Ánh sáng nhu hòa như ánh trăng, viên đá bầu dục xinh đẹp này hoàn toàn không thẹn với cái tên của mình.

Mà lúc này nó đang được một ấu tể lông xù tròn vo ngậm trong miệng, đầu ấu tể hơi ngẩng lên đưa tới gần thanh niên, rõ ràng ấu tể nặc khắc tư này muốn tặng nó cho thanh niên.

“Ư ô.”

Nhích tới gần ngực thanh niên, bất quá bởi vì đang ngậm viên đá nên ấu tể nặc khắc tư không củng ngực thanh niên, chỉ lần thứ hai phát ra âm thanh trầm thấp.

Bị con ngươi xanh nhạt nhìn chăm chú, Tạ Loan nhìn ấu tể đang cố gắng ngẩng cao đầu, tực hồ muốn viên đá lộ rõ trước mắt anh hơn, tâm Tạ Loan không khỏi có chút mềm nhũn.

Tạ Loan ôm ấu tể tới gần ngực mình hơn một chút, sau đó cởi nút thắt áo trùm.

Đang ở trong phòng khách sạn, tạm thời không lo bị người khác nhìn thấy.

Không có chiếc áo che phủ, dáng vẻ lông xù của ấu tể hoàn toàn phơi bày trước mắt Tạ Loan.

Tạ Loan giơ tay xoa sống lưng ấu tể, sờ hai cái thì chuyển tay tới trước mặt ấu tể.

Tạ Loan vừa mới đưa tay tới, ấu tể nặc khắc tư liền cúi đầu thả viên đá đang ngậm trong miệng vào tay anh.

Nhất thời cảm nhận được cảm xúc lành lạnh của viên đá, thế nhưng không bao lâu sau, Tạ Loan cảm thấy viên đá bầu dục tựa hồ biến đổi, nhiệt độ trở nên khá tiếp cận với thân nhiệt của mình, mơ hồ tỏa ra quang mang ấm áp.

Đây là đá gì? Nhìn viên đá trong tay, trong lòng Tạ Loan nảy lên một đáp án mơ hồ.

Từ nhiều khía cạnh thì viên đá này rất phù hợp với một viên đá mà anh đã được nghe miêu tả cách đây không lâu.

Chính vì quá phù hợp nên Tạ Loan mới có cảm giác vi diệu.

Đây không phải ấu tể, con nặc khắc tư này đã trưởng thành rồi…

Nghĩ đến những vệt bụi bẩn dính trên vành nón, lại nghĩ đến hoạt đồng tầm bảo mà mọi người trên đường đã nói, Tạ Loan dễ dàng đoán được vừa nãy con nắc khắc tư ở hình thái ấu tể này nhất định đã chạy tới khu vực Nguyệt Lượng Trì tìm kiếm viên đá trên tay anh.

Cũng trong quá trình đó, bụi đất mới bị cọ dính lên vành nón.

Thưởng thức viên đá bầu dục trong tay, xúc cảm ấm áp truyền tới lòng bàn tay, Tạ Loan đối mặt với ánh mắt xanh nhạt đang nhìn mình chăm chú.

“Nguyệt trường thạch…?” Mặc dù đã xác định cơ bản nhưng Tạ Loan vẫn hỏi.

“Ư ô.” Chóp đuôi lông xù hơi nhếch lên một chút, ấu tể nặc khắc tư tiến tới củng củng ngực thanh niên, phát ra tiếng kêu trầm thấp đáp lại.

“Sao lại muốn tặng cho anh?” Mặc dù có cảm giác vi diệu nhưng Tạ Loan có chút thiếu hụt về dây thần kinh tình cảm, anh không hiểu được.

Nguyệt trường thạch ở trong chủng tộc nhân ngư chính là tín vật đính ước, đặt biệt là lễ nại sắt lạp thì lại càng có ý nghĩa hơn.

Theo lý thuyết thì không nên tặng bậy, thế nhưng nhìn dáng vẻ ngậm viên đá muốn tặng cho mình, Tạ Loan dễ dàng cảm nhận được tâm ý của đối phương, vì thế anh mới đưa tay nhận lấy.

