Kết thúc chiến đấu, đồng thời cũng nhốt bốn phần tử tội phạm nguy hiểm vào một căn phòng nhỏ trong thôn, sau khi trải qua sự kiện này, nhóm mục tạp lại khôi phục trạng thái bình thường.

Tạ Loan chỉ cảm thấy hữu kinh vô hiểm, vui mừng khi bọn họ tới kịp lúc.

Thế nhưng anh phát hiện trên đường quay về thôn trấn, con nặc khắc tư vẫn luôn đi bên cạnh anh hệt như gà con đi theo gà mẹ tựa hồ vẫn còn đắm chìm trong trạng thái chiến đấu.

Con ngươi hơi nheo lại, gò má xinh đẹp căng cứng, vẫn còn cảm giác lạnh băng cứng ngắc khi chiến đấu vừa nãy.

Cảm giác này không an toàn, nó lộ ra tin tức nguy hiểm, thế nhưng nó vẫn theo sát bên người Tạ Loan.

Kỳ thực Tạ Loan cũng chú ý tới trạng thái của con nặc khắc tư này, chính là khi ấy không tiện giao tiếp nên mới dẫn đối phương về thôn trấn rồi nói sau.

Sau khi trở về phòng, Tạ Loan giang hai tay ôm ấu tể mục tạp đang phát ra âm thanh trầm thấp với mình, tùy ý để nó cúi đầu củng củng ngực mình.

Giơ tay xoa đầu ấu tể mục tạp, Tạ Loan liền vỗ vỗ giường, ôn hòa nói: “Ni Khắc, nên đi ngủ rồi.”

Nghe lời thanh niên, ấu tể mục tạp đáp lại một tiếng, ánh mắt đỏ ngầu nhìn chiếc giường, sau đó thực ngoan ngoãn leo lên trên.

Ánh mắt đỏ ngầu của bé không hề làm Tạ Loan có cảm giác đáng sợ, chờ ấu tể mục tạp ngoan ngoãn làm ổ trên giường ngủ, Tạ Loan liền đắp chăn cho bé, vỗ về vài cái để nó nhắm mắt lại.

Dỗ ấu tể xong, Tạ Loan đặt hết lực chú ý lên người Ya Yi đang đứng trước mặt.

Trạng thái của con nặc khắc tư này rất dị thường, tựa hồ vẫn còn đắm chìm trong trạng thái chiến đấu vừa nãy, từ con ngươi xanh nhạt đang co rút của nó, Tạ Loan có cảm giác tựa hồ nó đang cố khắc chế gì đó.

Là dị thường, đồng thời cũng là nguy hiểm.

Tạ Loan không biết vì sao lại xuất hiện tình huống này, thế nhưng lựa chọn của anh lúc này là đưa tay nắm lấy cổ tay trái đối phương.

Cơ hồ cùng lúc, Tạ Loan đối mặt với con ngươi co rút sâu thăm thẳm của đối phương, đôi mắt thiếu quang mang cùng độ ấm kia đang chăm chú nhìn anh.

Khoảnh khắc đó, Tạ Loan có cảm giác mình là con mồi bị thợ săn nhắm tới.

Trong trạng thái dị thường đó, con nặc khắc tư này giống như dã thú nguy hiểm có thể lao tới xé rách cổ họng con mồi bất kỳ lúc nào, thế nhưng Tạ Loan vẫn tiếp tục đối mặt với con ngươi xanh nhạt kia, bàn tay đang nắm lấy cổ tay đối phương cũng không buông ra.

“Ya Yi.” Gọi tên đối phương, âm thanh của Tạ Loan thực nhẹ cũng thực chậm, anh thử trấn an con nặc khắc tư này.

Từ trên người đối phương toát ra tin tức nguy hiểm, không phải Tạ Loan không cảm nhận được, mà là dọc theo đường về con nặc khắc tư này vẫn ngoan ngoãn đi theo bên cạnh anh, vì thế Tạ Loan cho rằng cảm giác nguy hiểm này là có hạn.

Nghe thấy âm thanh thanh niên, hơn nữa còn là gọi tên mình, Ya Yi không nhúc nhích, con ngươi xanh nhạt vẫn không chớp mắt nhìn chằm chằm thanh niên, thế nhưng rõ ràng đồng tử co rút căng thẳng đã thả lỏng một chút.

Chuẩn xác bắt được phản ứng của đối phương, nhìn con nặc khắc tư đã được anh trấn an bình tĩnh lại một chút nhưng vẫn chưa thoát khỏi trạng thái dị thường, Tạ Loan dứt khoát tiến tới gần thêm một bước.

Con nặc khắc tư này không kháng cự anh tiếp xúc, lúc bị anh nắm lấy cổ tay cũng không phát động công kích, chẳng qua là nhìn anh chằm chằm mà thôi.

Tạ Loan không biết dỗ người, chỉ biết dỗ ấu tể, hiện giờ đối mặt với một con nặc khắc tư thành niên cần trấn an, anh cũng chỉ có thể dùng phương pháp dỗ ấu tể để ứng phó.

Giơ tay xoa mái tóc bạch kim của đối phương, trong ánh nhìn chằm chằm xoa tóc con nặc khắc tư này, lúc xoa thì dùng sức một chút để nó phải cúi đầu, phần trán nhẹ nhàng tựa lên vai trái của anh.

Sau kho hoàn thành động tác này, Tạ Loan mới tiếp tục vươn tay trấn an xoa xoa mái tóc bạch kim suôn mềm của đối phương.

Ban đầu cơ thể con nặc khắc tư này vẫn còn chút cứng nhắc, thế nhưng sau khi được Tạ Loan xoa vài cái, thân thể rốt cuộc cũng thả lỏng.

Hệt như một con dã thú nguy hiểm trở nên ôn hòa ngoan ngoãn, ở góc độ này Tạ Loan vừa vặn có thể nhìn thấy một đoạn dấu ấn màu đen trên cổ đối phương.

Màu sắc có vẻ đậm hơn lần đầu tiên Tạ Loan nhìn thấy, thế nhưng theo sự trấn an của anh mà dần dần trầm tĩnh lại, anh phát hiện dấu ấn kia chậm rãi trở về màu sắc nhàn nhạt trong ký ức.

Không kịp suy nghĩ, lúc phát hiện chuyện này, Tạ Loan đột nhiên cảm thấy thắt lưng mình có thứ gì đó quấn quanh.

Cho dù không cần cúi đầu cũng biết thứ đó nhất định là một cái đuôi bạc, bất quá Tạ Loan vẫn theo phản xạ dời tầm mắt nhìn xuống.

Chỉ vừa mới nhìn thấy chiếc đuôi bạc lạnh như băng, tầm mắt của anh bất ngờ không kịp đề phòng bị đảo lộn.

Lưng tựa vào giường lớn mềm mại, ngang hông quấn một cái đuôi bạc, không chút chuẩn bị bị chủ nhân chiếc đuôi áp ngã xuống giường, Tạ Loan hiển nhiên sửng sốt.

Rõ ràng đối phương đã được trấn an rồi, tình huống phát triển thế này nằm ngoài dự kiến của Tạ Loan, mà giây tiếp theo, cảm giác mềm mại lành lạnh từ trên môi truyền tới làm anh ngừng hẳn động tác.

Đối với Tạ Loan mà nói, xúc cảm này không phải chỉ xuất hiện một mà là liên tiếp nhiều nhần, áp chế thanh niên ở bên dưới, Ya Yi cúi đầu mổ nhẹ lên môi thanh niên.

Động tác của Ya Yi rất cẩn thận, lúc hôn, con nặc khắc tư thành niên này còn lưu lại ký hiệu khí tức của mình lên người thanh niên.

Đến lúc Tạ Loan kịp phản ứng thì hành động mổ nhẹ bên khóe môi anh cũng dừng lại, thế nhưng chuyện làm anh nghẹn lúc này là từ dư quang khóe mắt, Tạ Loan nhìn thấy ấu tể mục tạp nằm ngủ bên cạnh không biết từ khi nào đã mở mắt, hiện giờ đang dùng con ngươi đỏ ngầu của mình nhìn về phía bên này.

Bởi vì lúc nãy bị ấn ngã xuống giường phát ra chấn động nên ấu tể mục tạp mới mở mắt.

Bất quá ấu tể lớn xác này vẫn rất ngoan ngoãn nằm yên trong ổ của mình, chẳng qua dùng tầm mắt nhìn gia trưởng ở bên cạnh mà thôi.

Ấu tể đang nhìn.

Có thể tưởng tượng được hình ảnh trong mắt ấu tể mục tạp lúc này đại khái là gì, Tạ Loan vô thức giựt giựt mí mắt trái.

Bất quá tình cảnh này cũng không kéo dài quá lâu, Tạ Loan nhìn thấy con nặc khắc tư đè trên người mình nằm xuống vị trí bên cạnh, chiếc đuôi bạc vẫn quấn ngang hông anh, sau đó nó ôm lấy anh.

Ấu tể đang nhìn, thấy bọn họ bất động, ấu tể cũng nhanh chóng ngoan ngoãn nhắm mắt lại ngủ.

Không đắn đo quá lâu, Tạ Loan liền tiếp tục chú ý tới trạng thái của con nặc khắc tư đang ôm mình, sau khi được anh trấn an, trình độ co rút của con ngươi xanh nhạt kia đã giảm bớt rất nhiều.

Muốn ôm thì ôm đi.

Ôm suy nghĩ này, Tạ Loan cứ vậy bị con nặc khắc tư nằm bên cạnh ôm ngủ một đêm.

Lúc tỉnh dậy thấy vẫn là tư thế này, Tạ Loan khẽ ho khan một tiếng vỗ vỗ cái đuôi bạc quấn ngang hông mình, lúc cái đuôi nguyện ý buông ra, anh mới có thể ngồi dậy.

Trước lúc người của quân đội Tinh Minh tới đón bốn tên tội phạm truy nã này, Đỗ Khắc liền dốc sức bóc lột giá trị sử dụng của chúng.

Đầu tiên là tịch thu toàn bộ túi không gian, còn cả những viên khoáng thạch ba sắt mà chúng đã cướp.

Ngoài ra Đỗ Khắc còn từ miệng tên thủ lĩnh moi ra được tin tức nơi chôn giấu tài bảo, đối phương có cất giấu một số tiền lớn trên một tinh cầu nhỏ, khoản tiền này đủ để chúng xây dựng một đội tinh đạo hùng mạnh.

Mà cuối cùng, Đỗ Khắc bắt bốn tên này bồi bọn họ trồng cây.

Chờ nhân viên Tinh Minh tới, theo nhưng tội lỗi đã phạm phải, nửa đời sau của bốn tên này phải ở trong ngục giam, để chúng được hoạt động ngoài trời một khoảng thời gian thế này, Đỗ Khắc cảm thấy mình thực tốt bụng.

Trồng thêm cây xanh ở khoảng đất hoang giữa thôn trấn cùng khu mỏ là đề nghị của Tạ Loan, anh nói ra những chỗ tốt khi có nhiều cây cối trên tinh cầu, tộc mục tạp trong thôn liền nguyện ý làm theo đề nghị của anh.

Vì thế bắt đầu từ hôm nay, những mục tạp trưởng thành trong thôn bắt đầu đi tới khoảng đất hoang kia trồng cây con.

Vốn Tạ Loan còn đang nghĩ xem có nên mang tới vài loại cây con thích hợp để chống gió cản cát bên địa cầu qua đây hay không, tỷ như cây dương này nọ, thế nhưng anh phát hiện ở thế giới bên này có một loại thực vật rất phù hợp với yêu cầu này.

Trên tinh cầu của tộc thụ nhân có một loại cây gọi là đạt la, loại cây này có độ thích nghi với hoàn cảnh sống rất cao, cây con sau khi được gieo trồng sẽ nhanh chóng lớn lên, tác dụng chống gió cản cát cũng rất cao.

Tạ Loan cũng đi hỗ trợ trồng cây con, tinh cầu này là cố hương của ấu tể mục tạp ở bên cạnh, mặc dù sức lực của một mình anh có hạn, thế nhưng anh hi vọng mình có thể giúp tinh cầu này có thêm chút màu xanh.

“Đúng rồi Ni Khắc, sau đó con bỏ cây con này vào.” Tự mình trồng xong một cây con, Tạ Loan nắm tay ấu tể mục tạp ở bên cạnh, chỉ bé cách trồng cây.

Sau khi chuẩn xác bỏ cây con vào hố, ấu tể mục tạp học theo dáng vẻ của thanh niên khi nãy, bắt đầu lấp đất lại, như vậy có thể xem là hoàn thành.

Nhìn thấy ấu tể hoàn thành chuyện này, Tạ Loan liền khen ngợi bé, lúc ấu tể mục tạp cúi đầu củng cũng ngực anh, Tạ Loan giơ tay vỗ nhẹ lên cánh tay sắc bén của bé.

Vốn là vùng hoang dã trống trải, hiện giờ đã được trồng rất nhiều cây con xanh um tươi tốt.

Theo chu kỳ sinh trưởng của cây đạt la, nếu không có gì bất ngờ thì chỉ cần nửa năm sau, nơi này đại khái sẽ biến thành một mảnh xanh biếc um tùm.

Nhìn nhóm mục tạp trồng cây con, Tạ Loan chầm chậm bước đi trên khu vực vẫn còn khá hoang dã này, ánh mắt bị một màu trắng thuần cách đó không xa hấp dẫn.

Ở giữa vùng hoang vu nở rộ một đóa hoa nhỏ trắng tinh, thực ra nó cũng không quá thu hút, thế nhưng một khi chú ý tới, đóa hoa sinh trưởng giữa vùng hoang vu này sẽ đặc biệt xinh đẹp.

Một vẻ đẹp tràn đầy sức sống, trong mắt Tạ Loan, nó thực sự rất đẹp.

Tạ Loan ngắm nhìn đóa hoa này, anh chú ý thấy tầm mắt con nặc khắc tư ở bên cạnh thì đặt trên người mình.

“Cái này, thích không?” Chỉ đóa hoa nhỏ đang nhẹ nhàng đong đưa bên kia, Tạ Loan nghiêng đầu hỏi Ya Yi đang đứng bên cạnh mình.

Tạ Loan phát hiện kỳ thực mình không biết sở thích của con nặc khắc tư này, bởi vì đối phương chưa từng mở miệng nói về phương diện này.

Phần lớn thời gian chỉ thích đi theo anh, mà những lúc đó cũng rất hiếm khi mở miệng nói chuyện, lúc ở hình thái trưởng thành có thể nhìn thấy vẻ mặt lãnh đạm của đối phương, thế nhưng nó rõ ràng là rất thích kề cận anh.

Nghe thấy âm thanh của thanh niên, Ya Yi nghiêng đầu nhìn đóa hoa bên kia, gật đầu một cái.

Thật ra thì đối với đóa hoa kia, Ya Yi không có cảm giác thích hay không thích, chẳng qua cảm giác được là Tạ Loan thích nên nó mới gật đầu mà thôi.

Nhìn thấy đối phương gật đầu, Tạ Loan liền theo thói quen giơ tay xoa mái tóc bạch kim của Ya Yi, chậm rãi nói: “Thích thứ gì, muốn thứ gì thì có thể nói ra, như vậy những người khác… ví dụ như là anh, mới có thể hiểu được suy nghĩ của em.”

Tạ Loan nói vậy chủ yếu là hi vọng con nặc khắc tư này có thể biểu đạt suy nghĩ của mình nhiều hơn, như vậy anh mới biết đối phương thích gì, không thích gì.

Mỗi người có một sở thích bất đồng, nếu có được nhiều thứ yêu thích thì cuộc sống mới càng vui vẻ hơn, Tạ Loan muốn biết sở thích của con nặc khắc tư này, như vậy sau này anh có thể điều chỉnh phù hợp.

Cơ hồ là ngay sau khi Tạ Loan vừa dứt lời, một lần nữa không kịp phản ứng bị cái đuôi màu bạc quấn lấy thắt lưng, khoảng cách giữa hai người vốn đã rất gần, hiện giờ thì hệt như Tạ Loan bị con nắc khắc tư trước mặt ôm lấy.

Tạ Loan sửng sốt, lúc lấy lại tinh thần thì vừa vặn nghe thấy âm thanh trầm thấp lãnh đạm của con nặc khắc tư trước mắt.

“Thích.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play