Nhóm: TTTV

Nguồn: TruyenYY

Dịch: Tiêu Dao

- -----------------

Chỉ thấy nàng vươn mười ngón tay thon mảnh, chắp hai tay, co ngón giữa cùng ngón áp út lại, ba đầu ngón tay còn lại của hai tay chập vào nhau, miệng đọc khẩu quyết, chỉ chốc lát sau, trên hai tay nàng quả nhiên ngưng tụ linh khí mỏng manh, nhưng khi nàng đang định đem linh khí này rót vào mầm linh dược, linh khí bỗng nhiên tiêu tán.

Từ Vũ cười cười, nói:

- Muội còn chưa nắm bắt được hoàn toàn, ngưng tụ linh lực cực kỳ mỏng manh, vẫn không đạt tới tiêu chuẩn quán thâu, hơn nữa còn chưa thuần thục, chỉ cần hơi chút di động, linh khí sẽ tiêu thất, chỉ cần đến lúc muội Xuất Miêu thì có thể luyện thành Quán Linh thuật rồi.

Tần Hạo Hiên gật đầu, đối với Tử chủng mà nói, luyện linh pháp cấp thấp thế này còn không phải là dễ như trở bàn tay sao, mấy ngày trước lúc tu luyện Dẫn Khí thuật, ba Tử chủng gần như là luyện một cái liền thành công, nhưng mình cùng các đệ tử Nhược chủng khác, tốn thời gian rất dài mới học được.

Sau khi Từ Vũ dạy Tần Hạo Hiên mấy lần, Tần Hạo Hiên bắt chước động tác y hệt nhưng quả nhiên vẫn thất bại, chẳng qua hắn cũng không bực bội, tư chất cá nhân bất đồng, đây là chuyện do trời định, không cưỡng cầu được, chỉ cần ngày ngày chăm chỉ nỗ lực, hắn tin tưởng mình cũng có thể theo kịp đệ tử Tử chủng.

Từ Vũ vốn định an ủi Tần Hạo Hiên mấy câu, lại thấy vẻ mặt không chút để tâm vân đạm phong khinh kia, biết hắn cũng đem đả kích trong lòng bỏ xuống được rồi, những ngày qua tiếp xúc, nàng biết Tần Hạo Hiên là một người tích cực lạc quan, lòng dạ khoát đạt.

Mặc dù tư chất của hắn rất bình thường, nhưng mị lực cá nhân của hắn rất mạnh, luôn có thể trổ hết tài năng giữa đoàn người, đệ tử Tử chủng tư chất khá hơn nữa cũng khó mà che được hào quang của hắn, bằng không hắn cũng không trở thành đối tượng ghen ghét của Trương Cuồng cùng Lý Tĩnh.

Tần Hạo Hiên chăm chú lật xem ghi chép, chỗ không hiểu khiêm tốn thỉnh giáo Từ Vũ, Từ Vũ cũng biết gì đều nói ra hết, đến khi xem hết ghi chép của mấy ngày nay đã gần đến hoàng hôn, bụng của hắn cũng bắt đầu kêu ục ục.

Hai người cùng ăn cơm tối, sức ăn gấp năm lần những người khác của Tần Hạo Hiên thu được vô số ánh nhìn, kế tiếp cái ngoại hiệu "Quái vật", hắn lại giành được biệt hiệu vinh quang mới: Thùng cơm.

Sau khi chia tay Từ Vũ, hắn vốn định trở về túc xá ngủ một giấc ngon lành, mấy ngày trước thụ thương cộng thêm tu luyện gánh vác vượt quá mức bình thường, mặc dù là tu luyện đạo tâm chủng ma, hắn cũng sinh ra cảm giác mệt mỏi, loại mệt mỏi này không phải là thân thể mệt mỏi, mà là tinh thần mệt mỏi.

Chỉ là hắn vừa mới trở lại túc xá, thấy không ít đệ tử Nhược chủng đang ngồi ở trên giường liều mạng tu luyện, ai cũng đều dốc hết tinh thần hấp thu linh khí, khiến cho linh lực trong túc xá mỏng manh đi không ít, hơn nữa dược lực khô nóng còn dư lại trong cơ thể Tần Hạo Hiên vẫn luôn hành hạ hắn, không còn địa nhiệt của hầm nham tương áp chế, loại cảm giác này thật sự khó chịu.

Bởi vì dược lực trong cơ thể còn chưa được chuyển hóa hết, hắn tạm thời không có ý định xông lại vào Tuyệt Tiên Độc cốc, hơn nữa toàn thân nóng ran như vậy mà ngủ được là một chuyện xa xỉ không kém, hắn không thể làm gì khác hơn là quay đầu rời khỏi túc xá, tìm một chỗ thanh tĩnh để tu luyện.

Sau khi rời khỏi túc xá, Tần Hạo Hiên cảm thấy do buổi trưa xem qua bút ký mà không tu luyện, khiến cho thân thể lại bắt đầu như thiêu như đốt, máu thịt toàn thân giống như tự bốc cháy đến nơi, chỉ muốn lập tức tìm một chỗ ngồi xuống nhập định, điên cuồng hấp thu linh lực trung hoà dược lực nóng bỏng trong cơ thể để có thể thoải mái trong chốc lát.

Dược lực của một lá kim liên quá mạnh mẽ, lại không phải chỉ kéo dài trong một ngày hay hai ngày, đồng thời cũng khiến hắn một lần nữa nhận thức được giá trị của Tuyệt Tiên Độc cốc, cũng hiểu được vì sao Thái Sơ muốn chọn khai tông lập phái ở chỗ này, nếu một ngày kia Thái Sơ thật sự có thể lọt vào Tuyệt Tiên Độc cốc, không biết Thái Sơ sẽ phát triển đến mức nào?

Chỉ là... bây giờ xem ra, theo cách nói của trưởng bối, không có ngàn vạn năm nữa, ai cũng đừng nghĩ đến chuyện có thể vào Tuyệt Tiên Độc cốc.

Mùa đông sắp tới, buổi tối trong núi hàn khí bức người, vầng thái dương vừa mới xuống núi, sương lạnh liền bắt đầu phủ khắp nơi. Người bình thường tới nơi này chắc chắn sẽ cảm thấy lạnh, nhưng Tần Hạo Hiên tay để trần, mượn hàn khí của đêm đông mà vẫn cảm thấy khô nóng không chịu nổi.

Vận chuyển đạo tâm chủng ma, hấp thu lượng lớn linh lực vào bên trong cơ thể, linh khí của Linh Điền cốc mặc dù không có chứa nhiệt độc như nham tương trong hầm ngầm, nhưng linh khí vô cùng đậm đặc. Hiện tại hắn đã hết sức quen thuộc với việc dùng linh lực để trung hoà xao động dược lực trong cơ thể, tiếp đó đem linh lực có chứa dược lực từ lá kim liên rót vào trong tiên chủng ở đan điền, sau khi được rót linh lực đã mọc ra một ít rể nhỏ, nhưng khoảng cách đến Tiên Miêu thật sự Trát Căn (cắm rễ) còn chút xa.

Nếu như những người khác phải tu luyện vượt quá khả năng chịu đựng trong thời gian dài thế này, thân thể sớm đã sụp đổ rồi, nhưng người đã ăn một lá kim liên làm nền tàng như Tần Hạo Hiên thì lại hoàn toàn không cần quan tâm đến những chuyện này. Trong bụi cây rậm rạp hàn khí bức người, hắn vẫn tu luyện tới bình minh ngày hôm sau, một đêm không ngủ nhưng tinh thần vẫn tươi tỉnh, không có vẻ gì là uể oải.

Lúc nửa đêm, hán tử trung niên râu quai nón kia lại lặng lẽ tới một lần, thấy Tần Hạo Hiên vẫn còn đang cần cù chăm chỉ tu luyện, linh khí bên cạnh hắn thậm chí không hề ba động, hoàn toàn không giống lúc đệ tử Tử chủng tu luyện, dùng một hơi thở đã hấp thu được rất nhiều linh khí. Thế nhưng nếu như có thể kiên trì trong thời gian dài như vậy, lại thêm một chút kỳ ngộ, cũng có thể có chút thành tựu.

Còn có một người cũng một đêm không ngủ giống Tần Hạo Hiên, đó là Trương Cuồng.

Ban ngày hắn bị khí thế không thể địch nổi của Tần Hạo Hiên đe dọa một phen, tin tức này không biết thế nào lại truyền đến tai chưởng giáo Hoàng Long chân nhân.

Bất kỳ đệ tử Tử chủng nào cũng đều là ngôi sao mai này của Thái Sơ giáo, là nhân vật thiên tài tương lai của tu tiên giới, Hoàng Long chân nhân đương nhiên không muốn hắn sau khi bị Tần Hạo Hiên đe dọa một phen, lưu lại ám ảnh ở trong lòng, tạo thành cản trở to lớn cho tu luyện sau này, liền sai người đưa hắn tới nơi tu luyện của mình, Tiềm Long quan.

Tiềm Long quan là chỗ tu luyện của lịch đại chưởng giáo Thái Sơ giáo, nó tọa lạc trên một linh nhãn, mà cái gọi là linh nhãn, chính là địa phương có linh lực dày đặc nhất, đoạt tạo hóa của thiên địa mà sinh ra, đối với người tu tiên có ích lợi cực lớn, có thể so với một vài động tiên có linh khí yếu, hơn nữa linh nhãn vô cùng hiếm thấy, thường thường trong tám dãy mười dãy núi, cũng chưa chắc có thể có một linh nhãn, Tường Long quốc lớn như vậy, cũng chỉ có một linh nhãn ở Hoàng Đế phong.

Đây cũng là một nguyên nhân Lý Tĩnh và Trương Cuồng ham muốn bảo tọa chưởng giáo, có thể có đãi ngộ những người khác không có, bao gồm cả linh nhãn này, ba người đệ tử Tử chủng bọn hắn, bất luận người nào chiếm giữ được linh nhãn, tu luyện ba năm đến năm năm, liền có thể bỏ xa xa hai người còn lại!

Chỗ tiềm tu của chưởng giáo, Tiềm Long quan cũng không phải là nơi ai cũng có thể tới, khi tới một mảnh rừng tử trúc gần đó, đạo nhân dẫn đường liền dừng bước lại, dùng ánh mắt hâm mộ nhìn Trương Cuồng, nói:

- Đi qua mảnh rừng tử trúc này chính là Tiềm Long quan rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play