Nhìn ấn ký vàng nhạt của ấu tể nhân ngư trong hình, cộng thêm địa điểm phân hội kia còn ở Á Tinh, gia chủ gia tộc Hoắc Địch vừa nhìn liền biết rõ là chuyện gì.
Ấu tể nhân ngư trong hình là thành viên gia tộc bọn họ không sai, vứt ấu tể này ở Á Tinh cũng là gã phái người làm.
Ấu tể trong gia tộc phải tròn một tuổi mới xuất hiện ấn ký, quả thực khi đó bọn họ không nghĩ ấu tể này sẽ sống sót.
Thực sự là ngoan độc, không cần thiết mượn cớ gì cả, vì danh tiếng, hoặc đúng hơn là vì lợi ích gia tộc nên bọn họ mới quyết định làm vậy.
Trong gia tộc chào đời một con ấu tể không biết nói chuyện, trong những chủng tộc khác có lẽ không có vấn đề, thế nhưng ở chủng tộc nhân ngư thì đó là khái niệm hoàn toàn khác biệt.
Phát hiện ấu tể vốn không nên tồn tại vẫn còn sống, lúc biết tin, đám người trong gia tộc Hoắc Địch thực sự rối loạn một phen.
Chuyện đến quá đột ngột, hơn nữa bọn họ còn không thể nhắm mắt cho qua, phải xử lý.
Xét về thân phận thì ấu tể nhân ngư trong hình là con trai thứ của gia chủ tiền nhiệm.
Ấu tể kia đã mồ côi cha ngay từ khi còn trong bụng mẹ, lúc nó ra đời, cha đã không còn, sau khi sinh ra nó, mẹ cũng vì khó sinh mà chết.
Nếu không phải bị vứt bỏ ở Á Tinh, ấu tể nhân ngư này chính là tiểu thiếu gia của gia tộc Hoắc Địch.
“Trước tiên đón nó từ phân hội kia về, dùng chút tiền ém miệng bọn họ lại. Gia chủ đương nhiên ngồi trên ghế dựa gõ cây trượng trong tay, nói với tâm phúc.
Hiện giờ chuyện vẫn chưa vỡ lỡ, thế nhưng chỉ cần bị chọc thủng một lỗ thì bọn họ không có cách nào tu bổ được.
Người của phân hội kia chắc chắn biết chỗ thiếu hụt không thể nói chuyện của ấu tể này, theo tin tức thu thập được, gia chủ Hoắc Địch đã có hiểu biết nhất định về phân hội này.
Phân hội bảo dưỡng ấu tể Vân Bảo này từng hai lần gây sóng gió trên du tinh, thế nhưng danh tiếng không có, tạm thời không nằm trong danh sách người người đều biết, chỉ có thể nằm trong danh sách đáng cân nhắc của các gia đình phổ thông hoặc nghèo khó.
Chẳng qua chỉ là một phân hội nhỏ mà thôi, hiểu được điểm này, gia chủ Hoắc Địch liền trấn định.
Phân hội này chỉ mới chậm rãi phát triển từ một năm đổ lại đây, trước kia căn bản tồi tàn đến mức không ai thèm để mắt tới.
Nếu vậy muốn bịt miệng cũng dễ dàng hơn, cơ bản chỉ cần quản nhóm nhân viên trong phân hội, phạm vi xử lý không lớn.
Mà nguyên do ấu tể lưu lạc thì không khó ngụy tạo, vấn đề duy nhất bọn họ cần cân nhắc lúc này là sau này làm thế nào che giấu sự thực con ấu tể này không thể nói.
Phái thủ hạ tâm phúc tới Á Tinh, gia chủ Hoắc Địch âm trầm chờ đợi kết quả.
Sự tình này không dể xử lý, tạm thời bọn họ chỉ có thể làm như vậy.
Mục đích tới Á Tinh rất đơn giản, vô luận là gia chủ Hoắc Địch hay tâm phúc của gã đều nghĩ đây là một chuyện rất dễ dàng.
Thế nhưng chuyến đi này lại không thuận lợi như bọn họ tưởng.
Á Tinh cách Hải Luân Mễ Đặc Tinh khá xa, vì thế chuyến đi phải tốn mất mấy ngày, người phụ trách chuyện này là Kha Luân, sau ba ngày hành trình thì gã đến được Á Tinh, nhanh chóng tìm ra mục đích của chuyến đi này… Phân hội Vân Bảo.
Ấu tể của gia tộc Hoắc Địch đều tiến vào phân hội Khang Nặc ở Hải Luân Mễ Đặc Tinh, vốn đã quen mắt với điều kiện tốt ở đó, với ánh mắt của Kha Luân, phân hội này đương nhiên không đáng để mắt.
Có người tới thăm, là một nam nhân từ quần áo đến cử chỉ đều rất sang trọng, từ lỗ tai vây cá ở có thể nhận ra đây là một nhân ngư nam tính.
Nếu là chủng tộc khác Hạ Kỳ nhất định sẽ khách khí lễ độ tiếp đón, thế nhưng gần đây biết chuyện ấu tể nhân ngư trong phân hội, Hạ Kỳ ngay từ ban đầu đã có cảnh giác với người này.
Không rõ đối phương có phải vì ấu tể nhân ngư mà tới hay không, Hạ Kỳ cũng không chủ động hỏi, sau khi chào hỏi vài câu, đối phương đưa ra lời đề nghị muốn tham quan phân hội.
“Được.” Hạ Kỳ gật đầu.
Biết yêu cầu của mình sẽ không bị cự tuyệt, hành động của Kha Luân rất rõ ràng, trước tiên muốn tới phòng sinh hoạt tìm kiếm mục tiêu của mình chuyến này.
Chờ đến khi thấy tận mắt mới ngả bài.
Phòng sinh hoạt của ấu tể thiết kế cũng tạm được, lúc đi tới tòa nhà độc lập này, Kha Luân có suy nghĩ như vậy.
Đi tới cửa phòng, Hạ Kỳ bảo đối phương chờ một chút, sau khi được những người khác nhắc nhở, hiện giờ Hạ Kỳ rất chú ý không để người ngoài biết trong phân hội của mình có một con nặc khắc tư.
“Ư ô.” Thực ngoan ngoãn để thanh niên trùm chiếc áo khoác màu đen lên người mình, chiếc mũ cũng được đội lên, ấu tể nặc khắc tư nằm trên đùi Tạ Loan, một đoạn đuôi lông xù bị lộ ra ngoài an tĩnh cụp xuống, biểu hiện thái độ thuận theo.
Bế ấu tể tròn vo vào lòng, cố gắng giấu kỹ, từ góc độ của người khác căn bản không thể nhìn ra ấu tể trong lòng Tạ Loan thuộc chủng loại gì.
Nam nhân từ ngoài cửa tiến vào là một nhân ngư nam tính, đối phương hoàn toàn không quan sát hoàn cảnh trong phòng, vừa vào đã quét mắt một vòng tìm kiếm mục tiêu.
Nhìn hành vi của đối phương, trong lòng Tạ Loan đã có quyết định cơ bản.
Nhìn người nọ một cái, Tạ Loan nháy mắt với những nhân viên khác, Lâm Nghĩa cũng nhóm bảo mẫu khác lập tức hiểu ý.
Mọi người cũng không mỉm cười tiếp đón, ánh mắt cũng thay đổi, tạm thời tiến vào trạng thái im lặng quan sát.
Còn ở thời kỳ ấu tể, đại đa số thời gian nhân ngư cần phải ở trong nước, vì thế sau khi đi vào phòng, Kha Luân chỉ đơn giản liếc nhìn một vòng.
Ấu tể sẽ ở trong ao nước trong phòng hoặc trong biển mô phỏng mà phân hội này vừa xây dựng.
Thấy đối phương không thèm để ý tới phòng sinh hoạt mà cố ý muốn đi tới ao nước, Tạ Loan tạm thời buông ấu tể tròn vo trong lòng xuống, đi trước một bước tiến tới mục tiêu của đối phương.
Một tiếng chân quen thuộc cùng một tiếng chân xa lạ, tiểu nhân ngư đang chơi rượt bắt với ấu tể ma na chỉ quan tâm tới âm thanh phía trước mà thôi.
Bơi đến bên cạnh ao, ấu tể nhân ngư nhìn thanh niên nhân loại đang đi tới gần, sau đó mới chú ý tới nhân ngư trưởng thành nam tính ở phía sau.
Theo lý thuyết, nhìn thấy đồng tộc, ấu tể nhân ngư đáng ra phải có cảm giác thân thiết với đối phương mới đúng.
Thế nhưng khi cảm nhận được tầm mắt đối phương, ấu tể nhân ngư theo bản năng quẫy quẫy đuôi, không muốn đối phương tới gần mình.
“Pa…” Giống như theo bản năng áp tới gần gia trưởng để tìm kiếm cảm giác an toàn, ấu tể nhân ngư hướng thanh niên nhân loại phát ra âm thanh, thế nhưng nhìn thấy thanh niên đưa nói tay đặt lên môi, nó lập tức ngoan ngoãn an tĩnh.
Chân chính nhìn thấy ấu tể nhân ngư bơi tới cạnh ao, tâm tình vốn bình tĩnh của Kha Luân biến thành kinh ngạc, bởi vì gã thấy được ấn ký vàng nhạt trên trán ấu tể.
Ấn ký này so với ấn ký trong hình có chút khác biệt, thế nhưng chỉ nhiêu đó đã đủ làm Kha Luân kích động.
Người bình thường chỉ nghĩ đó là ấn ký đại diện cho gia tộc Hoắc Địch, thế nhưng là người trong gia tộc mới biết ấn ký kỳ thực ẩn chứa rất nhiều tin tức.
Tỷ như nếu ấu tể thuận lợi kích phát dị năng, ấn ký sẽ có chút biến hóa nho nhỏ.
Bởi vì đặc tính chủng tộc nên ấu tể nhân ngư bình thường sẽ kích phát dị năng hệ thủy hoặc hệ tinh thần, ấn ký của hai loại dị năng này Kha Luân biết, vô luận là đơn hay đôi.
Thế nhưng ấn ký vàng nhạt trên trán ấu tể nhân ngư trước mắt lại không hề thuộc về loại nào trong số đó…
Kia chứng minh điều gì?
Là dị năng biến dị, đó là câu trả lời duy nhất Kha Luân có thể nghĩ ra lúc này.
Ánh mắt của Kha Luân nhìn về phía ấu tể nhân ngư phát sinh biến hóa, gã không biết vì sao ấu tể nhân ngư mặc dù đã mất đi năng lực ca hát nhưng vẫn có thể kích phát dị năng, thế nhưng ấn ký kia sẽ không gạt người, ấu tể này nhất định có dị năng.
Lại còn có thể là dị năng biến dị trân quý.
Nếu quả thực là vậy, sau khi mang ấu tể này về, gia tộc cũng không cần nghĩ cách che dấu khuyết điểm không thể nói chuyện của nó nữa.
Đè nén tâm tình kinh ngạc, sau khi xác nhận mục tiêu, Kha Luân quyết định ngả bài với thanh niên đứng bên cạnh.
“Tôi là thành viên của gia tộc Hoắc Địch, có lẽ sau khi biết thân phận tôi, ngài đã biết mục đích tôi đến đây hôm nay.” Bình luận trên du tinh đã viết rất rõ, Kha Luân khẳng định đối phương cũng biết rõ chuyện này.
Người bên cạnh không nói gì, Kha Luân liền nói tiếp: “Ấu tể nhân ngư này là ấu tể bị thất lạc của gia tộc chúng tôi, lần này tôi được gia chủ phái tới, nhiệm vụ chính là đón ấu tể này về gia tộc. Nếu cần giấy chứng nhận thì tôi có thể cung cấp, hi vọng ngài có thể nhanh chóng làm xong thủ tục.
“Còn có…” Kha Luân dừng một chút, sau đó tận lực hạ thấp âm thanh, dùng giọng điệu nghiêm túc nói: “Chuyện liên quan về ấu tể này, hi vọng ngài có thể đảm bảo mình cùng nhân viên khác trong phân hội sẽ không tiết lộ ra ngoài, gia tộc chúng tôi nguyện ý cung cấp một khoản tiền đầu tư cho phân hội.”
Mục đích muốn bịt miệng đã nói ra, thân phận gia tộc cũng để lộ, cũng ngấm ngầm một khoản tiền bịt miệng, Kha Luân chưa từng nghĩ tới khả năng đối phương cự tuyệt.
Thế nhưng giây tiếp theo, không chỉ nghe thấy lời cự tuyệt không chút do dự của đối phương, Kha Luân còn bị một khối băng đập trúng.
“Không được.” Tạ Loan từng chữ từng chữ nói, giọng điệu lộ rõ thái độ kiên định của mình.
Bất quá khối băng thì nằm ngoài dự tính của Tạ Loan, khối băng to cỡ nắm tay ném lên người nam nhân mặc quần áo sang trọng.
Mặc dù không chính xác nhưng khối băng bất ngờ bay tới vẫn làm đối phương chật vật né qua bên cạnh, hình tượng chỉnh chu cũng có chút tan rã.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT