thái Sơ giáo, đệ tử Trương Dương này rất có linh căn, nếu có thể đi vào Bích Trúc Đường, nhất định sẽ tỏa sáng!

Cổ Vân Tử cùng Hạ Vân Tử đều trợn trắng con mắt, hôm nay bọn hắn mới biết Bích Trúc Tử bình thường ra vẻ thanh cao, không tranh với đời, hóa ra đều là giả vờ. Dưới sự mê hoặc của hôi chủng, lập tức để lộ ra cái đuôi hồ ly của mình.

- Khục khục.

Một âm thanh thanh thúy như chim hoàng oanh vang lên:

- Các sư huynh, Bách Hoa Đường ta xưa nay chỉ thu nhận nữ đệ tử, âm khí nhiều quá, thiếu thốn khí tức dương cương, nghĩ đến các vị sư huynh lòng dạ rộng rãi, nhất định sẽ tặng Trương Dương cho Bách Hoa Đường chúng ta đúng không?

Tô Bách Hoa, Bách Hoa Đường ở trong Thái Sơ giáo riêng một phong cách, môn hạ chỉ toàn là nữ đệ tử, thường để các đệ tử chi mạch khác bàn tán, nhận nữ không nhận nam là quy củ bất thành văn của Bách Hoa Đường, không ngờ Tô Bách Hoa lại muốn phá lệ.

- Không ổn không ổn!

Cổ Vân Tử lắc đầu, lấy từ trong ngực ra một cái bình bạch ngọc.

Cái bình bạch ngọc này vừa lấy ra, toàn bộ trên đài tràn ngập tiên khí nồng đậm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play