Vấn đề này không thể dùng tiếng kêu giải đáp, vốn đang dùng chiếc sừng nhỏ trên đầu cọ cọ thanh niên, ấu tể nặc khắc tư hơi lùi ra một chút.

Không phải chỉ vì vấn đề này cần dùng ngôn ngữ giải đáp, mà vì nó rất quan trọng, cần phải chính miệng nói ra.

Cục bông xù trong lòng đột nhiên biến mất, Tạ Loan còn chưa kịp phản ứng thì một giây sau, anh cảm giác môi mình chạm vào một thứ gì đó lành lạnh.

Hệt như bị một liếc lông chim mềm mại nhẹ nhàng quét một cái, còn chưa kịp nghĩ ngợi, Tạ Loan đã nghe thấy một âm thanh trầm thấp chậm rãi vang lên bên tai.

“Thích.”

Gương mặt làm người ta có cảm giác lãnh đạm hơi cúi xuống, lúc nói ra từ này, cái đuôi màu bạc sau lưng con nặc khắc tư cũng trở về trạng thái an tĩnh rũ xuống, trong chủng tộc nặc khắc tư, đó là biểu hiện thái độ nghiêm túc.

Tạ Loan đương nhiên sửng sốt, nhất thời ý thức được cảm giác êm ái trên môi vừa nãy là cái gì, anh có chút nghẹn lời.

Chờ một hồi đầu óc Tạ Loan mới khôi phục vận hành, giơ tay xoa mái tóc bạch kim của nặc khắc tư.

Này hẳn là tình tiết chim non nhận mẹ, Tạ Loan nghĩ.

Bởi vì lúc nặc khắc tư vừa phá xác, người đầu tiên nhìn thấy chính là anh, hơn nữa trừ bỏ anh thì nó cũng rất ít khi cảm nhận được thiện ý từ những người khác nên mới nói thích anh như vậy.

Thích hiển nhiên không phải giả, thế nhưng theo ý Tạ Loan, tình cảm này không phải là loại tình cảm tình lữ.

Chờ sau này, ngoại trừ anh nhất định còn có người khác dùng thiện ý đối đãi với nó, đến khi đó con nặc khắc tư này sẽ tìm được người mình chân chính yêu thích.

Dùng lý do này thuyết phục mình, Tạ Loan đè nén cảm xúc kỳ quái trên môi.

Nói thật, anh chưa từng bị ai hôn môi, chuyện này Tạ Loan cần chút thời gian để tiêu hóa.

Được thanh niên xoa tóc, Ya Yi thuận theo cúi thấp đầu, mắt híp lại.

Thanh niên trước mắt thực sự quá mỹ hảo, bị độ ấm áp từ đối phương hấp dẫn, ngay từ lúc ban đầu con nặc khắc tư này đã không thể dời tầm mắt.

Trong bóng tối thì ánh sáng sẽ càng chói mắt hơn, đó là đạo lý vô cùng hiển nhiên.

Cuối cùng Tạ Loan vẫn nhận lấy viên đá kia, cất giữ cẩn thận, sau khi kết thúc chuyện này, Tạ Loan nghĩ đêm nay cứ vậy trôi qua.

Ao nước nhỏ trong phòng ở ngay cạnh giường, Tạ Loan vốn định ngâm nga một khúc hát ru ru ấu tể nhân ngư ngủ trước, thế nhưng phản ứng của ấu tể không như cậu dự đoán.

Trên đường tìm kiếm khách sạn, ấu tể nhân ngư vùi trong lòng Tạ Loan đã có chút buồn ngủ, thế nhưng hiện giờ bé không chịu ngoan ngoãn nằm lên giường vỏ sò ngủ mà vươn tay tới túm lấy quần áo anh.

“Mạt mạt.”

Nắm lấy quần áo thanh niên, ấu tể nhân ngư bơi tới cạnh ao phát ra hai âm tiết.

Muốn ngủ chung với gia trưởng.

Nhìn chiếc giường cách đó không xa, ấu tể nhân ngư nảy sinh ra suy nghĩ này.

Từ tầm mắt ấu tể nhân ngư hiểu được ý của bé, Tạ Loan có chút do dự, sau đó bế ấu tể ra khỏi ao nước.

Chỉ cần không rời khỏi nước quá mười hai tiếng thì tốt rồi, từ giờ đến sáng mai, thời gian vẫn dư dả.

Nặc khắc tư hình thái trưởng thành tóc bạch kim bên kia không có ý biến về hình thái ấu tể, Tạ Loan liền để đối phương ngủ phía trong.

Giường trong phòng khách sạn là giường đôi, hai người cộng thêm một ấu tể nằm vẫn dư dả.

Chờ Ya Yi nằm xuống, Tạ Loan liền tắt đèn nằm xuống vị trí còn trống còn lại.

Ấu tể đương nhiên phải ngủ ở giữa, Tạ Loan nằm nghiêng, tư thế như vậy sẽ dễ để ấu tể vùi mình vào lòng anh hơn.

Định ru ấu tể ngủ, kết quả ngâm nga một lúc thì Tạ Loan lại là người ngủ trước.

Vùi mình trong lòng thanh niên, ấu tể nhân ngư theo bản năng vỗ vỗ vây đuôi lên người thanh niên, lực đạo rất nhẹ, sẽ không ảnh hưởng tới giấc ngủ của thanh niên.

Theo tiết tấu nhẹ nhàng vỗ vỗ vây đuôi, suốt chuyến đi này ấu tể nhân ngư cảm thấy rất an toàn, cộng thêm rất ỷ lại gia trưởng nên cũng không sợ hãi.

Vốn sau khi Tạ Loan ngủ không lâu, ấu tể nhân ngư cũng sắp chìm vào giấc ngủ, thế nhưng ngay khi đó một cái đuôi màu bạc có cảm giác lạnh như băng hấp dẫn sự chú ý của ấu tể.

Cái đuôi bạc kia nhẹ nhàng vòng ngang eo thanh niên đã ngủ, hoặc nên nói là quấn lên. Nhìn theo cái đuôi, ấu tể nhân ngư chuyển dời sự chú ý qua người nằm bên cạnh, ánh mắt xanh thẳm của bé đối diện với ánh mắt xanh nhạt của đối phương.

“Mạt mạt…?”

Không quá xác định có phải xưng hô này hay không, ấu tể nhân ngư chỉ phát ra âm thanh rất nhỏ, thế nhưng tạm thời vẫn không dời tầm mắt khỏi người đối phương.

Truyền thừa chủng tộc làm ấu tể nhân ngư mơ hồ có chút tri thức mơ hồ, trong chủng tộc nhân ngư thì nguyệt trường thạch chính là tín vật đính ước, mà thanh niên đã nhận món lễ vậy này, kia người nằm bên cạnh hẳn là một vị gia trưởng khác của nó.

Mặc dù đối phương thoạt nhìn rõ ràng là nam tính.

Phát ra hai âm tiết, ấu tể nhân ngư tò mò chạm vào cái đuôi bạc kia, không giống đuôi của nó.

Bị ấu tể người cá chạm vào đuôi, Ya Yi không hề làm ra phản ứng nào.

Cái đuôi của chủng tộc nặc khắc tư không cho phép người khác tùy ý đụng chạm, trừ phi là gia trưởng hoặc bạn lữ.

Thế nhưng thực tế vẫn còn một ngoại lệ, nếu ấu tể trong nhà muốn thì bọn họ cũng sẽ ngấm ngầm cho phép.

Không nói gì, con nặc khắc tư học theo động tác của thanh niên trong trí nhớ, giơ tay xoa mái tóc vàng mềm mại của ấu tể.

Ngủ ở giữa hai gia trưởng, tiểu nhân ngư nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Mà cho dù say ngủ nhưng từ chiếc vây đuôi vẫn không ngừng nhúc nhích có thể nhìn ra bé ấu tể này hiển nhiên đang có một giấc mộng rất đẹp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play