Sau đó đám già đời trông thấy Viên Sơn Tượng trọng thương, nhìn sang lại thấy Tần Hạo Hiên gãy mấy cái xương sườn, thì ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi không nhúc nhích.
Một tu sĩ Tiên Miểu cảnh ngũ diệp đều bị hắn đánh cho thê thảm như vậy, mặc dù giờ bị thương nhẹ, nhưng ai biết hắn còn át chủ bài gì nữa?
So với ba cái linh phù, thì mạng nhỏ quan trọng hơn.
Tần Hạo Hiên cười lạnh:
- Giết ta?
- Đến lúc này, ngươi còn nghĩ đến giết ta?
- Cố mà nghĩ đi, đợi lát nữa ngươi giải thích với môn phái như thế nào chuyện ngươi đi vào đây giết ta. Dựa theo môn quy, ngươi sẽ bị phế bỏ tu vi, biến thành thằng ngốc quăng ra Thái Sơ.
Viên Sơn Tượng nghe nói như vậy, bỗng cảm thấy một luồng hơi lạnh bay ngang qua trán. Nếu giết được Tần Hạo Hiên, thì mình có thể tùy ý vu khống hắn đã làm cái gì đó, nhưng bây giờ hắn còn sống.... Lần này mình chỉ sợ...
Vừa nghĩ đến giáo quy nghiêm khắc, trước mắt Viên Sơn Tượng biến thành một vùng tăm tối, vừa bị thương vừa bị đả kích tinh thần, khiến gã hôn mê bất tỉnh.
Vào xế chiều hôm đó, tin tức Tần Hạo Hiên tương lấy yếu thắng mạnh ở hầm nham, đánh hơn mười đệ tử Tiên Miêu cảnh kêu cha gọi mẹ, lại lưỡng bại câu thương với một đệ tử Tiên Miêu cảnh ngũ diệp, được một tên già đời truyền đi sinh động như thật.
- Có nghe nói không? Tần Hạo Hiên ở trong phòng tạm giam, đối chiến với Viên Sơn Tượng tìm hắn gây sự, thế mà lưỡng bại câu thương, thậm chí hơi chiếm thượng phong.
- Sao có thể? Viên Sơn Tượng là đệ tử Tiêu Miêu cảnh ngũ diệp. Trong những đệ tử Linh Điền cốc chúng ta, tu vi cũng thuộc hàng đầu, nghe nói ba tháng sau, gã có thể sẽ tham gia tuyển chọn cuối cùng, có cơ hội trở thành đệ tử sơn môn chân chính.
Đả thương Viên Sơn Hổ có tu vi Tiên Miêu cảnh tam diệp, khiến thanh danh của Tần Hạo Hiên truyền ra, trong Linh Điến cốc không ai không biết không người không hay, ai ai cũng lấy làm kỳ. Bây giờ, tin tức truyền ra càng thêm rung động, hắn đã đánh bại Viên Sơn Tượng có tu vi Tiên Miêu cảnh ngũ diệp. Càng khiến mọi người kinh ngạc không nói nên lời.
Ngày bình thường, Thái Sơ giáo xem như bình tĩnh, nhưng đột nhiên xuất hiện tin tức bát quái như vậy, lập tức biến thành tin tức đầu đề mọi người truyền tai nhau.
Tin Tức này rất nhanh đã đến trong tai Từ Vũ và Lý Tĩnh.
Một phàm phu tục tử lần đầu tu tiên lưỡng bại câu thương với người tu tiên Tiên Miêu cảnh ngũ diệp?
Chuyện này nếu xảy ra trên người kẻ khác, Lý Tĩnh nhất định không tin, nhưng khi nghe nói phàm phu tục tử kia là Tần Hạo Hiên, thì gã tin hoàn toàn. Lại nhìn Trương Cuồng sau khi nhận được tin tức thì thở hổn hển đến độ giơ chân, lập tức đoàn được chuyện này nhất định liên quan đến gã.
- Nhất định là Trương Cuồng làm!
Từ Vũ nói với vẻ nóng nảy:
- Không được! Ta muốn đi hầm nham tương thăm Hạo Hiên ca ca...
Lý Tĩnh ngăn lại Tử Vũ đang lo lắng chuẩn bị đi hầm nham tương xem thế nào, khuôn mặt hiện lên nụ cười ôn hòa rồi nói:
- Từ sư muội, muội có đi như vậy cũng là chuyện vô bổ, chúng ta nên bàn bạc kỹ hơn?
Mặc dù không có ấn tượng tốt với Lý Tĩnh, nhưng nhớ đến gã đã giúp mình ở Chấp Pháp đường, cộng thêm mình quả thật không có cách giải quyết, nên Từ Vũ nghe theo gã dừng bước.
- Ta nghĩ việc này chắc chắn liên quan đến Trương Cuồng. Nếu không, một người tu tiên Tiên Miêu cảnh ngũ diệp, vô duyên vô cớ tìm Tần sư đệ phiền phức làm gì? Hơn nữa, ta cũng nghe được tin đồn. Hai ngày trước, Trương Cuồng đang tìm người cố ý phạm tội, nhốt vào hầm nham tương trừng trị Tần sư đệ.
Được Lý Tĩnh nhắc nhở, Từ Vũ càng lo lắng, vốn chỉ suy đoán là Trương Cuồng làm. Bây giờ, từ trong miệng Lý Tĩnh càng chứng minh phỏng đoán của nàng là đúng. Lấy hiềm khích giữa Trương Cuồng và Tần Hạo Hiên, chưa giết được Tần Hạo Hiên, thì gã chưa chịu bỏ qua, nói không chừng sẽ phái người vào hầm nham tương đối phó Tần Hạo Hiên tiếp, vẻ lo lắng trên mặt Từ Vũ càng ngày càng đậm.
Lý Tĩnh trông thấy Từ Vũ cắn câu, trong lòng mừng thầm, chỉ cần đưa nàng kéo về phía mình. Một hại giống màu tím như Trương Cuồng không lật nổi sóng gió gì. Tuy nói Từ Vũ không màng danh lợi, không thích kéo bè kết phái. Nhưng giầu gì cũng là một hạt giống vô thượng, thành tựu tương lai không thể đoán trước, được sự ủng hộ của nàng, thì con đường chưởng giáo của mình sẽ càng thuận lợi. Lúc này, nụ cười càng ôn hòa.
Lý Tĩnh dừng một chút, rồi cố ý nói:
- Ta nghĩ Trương Cuồng chắc chắn không từ bỏ ý đồ. Trước mắt, biện pháp tốt nhất chính là học theo Trương Cuồng, Từ sư muội cũng có thể tìm một trợ thủ mạnh mẽ, cố ý gây sự rồi bị nhốt vào hầm nham tương, bảo vệ Tần sư đệ.
Đề nghị này của Lý Tĩnh cũng không sai, nhưng từ khi Từ Vũ đo ra hạt giống vô thượng, người đến lấy lòng nàng rất nhiều. Chẳng qua nàng hờ mững với những kẻ nịnh hót có mục đích riêng, nên đến nay nàng vẫn là một người cô đơn, không giống chúng tính phủng nguyệt như hai tên đệ tử hạt giống màu tím, có vô số tiểu đệ bên người.
Mặc dù có thể đưa người vào hầm nham tương giống Trương Cuồng, nhưng thứ nhất không có người dùng, thứ hai không quen biết người Chấp Pháp đường. Trên núi, phòng giam hàng ngàn hàng vạn, rất khó cam đoan vào được hầm nham tương.
Lý Tĩnh rất giỏi nhìn mặt nói chuyện, sao có thể nhìn không ra tâm tư của Từ Vũ, lúc này bèn cười nói:
- Từ sư muội yên tâm, chuyện của muội cũng là chuyện của huynh. Trong khoảng thời gian này, muội bận bịu tu luyện, giao thiệp không bằng huynh. Huynh có mấy vị bằng hữu nhiệt tình, trong đó có một người là người của Chấp Pháp đường. Nếu nhờ bọn họ giúp đỡ, nhất định có thể phái một người đáng tin, đi vào hầm nham tương bảo vệ Tần sư đệ.
- Cảm ơn Lý sư huynh trượng nghĩa tương trợ. Nếu Hạo Hiên ca ca có thể bình yên vô sự đi ra. Từ Vũ nhất định báo đáp.
Vẻ lo lắng của Từ Vù giảm xuống, lễ phép mỉm cười với Lý Tĩnh, tinh khiết xinh đẹp, vũ mị hiện ra giữa lông mày, khiến người thường thấy nhiều mỹ nữ tuyệt sắc như Lý Tĩnh cũng rung động. Nàng không phải loại phụ nữ vừa thấy đã nghiêng nước nghiêng thành, nhưng vẻ đẹp trung thượng lại nhìn trăm lần không chán, nhất là khí nhất lạnh nhạt kia, rất nhiều phụ nữ đều không có.
Lý Tĩnh không khỏi tự trách, sao lúc trước không nhìn ra thân con gái của nàng, còn may không đắc tội quá đáng. Nếu không bây giờ cũng không tốn sức như vậy, bây giờ nàng mở miệng là một tiếng Hạo Hiên ca ca, quan hệ với Tần Hạo Hiên đã tốt như vậy, nên kế hoạch đối phó Tần Hạo Hiên cũng mắc cạn, phải đưa Từ Vũ lên thuyền của mình, rồi tính tiếp.
- Từ sư muội yên tâm, chuyện này giao cho huynh.
Lý Tĩnh đồng ý, vội vàng cáo từ rời đi, nhất định phải nhanh chóng xử lý việc này. Nếu Tần Hạo Hiên xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn trong hầm nham tương, thì kế hoạch lôi kéo Từ Vũ của gã phải dời lại.
Từ Vũ nhìn Lý Tĩnh rời đi, bèn đi về phía Chấp Pháp đường. Chuyện người Viên gia làm lần này, dù Trương Cuồng cũng không thể mở miệng che chở. Nếu người Viên gia lại dám gây chuyện, thế thì chuẩn bị bị môn quy xử lý, phế bỏ tu vi biến thành kẻ ngu! Cho đến bây giờ, môn quy của Thái Sơ không phải trưng bày cho người khác xem.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT