Nghe được lời nói của Ross, Mạc Bảo Bối im lặng vỗ vỗ cái trán, đúng là không có tiếng nói
chung với người ngoại quốc rồi, đạo lý đơn giản như vậy anh cũng không
hiểu.
- Làm ơn, em là đính hôn với anh, cũng không phải kết hôn, cái gì mà làm vợ người chứ!
- Hôn thê cũng là vợ. - Ross cường điều.
- Mặc kệ anh, em cảnh cáo anh một lần nữa, còn không buông tay lão nương
em sẽ không khách khí đâu. - Mạc Bảo Bối chỉ vào tay Ross, nheo mắt lại
nói.
Lại có thể khiêu chiến quyền uy của cô, mới nói đó đã lập tức phạm vào.
Một cước đá tới, Ross nhanh chóng né tránh, không thể làm gì khác hơn là nhảy xuống giường để an toàn.
Đang lúc Ross chuẩn bị lên lại giường ngủ, Mạc Bảo Bối lập tức ném một cái chăn cho Ross:
- Anh ngủ trên sofa.
Ross sờ mũi một cái đi về hướng ghế sofa, chẳng qua anh cũng không định bụng ngoan ngoãn nghe lời.
Sáng sớm hôm sau, ánh nắng tươi sáng.
Cả đêm không mộng mị đến khi trời sáng, Mạc Bảo Bối hài lòng, duỗi lưng một cái.
- Oái. . . . . . - Mạc Bảo Bối cảm thấy có cái gì không đúng, lúc nào thì giường trở nên nhỏ như vậy? Đưa tay cũng cảm thấy lơ lửng trong không,
hơn nữa, lúc nào thì giường trở nên ** như vậy?
Ross cười nhìn dáng vẻ Mạc Bảo Bối hoang mang sợ hãi, nói một tiếng:
- Chào buổi sáng.
- Chào buổi sáng. . . . . . ha ha. . . . . . - Mạc Bảo Bối chột dạ cười,
giờ phút này cô đang đè Ross ở phía dưới, mà tư thế cô ngủ thoạt nhìn vô cùng phóng khoáng cộng thêm mười phần khí phách, Ross thì đáng thương
bị bản thân cô đè ép không thể động đậy, cho nên Mạc Bảo Bối tự nhiên
chột dạ.
Cuống quít dùng cả tay chân bò dậy, sau đó quỳ trên mặt đất, một tay giúp đỡ Ross dậy.
- Oh, đợi chút, tê dại. - Ross ngồi dậy rồi, thời điểm chuẩn bị xuống giường nói một câu khổ sở.
Mạc Bảo Bối dĩ nhiên biết ý gì, nếu như cả đêm bị người đè ép, tay chân
không tê dại mới lạ. Nghĩ đến mình là đầu sỏ gây nên, lập tức nở nụ
cười, xoa bóp bắp đùi Ross.
- Thế nào? Lực thế này vừa đủ không? - Mạc Bảo Bối chân chó hỏi, cô chưa bao giờ biết mình cũng có thể chân
chó thế này, nhưng kể từ khi gặp Ross, hình như tính cách của cô đã từ
từ thay đổi.
Trời ơi, thật sự là quá đáng sợ, không được, mình nhất định phải ra đi tìm kiếm mình.
- Em đang nghĩ cái gì? - Ross nhìn Mạc Bảo Bối ngẩn người hỏi, anh luôn
không hiểu cô gái nhỏ này cả ngày suy nghĩ lung tung những thứ gì.
- Đi tìm mình. - Nhất thời Mạc Bảo Bối không bắt bẻ, thuận miệng trả lời.
- Tìm mình? Không phải em đang ở bên cạnh anh sao? - Ross thấy kỳ quái, cô gái nhỏ này rõ ràng rất tốt mà.
- Đúng rồi, đúng rồi, anh nói đúng, là tự em thích suy nghĩ lung tung.
Ngài thử một chút cảm giác hiện tại như thế nào đi. - Mạc Bảo Bối chưa
từng cảm thấy Ross là một người gà mờ Trung Quốc là chuyện tốt, dù lời
anh nghe không hiểu rất nhiều, đến lúc đó cô tùy tiện giải thích kiểu gì cũng là đúng rồi.
Cười trộm đỡ Ross dậy, chân của anh sau khi
trải qua xoa bóp đã tuần hoàn, thông suốt rất nhiều, mặc dù vẫn còn có
chút tê dại, nhưng cũng có thể chịu được.
Ross dưới sự dìu đỡ của Mạc Bảo Bối từ từ đi về phía phòng tắm đi tắm nhanh.
Liên tục mấy ngày, Mạc Bảo Bối đều lặng lẽ nghĩ chuyện tình tìm mình của
mình, có phần trở nên không yên lòng. Cô nghĩ ra rất nhiều loại phương
pháp, nói thí dụ như đi tìm người đánh một trận tìm lại cô dũng mãnh,
nhưng nghĩ tới ở Tam Á không phải là địa bàn của mình có thể bị bắt. Nói thí dụ như cô đi một chuyến đến Tây Tạng tẩy rửa tâm linh, nhưng muốn
đến thời gian lại không cho phép cũng liền thôi. Thí dụ như cô còn từng
nghĩ ra ngoài điên cuồng đua xe, nhưng nghĩ đến sau khi bị bắt thì sẽ bị tịch thu và hủy bằng lái lại càng thêm không dám suy nghĩ.
Mạc
Bảo Bối cứ như vậy suy nghĩ vô số chủng loại biện pháp, thậm chí còn
tưởng tượng quá trình hành động, mỗi lần đến cuối cùng đều sẽ bị chính
mình bác bỏ, chết từ trong trứng nước.
Có điều chờ trở lại địa
bàn của cô, vậy thì lại là chuyện khác rồi, đến lúc đó sẽ tìm được mình, thuận tiện làm suy sụp cả Ross còn không phải là chuyện dễ dàng sao?
Nghĩ tới đây, Mạc Bảo Bối cười, cười đến mức cực kỳ quyến rũ động lòng
người, Ross đã ăn canh nóng trong bát, đột nhiên lại cảm thấy lạnh lẽo
bất chợt nổi lên bốn phía.
Rốt cuộc, ngày trở về thành phố X đó tới.
Mạc Bảo Bối trước nay chưa từng kích động, thế mà sáng sớm đã rời giường, chuẩn bị đi sửa sang lại hành lý của cô.
- Mới sáu giờ rưỡi, còn sớm, ngủ tiếp một lát đi! - Ross vẫn còn đang mơ
mơ màng màng trong giấc mộng bị Mạc Bảo Bối đánh thức, nghiêng người
liền xách Mạc Bảo Bối đang muốn xuống giường về trong chăn.
Mạc Bảo Bối ngã trở về trong ngực Ross, liếc mắt:
- Em muốn thu xếp đồ đạc mà!
- Anh đã thu dọn xong rồi, ngủ đi, ngoan. - Ross không mở mắt, vỗ vỗ ót Mạc Bảo Bối, sau đó đặt trên hõm vai.
Mấy ngày nay bởi vì Mạc Bảo Bối ngoan ngoãn, ban đêm không hề quấy rầy Ross nữa, Ross cũng rất yên tâm ôm Mạc Bảo Bối ngủ. Tuy chỉ có thời gian mấy ngày, nhưng có lẽ nó tựa như thói quen rồi, giống như đây là một loại
hơi thở bẩm sinh, nhất định Mạc Bảo Bối phải nằm trong ngực Ross.
- Vậy. . . . . . - Mạc Bảo Bối sửng sốt một chút, hình như tối ngày hôm
qua Ross đích thực đã thu dọn tất cả rồi. Bán Hạ đã sớm đem tất cả mọi
thứ của cô vào trong phòng Ross, bằng không sao mỗi ngày lúc tắm Ross
luôn có thể lấy ra quần áo không giống nhau nhanh chóng đưa tới chứ.
- Ngoan ngoãn đi ngủ. - Ross cúi đầu hôn một cái lên trên trán Mạc Bảo
Bối, cưng chiều nói. Anh thích loại cảm giác này, tỉnh dậy trong khuỷu
tay chính là một thân thể mềm mại, điều này làm cho anh cảm thấy hạnh
phúc.
Mạc Bảo Bối nằm trên cánh tay của Ross, trợn tròn mắt, tất
cả ý định đều đang trong chuyện đi tìm mình, không hề phát hiện khóe
miệng Ross mỉm cười, đó là một đường cong hạnh phúc tốt đẹp.
Sân bay.
Cách thời gian lên máy bay còn có mười phút, Ross và Mạc Bảo Bối cùng với Lộ Bán Hạ ngồi rỗi rãi.
- Tớ đến quán cà phê trước mặt mua chút bánh ngọt cho cậu, nếu không về
đến nhà cũng gần một giờ đồng hồ. - Lộ Bán Hạ nhìn đồng hồ đeo tay một
cái, thời gian còn chưa tới, bèn nói ra. Sáng sớm hôm nay Mạc Bảo Bối
bởi vì quá kích động căn bản cũng ăn không được bao nhiêu đồ, cộng thêm
cô biết Mạc Bảo Bối không thích bữa trưa phục vụ trên máy bay, sợ cô bị
đói.
- Tốt quá, tớ muốn mousse việt quất! - Mạc Bảo Bối vì ban
đêm ngủ ít, mà sáng sớm vậy đã rời giường, ngược lại bây giờ tinh thần
bắt đầu có chút không phấn chấn rồi, chỉ là nghe đến có ăn cũng vui mừng đồng ý.
Lộ Bán Hạ vừa mới đi một lát, bỗng nhiên Mạc Bảo Bối cảm thấy được một mùi hương quen thuộc đang đến gần.
- Ngài Lâm. - Ross nhìn Lâm Thiên Vũ, lễ độ gật đầu một cái.
- Ngài Ross, xin chào, tới Tam Á sao lại không lên tiếng thông báo, không chiêu đãi anh tốt thật là ngượng ngùng. - Lâm Thiên Vũ cười nhàn nhạt,
giọng điệu ôn hòa, nghe ra là quen biết với Ross.
Mạc Bảo Bối tò
mò mở mắt, nhìn Lâm Thiên Vũ, cảm thấy người này là âm hồn bất tán, lúc
vừa tới Tam Á chính là gặp anh ta, bây giờ phải đi cũng gặp, thật đúng
là có đầu có cuối mà.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT