Editor: Sakura Trang

Một ngày này, Tần Phong mời Tiêu Trường Hà đi sau núi nhìn hoa đào. Đã là tháng tư, này có lẽ là lần nở rộ cuối cùng. Tần Phong tạm thời bị người kêu đi. Tiêu Trường Hà liền đi trước. Thật ra thì người như y, từ trước đến giờ ít có làm chuyện phong nhã. Nhưng nghĩ tới cùng Tần Phong sóng vai xem hoa đào rơi, liền cũng mong đợi không dứt.

Ở trong rừng đào đợi trái đợi phải, nhưng không thấy Tần Phong. Xưa nay kiên nhẫn Tiêu Trường Hà, rốt cuộc hiểu rõ cái gì là một ngày bằng một năm vọng xuyên thu thủy. Nhưng không đợi được đến trích tiên, lại đến một tiên nữ. Mặc dù mô tả khó hiểu này để cho trong lòng y không vui.

“Ở đó chính là Tiêu đại hiệp đi.” Tiên nữ ôn nhu hỏi.

“Cô nương là?”

“Tiểu nữ Tô Như Yên, là biểu muội của Tần Phong. Biết được Tiêu đại hiệp là bằng hữu của Phong ca ca, đối với hắn có nhiều chăm sóc. Như Yên ở đây nói cám ơn.” Dứt lời chính là một bộ ưu nhã, bưng khí độ nhất phái nữ chủ nhân.

Tiêu Trường Hà không phải người ngu, chính là trì trệ cũng chỉ là ở trước mặt Tần Phong. Tô Như Yên như vậy, tất nhiên y hiểu. Cho tới nay, y cũng cố ý không thèm nghĩ phương diện này nữa, dối gạt mình cũng là lừa gạt người. Nhưng hôm nay, cái nữ tử rõ ràng thân phận đặc thù xuất hiện, không thể nghi ngờ thức tỉnh giấc mộng của y. Tần Phong người như vậy, mình sao xứng được. Hơn nữa, mình còn là một nam tử. Thế nhân sao chấp nhận?

Hùa theo cùng Tô Như Yên nói mấy câu, liền tìm cớ rời đi. Đi ra rừng đào, thất hồn lạc phách nhìn lại, hoa đào rơi xuống, hy vọng xa vời của đời này cũng nên cắt đứt...

Sau đó mấy ngày, Tô Như Yên quả thật mỗi ngày làm bạn ở bên người Tần Phong, hai người xứng đôi như vậy, thần tiên quyến lữ cũng khác vậy là mấy đi. Tiêu Trường Hà chỉ có thể nhìn xa xa. Cho dù Tần Phong tìm tới, y cũng biết tìm lý do tránh. y không muốn nhìn Tô Như Yên luôn là theo ở bên cạnh Tần Phong, Tô Như Yên ở y cũng sẽ tự động cách xa, sợ bị nữ tử kia phát hiện tâm tư của mình, sợ hơn nhìn thấy Tần Phong cùng nàng nhu tình mật nghĩ.

Nhưng trong lòng nhớ nhung một ngày ngày một khắc khắc sâu. Rõ ràng, hai người đều ở đây cùng một sân, rõ ràng, y luôn có thể trông thấy dung mạo phiên nhiên kia. Gang tấc, chân trời, chẳng qua như vậy...

Lại một lần nữa trông thấy hai thân ảnh ấy, đang lúc đau lòng khó nhịn sử dụng khinh công bay xa. Ngừng dưới tàng cây, như muốn rơi lệ. Dạ dày đột nhiên xuất hiện một trận phiên giang đảo hải. “Ụa... Ụa...” Không ngừng nôn ọe, sắc mặt tái nhợt, vô lực dựa ở trên thân cây, một loại xúc cảm ủy khuất xông lên đầu. Thế nhưng người luôn dùng giọng ôn hòa quan tâm cũng không ở. “Tiêu Trường Hà, ngươi hết cứu. Ngươi hoàn toàn lệ thuộc vào Tần Phong rồi. Nhưng hắn, sẽ không là của ngươi...”

Tự đau thương hồi lâu cuối cùng mới miễn cưỡng thu thập xong tâm tình. “Ngươi đã sớm biết, các ngươi không xứng đôi. Sau này, chỉ phải thật tốt, lặng lẽ nhìn hắn bình yên liền vậy là đủ rồi.” Hơi phấn chấn chút, nghĩ đến gần đây thân thể mình rất nhiều khó chịu, chẳng lẽ là bị bệnh? Đưa tay tự mình bắt mạch. Dần dần, tay nhưng cứng đờ, kế mới bắt đầu run rẩy.”Cái này, làm sao có thể!”

Ở y quán tốt nhất trong trấn, đại phu coi bệnh đang chẩn mạch cho một nam nhân cường tráng đội nón lá che mặt. Trên mặt nghi ngờ, sợ hãi... Sau một trận trong hỗn loạn, nam nhân trong sảnh biến mất xuất hiện ở bờ sông. Lời hoảng sợ của đại phu còn quanh quẩn ở đầu: “Cái này, cái này, cái này, đây là hỉ mạch a! Thiên, nam tử lại chẩn ra hỉ mạch, quái vật a! A! Cứu mạng!”

Hỉ mạch? Bàn tay vuốt bụng. Trong này lại có hài tử? Tiêu Trường Hà một người nam nhân lại mang thai hài tử! Quái vật! Trong sợ hãi khủng hoảng vạn phần, nhớ tới mặt của Tần Phong, đột nhiên liền bình tĩnh. Đây là hài tử của Tần Phong cùng mình, hài tử của Tần Phong cùng mình. Nồng đậm vui mừng thay thế kinh hoảng. Bất kể như thế nào, y muốn hài tử này.

Nhưng, Tần Phong sẽ nhìn y thế nào? Có thể hay không cũng cho là y cùng hài tử là quái vật? Có dùng ánh mắt chán ghét nhìn y hay không? Cố gắng bỏ qua những ý nghĩ này. Nếu định trước không thể chung một chỗ, sẽ để cho mình lưu lại hài tử của hắn đi. Giờ khắc này, hắn lại là Tiêu đại hiệp dũng cảm năm nào.

Ở sân của Tần Phong vội vàng để lại thư nói mình tiếp tục đi ra ngoài lang bạt. Tiêu Trường Hà liền hoảng hốt trốn chạy. Không thể chậm, chậm hơn một chút y liền không bỏ đi được nữa. Rõ ràng nhìn hắn đứng ở bên người khác sẽ đau như vậy, vẫn không thể rời đi, vẫn là phải dùng hết khí lực trọn đời ngăn cản mình hèn mọn cầu khẩn hắn quay lại…

Đảo mắt một tháng trôi qua. Trong thời gian này, Tiêu Trường Hà liền sống ở gian nhà trúc của phụ mẫu đã qua đời. Phụ mẫu đều là người tốt lánh đời, đem nhà xây ở nơi địa hình phức tạp ít có người biết, lại trong chu vi mười bước thiết kế tầng tầng cơ quan trận pháp. Nhà có tiền dược vật mấy đời người góp nhặt. Chính là nơi tuyệt vời để y lấy thân nam tử đợi sinh sản.

Ngồi dưới tàng cây, Tiêu Trường Hà so với tháng trước gầy đi càng nhiều. Mang thai phản ứng quá mức mãnh liệt. Ăn đồ gần như đều nôn ra ngoài. Người thật nhanh tiều tụy, bụng nhưng nhô lên giống như thổi khí cầu vậy. Thật ra bụng đã hơn bốn tháng, chính là thay đổi lớn. Nhưng Tiêu Trường Hà người giang hồ biết chút y thuật lại tính sai cho là mình mang thai ba tháng.

Tiêu Trường Hà buồn bã nhìn trời, ngươi không ở, tại sao cảm thấy thật giống như qua một đời chứ? Luôn cho là hắn vẫn còn ở, vui mừng quay đầu, nhưng là một phòng buồn tẻ. Mỗi một đêm cũng mơ thấy Tần Phong, trong mộng bọn họ còn triền miên giống như trước vậy. Thức tỉnh cũng chỉ có không gian lạnh lẽo cười nhạo bản thân.

Thừa nhận đi, ngươi nhớ hắn. Thân thể ngươi lòng ngươi cũng đang điên cuồng khát vọng hắn.

Lại một lần nữa từ trong mộng vui vẻ tỉnh lại, trong cơ thể trống không rêu rao. Cuộn tròn ở trên giường, một tay cầm trước người, một tay dò hướng sau lưng. Thô bạo đối đãi mình.”Tần Phong, Tần Phong... A... Ách... Dùng sức... A yêu ta a... Tần Phong!” Giường nhỏ lay động, trên giường nhỏ nam nhân bụng nhô lên cao rơi vào trong mê loạn điên cuồng, si mê như vậy, tuyệt vọng như vậy…

Một màn này, rơi vào trong mắt nam tử bạch y như trích tiên đang đứng ngoài cửa sổ, một ý cười tựa như hài lòng hiện lên. Ngoan như vậy đâu.

Hồi lâu, bên trong phòng bình tĩnh lại. Một trận đau nhức từ trong bụng truyền tới.”A!” Tiêu Trường Hà ôm chặt lấy bụng mang thai nhô lên, cuộn tròn đứng dậy chống cự đau đớn. “A, hài... Không nên nháo... Ách... Ta chỉ có ngươi...” Thật là nhớ thấy hắn, thật là nhớ ở trong ngực hắn tìm kiếm an ủi, thật là nhớ cùng hắn cùng nhau nhìn hài tử lớn lên.. Nhưng, không thể thấy hắn a. Tần Phong, ta yêu ngươi. Yêu mất tôn nghiêm, quên mất luân lý làm người.

Mùa hè trong núi mát rượi, tới gần hoàng hôn lại là có mấy phần hàn ý, Tiêu Trường Hà đứng ở trên cầu ao sen bên ngoài viện. Người khoác một món áo khoác, lại cũng đem thai bụng che đại khái.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play