Biên tập: Lam Ying – Beta: Điềm

Gió thổi qua ngọn cây khiến từng phiến lá khô rụng xuống, đã sang tháng chín rồi.

“Lục cục, lục cục”, tiếng vó ngựa giòn dã từ xa tới gần, ngừng lại trước một quán trà ven đường. Hai người ngồi trên ngựa nhảy xuống, chính là Cố Phàm và Thẩm Kình Thương.

Để sớm chạy ra khỏi phạm vi thế lực của Thiên Ma, hai người đã bôn ba suốt một ngày. Nói cách khác, cả một ngày nay bọn họ chỉ có gặm lương khô. Cố Phàm cảm thấy nếu tiếp tục gặm nữa, y cũng sắp biến thành lương khô rồi.

Nếu không phải vì Phong Việt Trạch thì y sao xui xẻo như vậy, quả nhiên ma giáo là thứ vô cùng hại người!

Nhìn bộ dáng tiều tụy tiều tụy của mình, lại nhìn sang dáng vẻ thần thanh khí sảng của sư đệ nhà mình, Cố Phàm buồn bực vô cùng. Rõ ràng y mới là đại sư huynh, vì cái mọe gì nội lực của người nào cũng cao hơn y?

Người nào đó bị kích thích cả người rầu rĩ lặng lẽ ngồi xuống một cái bàn trong quán trà, lớn tiếng nói.

“Ông chủ, mang hai lồng bánh bao, một bình trà, một quả trứng kho!”

Cho dù thế nào, ở phương diện ăn nhiều, sư đệ nhà y vẫn kém hơn y! (Ngươi đang tự hào cái giề)

Thẩm Kình Thương cột Ô Mặc dưới một gốc cây, gật đầu với ông chủ đang nhanh nhẹn pha trà, sau đó nói: “Thêm một bát thịt trâu muối.”

“Có ngay!” Ông chủ mặt mày hớn hở.

Cố Phàm vô cùng khiếp sợ.

Bọn họ rất nghèo cơ mà bây giờ ăn thịt sau này phải ăn gió Tây Bắc à, chẳng lẽ sau này thật sự phải bán Kình Thương đổi lấy tiền sao, không đúng giá cả thị trường bây giờ lạm phát chưa biết chừng chút nữa bọn họ phải ở lại rửa bát để trả nợ ý chứ!

Đến khi Thẩm Kình Thương ngồi xuống, Cố Phàm liền kéo ống tay áo của hắn, hạ thấp giọng nói: “Kình Thương, ta nhớ chúng ta sắp hết tiền rồi mà.”

Thẩm Kình Thương hơi ngẩn người, ánh mắt có chút lơ lửng nhìn Cố Phàm, cọng tóc ngây ngốc lại đung đưa.

“Ừ. Trước đó ta nói không có tiền mua ngựa, nhưng có tiền ăn cơm.”

Cố Phàm im lặng một lúc, sau đó sắc mặt biến đổi đủ các màu, cắn răng nghiến lợi hỏi: “… Ngươi dám thề, số tiền này thật không thể mua nổi con ngựa khác không?”

“Sư huynh.” Thẩm Kình Thương mặt không cảm xúc thở dài nhè nhẹ, lên tiếng: “Mua đồ ăn, chúng ta hai người cưỡi chung một con ngựa, mệt mình Ô Mặc thôi. Nhưng nếu mua ngựa, chúng ta phải nhịn ăn nhịn xài, người bị đói là ngươi. Ta là vì lo nghĩ cho sư huynh.”

Ầyy, nói nghe có lý, nhưng sao cứ cảm thấy không đúng chỗ nào đó?

Cố Phàm nhất thời không nghĩ ra, chỉ đành nhìn chằm chằm Thẩm Kình Thương.

“Sư huynh ngươi …” Thẩm Kình Thương mím môi, vẻ mặt dịu dàng, đang định nói lại bị tiếng cười nói ồn ã của mấy đại hán râu quai nón bàn kề cận cắt đứt.

Quán trà này nằm gần đường lớn, người lui tới rất đông, làm ăn rất thịnh vượng. Mà mấy người này, nhìn qua tựa hồ cũng là nhân sĩ giang hồ, ngồi đầy quanh bàn, ăn to nói lớn không coi ai ra gì.

Một người trong đó nói: “Lão cẩu, ngươi gần đây có nghe nói không? Chuyện về Sơn Hà lệnh ấy.”

Một người khác trả lời: “Sơn Hà lệnh, hầy, thứ đó thì có liên quan gì đến những tiểu nhân vật như chúng ta? Ngược lại chuyện đại đệ tử của Thanh Sơn Giáo bỏ trốn theo giáo chủ ma giáo mới thú vị chứ.”

Có người chen miệng: “Chậc chậc, ngươi không biết đấy thôi. Nghe nói tên nhóc mặt trắng của Thanh Sơn Giáo đó còn mang theo mấy mảnh vỡ của Sơn Hà lệnh lấy từ ma giáo đấy. Công phu của hắn nhưng lại rất tồi, biết đâu chúng ta cũng có thể vơ vét được một cái đấy.”

“Không phải có lời đồn nói Sơn Hà lệnh thật ra không có ích lợi gì sao?”

“Ô, ngươi cũng không biết gì rồi. Gần đây lại có tin tức truyền tới, nói mọi người đều bị ma đầu kia lừa, Sơn Hà lệnh quả nhiên là chìa khóa mở ra kho báu gì đó, hiện đang làm ầm ỉ lên đấy. Nhưng mà như đã nói qua, oắt con mặt trắng kia lại có thể lấy được Sơn Hà lệnh từ ma giáo, có thể thấy rất được ma đầu sủng ái.”

“Ha ha ha, cũng không hẳn, nhất định là da mịn thịt mềm, ngon hơn hẳn so với con gái đi!”

Mấy người này nói xong còn cười rất thô bỉ, ngươi một lời ta một câu, khiến Cố Phàm nghe mà mặt đỏ tới mang tai.

Nhưng bất thình lình, những thanh âm này đột nhiên tắt ngúm.

Vị đại hán cười nói lớn nhất ngồi cứng còng, sắc mặt trắng bệch, tay cầm ly đích vẫn giơ giữa không trung, nhưng rượu đã đổ ra bàn, trên mặt bị đánh ra một vệt đỏ, rất là chật vật.

Mà trên tường cách đó không xa, một chiếc đũa vẫn cắm thẳng tắp ở đó, vậy mà cắm hơn phân nửa vào bên trong tường.

Qua hồi lâu, đại hán kia mới phản ứng lại, người đổ mồ hôi lạnh, vỗ bàn, hét to với chung quanh: “Là tên khốn kiếp nào dám động vào lão tử ta?”

Thẩm Kình Thương hững hờ nhìn hắn một cái, nói: “Ta.”

Suy nghĩ một chút lại bổ sung: “Không phải trượt tay, là do nhìn ngươi không quá thuận mắt thôi.”

Hắn mặc toàn thân quần áo đen, ngồi lặng lẽ ở trong góc, nhưng khí thế trên người lại vô cùng sắc bén, tựa như một lưỡi kiếm đang lóe sáng, bất cứ lúc nào cũng có thể chém bay người khác.

Đại hán nhất thời có mấy phần kiêng kỵ, đáng tiếc từ lúc hắn vào giang hồ, cho tới bây giờ chưa từng gặp qua cao thủ chân chính, nên chưa từng nếm thua thiệt gì, giờ phút này vì mặt mũi mới gắng gượng nhịn xuống ý muốn quay đầu bỏ chạy, lên giọng phô trương thanh thế.

“Tiểu tử nhà ngươi, ra vẻ cái gì, số muối lão tử ăn cũng nhiều hơn so với số cơm ngươi ăn đấy(1)!”

Vừa nói liền xách đại đao bên cạnh bàn vọt tới.

Thẩm Kình Thương dửng dưng nhìn hắn, ngay cả chuôi kiếm cũng không động, lạnh lùng nói: “Đáng tiếc có ăn cũng là ăn uổng công.”

Mà Cố Phàm cũng không có rút kiếm. Có điều lý do của y tuyệt đối không phải đám người này nhìn có vẻ rất yếu không đáng để rút kiếm, mà là y không thể rút a, trên hông y là bảo kiếm của chưởng môn đấy, mặc dù rất sắc bén nhưng lại dễ lộ thân phận, y một chút cũng không muốn sau này bị người đuổi giết đâu!

Những người khác ngồi cùng bàn với đại hán kia hiển nhiên cũng biết chọn trái hồng mềm mà bóp(2), tất cả nhằm hướng Cố Phàm. Mà đám người này bình thường làm không ít chuyện ức hiếp dân lành, nghiệp vụ đánh hội đồng hết sức quen thuộc, ép Cố Phàm chỉ có thể miễn cưỡng tránh né.

Khom người tránh khỏi một đao quét qua, Cố Phàm trong lòng lệ rơi đầy mặt.

Khốn kiếp, sau này y không bao giờ mang bảo kiếm chưởng môn nhìn được nhưng không dùng được ra cửa nữa. Y phải mang đao chẻ củi, rìu chẻ củi, mà còn phải là mang hai cây, dùng một cái, treo ngang hông một cái, chém không chết bọn họ thì cũng hù chết bọn họ!

Lúc này lại có một lưỡi đao lao tới, trong đầu Cố Phàm chợt lóe, cái bàn sau lưng trong nháy mắt bỉ bổ ra thành năm bảy mảnh.

“Các ngươi làm gì thế!”

Ông chủ vẫn luôn sợ sệt trốn một bên xem tình hình bỗng nhiên nổi đóa, xoay người rút gậy nhóm lửa ở bếp lò bên cạnh, khí thế hung hăng túm tóc một đại hán vạm vỡ gần nhất, sau đó đầy dữ tợn dí xuống.

Người nọ ngay cả rên cũng không kịp rên một tiếng, lập tức ngã oặt xuống đất.

Cố Phàm: …

Bọn đại hán: …

Chiến cuộc nghịch chuyển trong nháy mắt, chưa đến một nén nhang, tất cả đã nằm rạp dưới đất.

Ông chủ giơ gậy nhóm lửa lên tùy ý khoác trên vai, hừ lạnh một tiếng: “Cái bàn kia phải bồi thường theo giá gốc, một trăm hai xin miễn mặc cả!”

Cố Phàm kính nể nhìn ông chủ.

Gậy nhóm lửa là thần khí sao, cao thủ nhân gian aaa!

Thẩm Kình Thương nhìn Cố Phàm, đạp mạnh một cước xuống đại hán vốn đã bị đánh đến vô cùng thê thảm, đại hán số khổ lập tức phát ra một tiếng hét thảm thiết.

Cọng tóc ngu ngốc của hắn phất phơ, ngay sau đó nói với Cố Phàm: “Sư huynh, ta ngay cả vũ khí cũng không dùng.”

Cố Phàm 囧: “Chẳng lẽ ngươi còn ghen cả với ông chủ à?”

“Ừm, có lẽ vậy.”

… “Có lẽ vậy” là chuyện gì xảy ra thế? Thuộc tính của Kình Thương ngươi rõ ràng không phải là ngạo kiều à!

————————

Chú thích:

(1) “Số muối lão tử ăn cũng nhiều hơn so với số cơm ngươi ăn đấy”: Tức là đại hán này muốn nói ông ta lớn tuổi hơn, trải đời hơn, có kinh nghiệm hơn so với tên nhóc Kình Thương.

(2) Chọn trái hồng mềm mà bóp: Chọn ra tay với người yếu thế hơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play