Mặc dù Ross đã cố
gắng hết sức không đặt sức nặng lên trên người Mạc Bảo Bối, nhưng dù đã
chống thắt lưng không ngã xuống đất, trọng lượng nửa người dưới cũng
không phải nhẹ.
Mạc Bảo Bối đau đến mức nước mắt đã bắt đầu nổi lên trong hốc mắt, đau đớn khiến cô không chút nghĩ ngợi mà rống:
- Ross anh đứng lên cho em, xương cốt lão nương chỉ một cây nhỏ xíu thế
này, làm sao chịu đựng giày vò của anh hả? Anh lại còn nằm trên người
em, làm gì, nhân cơ hội ăn đậu hũ của em sao, biết rất rõ ràng còn không nhắc nhở em, anh cố ý!
Mạc Bảo Bối vừa đấm lồng ngực Ross, vừa
cố gắng muốn đẩy Ross ra, nhưng bởi vì động tác quá mạnh, cộng thêm bị
Ross đè ở phía dưới, tầm mắt Ross vừa khéo nhìn thấy hết đường cong mỹ
lệ của Mạc Bảo Bối không sót một cái gì.
- Này, đại ca, đè xuống
thêm chút nữa cơ thể nhỏ bé này sẽ gãy nát đó! - Mạc Bảo Bối tức giận
kêu to, cô thật sự không thể tiếp nhận được trọng lượng cơ thể của Ross.
Ánh mắt Ross tĩnh mịch nhìn Mạc Bảo Bối, chậm rãi đứng dậy, từ từ ngồi lại
lên ghế sofa, sau đó một tay kéo lấy Mạc Bảo Bối tựa vào người.
"Tí tách tí tách. . . . . ." gần đây Mạc Bảo Bối thích ca sĩ bản địa Lệ Giang, cài đặt tiếng chuông thành tí tách.
Mạc Bảo Bối trợn mắt nhìn Ross một cái, nghiêng đầu đi tìm túi, vào thời
điểm vừa rồi chiếc túi thoáng chốc bị ném xuống chân ghế sofa. Mạc Bảo
Bối nhanh chóng lần theo nơi phát ra tiếng chuông tìm được túi, sau đó
hơi khom lưng lấy điện thoại di động ra.
Ross sợ là nhà họ Mạc
gọi điện thoại tới, cho nên chỉ nhìn, cho đến khi nhìn thấy hai chữ "Hạo Tử" trên màn hình, sắc mặt lập tức khó coi, cầm lấy điện thoại.
- Này, điện thoại của em, đưa đây. - Mạc Bảo Bối vội vàng vươn tay đòi điện thoại.
- Trước hết anh giúp em xem một chút coi eo có bị trật hay không. - Thật
ra thì mặc dù Mạc Bảo Bối rống rất lớn tiếng, nhưng lại chứng minh cô
còn hơi sức, hoàn toàn không bị tổn thương thật sự, có điều chỉ đang tìm một cái cớ thôi.
- Nói lại lần nữa, đưa đây. - Sắc mặt của Mạc
Bảo Bối cũng không vui vẻ lên. Ross lại còn làm bộ tốt bụng, cái này có
cần thiết không? Huống chi nghe điện thoại vốn chính là một loại lễ độ.
- Nhận điện thoại của Trịnh Hạo thì quan trọng vậy sao? - Rốt cuộc Ross
mất hết kiên nhẫn, giận tái mặt, giọng nói lạnh lẽo, ánh mắt để lộ ra
tâm tình không vui.
Mạc Bảo Bối nhất thời sững sờ, người đàn ông
này, làm sao mà trở mặt còn nhanh hơn lật sách nữa. Mới đây còn một bộ
lòng dạ Bồ Tát muốn giúp mình xem có bị thương hay không, một giây đồng
hồ sau lập tức thay đổi khuôn mặt quan tài cho cô nhìn, người đàn ông
này có phải bị đa nhân cách không vậy.
Mạc Bảo Bối nhìn Ross, cau mày, trong lòng lộn qua lộn lại suy nghĩ.
Điện thoại Trịnh Hạo gọi tới vì quá lâu không có ai nhận đã ngưng tiếng
chuông, lúc này Ross mới tắt máy, sau đó trả lại cho Mạc Bảo Bối.
- Làm ơn, đây là điện thoại của em, sao anh lại tắt máy giùm em?- Mạc Bảo Bối không chịu được rống to.
- Nửa đêm canh ba, phải đi ngủ rồi, mở điện thoại di động ra sẽ phóng xạ. - Ross lần nữa lộ ra nụ cười của anh, giống như giọng nói lạnh lẽo ban
nãy chưa từng xuất hiện, anh vẫn là Ross hào hoa phong nhã.
Mạc Bảo Bối trừng mắt liếc Ross, định bụng mở máy, Trịnh Hạo gọi lần thứ nhất không nhận nhất định sẽ gọi lại.
- Đi thôi, ngủ. - Ross không cho Mạc Bảo Bối cơ hội, cầm điện thoại di động ném lên bàn, lập tức ôm ngang Mạc Bảo Bối lên.
Mạc Bảo Bối không biết làm sao rồi lại giãy giụa.
Ross để Mạc Bảo Bối xuống, sau đó đóng cửa phòng tắm.
- Rầm rầm rầm! - Mạc Bảo Bối không giải thích được nhìn mình bị Ross ném
vào phòng tắm. Chắc không phải là bảo cô chà rửa cái bồn tắm, sau đó nằm trong bồn tắm ngủ chứ? Người đàn ông này bản thân tức giận không giải
thích được, còn muốn trừng phạt cô? Cõi đời này sao có thể có loại người như thế vậy.
- Này, sao lại nhốt em trong này, mở cửa. - Không
phải là tối hôm qua chơi đến quá lửa, Ross để phòng ngừa ngộ nhỡ nên
phòng bị cô trước, đúng là tự gây nghiệt không thể sống mà.
Qua
ba mươi giây, Ross không có bất kỳ câu trả lời lại, đang lúc Mạc Bảo Bối bất đắc dĩ cởi áo ra, chuẩn bị đi tắm thật rồi ngủ, cửa phòng tắm đột
nhiên mở ra.
Ross cầm trên tay đồ lót và đồ ngủ của Mạc Bảo Bối,
nhìn chằm chằm Mạc Bảo Bối chỉ mặc áo lót và quần cực ngắn, hai mắt
trừng to.
- Anh đại sắc ma, sao đột nhiên mở cửa hả? - Mạc Bảo
Bối chẳng qua giật mình chút, nhưng cũng không kêu to, có điều giọng
điệu đối với Ross vẫn hung hãn, không có một chút khách khí nào.
- Ừm, tắm nhanh lên một chút, anh cũng muốn tắm. - Ross cầm quần áo đưa
cho Mạc Bảo Bối, sau đó lại làm bộ như không có chuyện gì xảy ra ra
ngoài.
Mạc Bảo Bối u mê, thì ra là mình đã suy nghĩ quá nhiều,
ngủ bồn tắm cái gì, trừng phạt cái gì, nguyên bản chính là tự mình nghĩ
ra thôi, nhưng. . . . . .
Tại sao rõ ràng mình có nhận thức phải ngủ bồn tắm và bị trừng phạt nhưng không phản kháng vậy?
Thế là tại sao? Mạc Bảo Bối nghĩ hoài không ra. Với tính cách của cô, cô sẽ phải tranh đấu đến cùng mới đúng. Từ trước đến nay chỉ có cô ức hiếp
người khác, làm gì có lúc để cho người khác ức hiếp lại, nhưng lần này
rõ ràng là bị Ross ức hiếp, cô chỉ có tức giận lại cũng không phản kích?
Nằm trên giường, Mạc Bảo Bối nghe âm thanh Ross tắm ở trong phòng tắm, trong mắt lộ ra ánh sáng tà ác.
Ai nói lão nương ta không chuẩn bị phản kích, là thời gian còn chưa tới mà thôi.
Cửa phòng tắm khách sạn khóa trái từ bên ngoài, vừa rồi lúc Mạc Bảo Bối đi
ra không hề khóa lại, cho nên tiếng Ross tắm cũng bị Mạc Bảo Bối nghe
được rõ ràng. Nghĩ tới bản thân nhiều lần bị Ross hù dọa, vì vậy Mạc Bảo Bối muốn lập tức hành động.
Một trò chơi tấn công cá chép, Mạc Bảo Bối lật người xuống giường, chạy thẳng tới phòng tắm.
Nhích tới gần cửa phòng tắm, cũng cảm giác tiếng tắm rửa biến mất.
Mạc Bảo Bối sinh ra nghi vấn, sau đó co đầu rụt cổ bò vào trong khe cửa.
Đúng rồi, là bò vào, Mạc Bảo Bối quỳ trên mặt đất, sử dụng cả tứ chi để bò vào.
Dọc theo con đường, Mạc Bảo Bối quen cửa quen nẻo đi tới trước bồn tắm, lần này cửa thủy tinh quanh bồn tắm đóng hết sức chặt, Mạc Bảo Bối cố gắng mở nhưng mở không ra.
Ross nằm trong bồn tắm mỉm cười, cô gái
nhỏ này, cũng biết cô ngồi không yên, quả nhiên lại đi vào, nhưng anh đã cài cửa lại, bên trong không mở ra, bên ngoài hoàn toàn không vào được.
Thử hồi lâu, rốt cuộc Mạc Bảo Bối nổi giận, nắm tay gõ cửa thủy tinh quanh bồn tắm.
Chẳng qua Ross không có ý định để ý tới Mạc Bảo Bối, nếu để cho cô xông vào
rồi, vậy còn đi đến tận đâu, huống chi hiện tại anh không mặc quần áo,
quá nguy hiểm, không thể mạo hiểm.
Đáng chết, không mở cửa? Tốt,
lão nương sẽ chờ, tôi xem anh có phải dự định nằm ngủ trong bồn tắm cả
buối tối không, dù sao quần áo anh đang ở bên ngoài với tôi.
Mạc
Bảo Bối lộ ra nụ cười tà ác, mang tất cả quần áo và khăn lông, khăn tắm, phàm là vật phẩm vải vóc có thể che đậy ra ngoài, có nhận thức muốn phá hủy toàn bộ.
Ross cứ như vậy giương mắt mà nhìn Mạc Bảo Bối mang toàn bộ đồ đi, sau đó lại chạy vào lần nữa, ngay cả rèm cửa sổ cũng gỡ
xuống. Trong lòng yên lặng than thở, cô vợ lưu manh nhỏ này, quả nhiên
chưa thuần phục tốt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT