Mỗi lần nhớ tới danh sách người yêu dài dằng dặc của tiểu sư đệ, Cố Phàm luôn không nhịn được lệ rơi đầy mặt. Thân là nam thứ trúc mã trúc mã kinh điển, vốn nên “gần quan được ban lộc” (1) nhưng lại lăn lộn đến nước này, thảm vô cùng. Nhìn sang vị huynh đài quần chúng, rõ ràng cầm kịch bản của người qua đường, nhưng lại đoạt cảnh diễn của nam chính, cái gì gọi là cảnh giới, đây chính là cảnh giới!
Khốn kiếp, hắn ta chẳng lẽ không biết diễn viên quần chúng khiêm tốn mới là diễn viên quần chúng tốt sao? Nhìn vào huynh đài thích khách mà học tập kìa, thời gian xuất hiện ngắn, mức độ bị thương nặng, không có tên thoại còn ít, chỉ có ánh mắt giết người mang theo kỹ năng chiến đấu.
Này nói đi cũng phải nói lại, tại sao lại trừng ta? Đá ngươi rõ ràng là Kình Thương không phải ta mà! Được rồi, bây giờ không có Kình Thương cho phép ngươi trừng…
Cố Phàm nhìn vị huynh đài thích khách tay bị trói xích sắt, bị người ép đi từng bước vào hội trường, toàn thân tỏa ra sát khí nồng nặc, rồi lặng lẽ nhìn đi nơi khác.
Nghe nói nam nhân bể trứng trở nên vô cùng hung ác, không nên đối mắt thì hơn.
Trên đài, Trương Đình Tân hiển nhiên cũng chú ý tới tình huống này, khụ một tiếng nói: “Yêu nhân ma giáo, ngươi tội ác chồng chất, hôm nay rốt cuộc sa lưới, còn lời gì muốn nói không?”
Vị huynh đài thích khách rốt cuộc dời tầm mắt về phía mấy vị chưởng môn, hừ một cái, lạnh giọng nói: “Nếu không phải các ngươi sử dụng thủ đoạn âm hiểm như vậy, ta sẽ thua sao? Bộ dạng hèn hạ như thế, còn có mặt mũi xưng mình là chính đạo sao, thật không biết xấu hổ!”
Mấy câu này khiến các vị trên đài đều thay đổi sắc mặt, Vương Hạo Nam thẹn quá thành giận, mở miệng mắng: “Yêu nhân không thể ngậm máu phun người.” Ngay sau đó quay đầu nói với những người khác: “Lời của kẻ này vốn không cần phải nghe, hay là lập tức giết chết hắn, dùng làm tế cờ chinh phạt ma giáo luôn.”
Vị huynh đài quần chúng bên cạnh híp mắt lại, nở nụ cười như có như không, lạnh nhạt nói: “A, cái gọi là chính đạo chẳng qua cũng chỉ như vậy thôi. Bên ngoài dù nghiêm trang đạo mạo ra sao, cầm thú vẫn chỉ là cầm thú. Có điều cầm thú áo mũ chỉnh tề, còn không bằng ma giáo trong miệng bọn họ.”
Cố Phàm nhìn hắn. Người nọ vẫn mang dáng vẻ dửng dưng như đang coi một vở hài kịch náo nhiệt, đầy vẻ khinh thường và châm chọc trong mắt, lạnh lùng như một thanh đao bằng đồng.
Lại là một thanh niên phản nghịch a.
Hàng năm làm một đại sư huynh nuôi nấng từng sư đệ lớn lên, Cố Phàm trong nháy mắt hiện thân thành nam bảo mẫu, không nhịn được mở miệng: “Ngươi nói không sai, chính đạo có lúc cũng sẽ dùng chút thủ đoạn, thậm chí còn che che giấu giấu, khiến người ta khinh thường.”
“Vậy sao?” Không nghĩ tới Cố Phàm sẽ nói ra lời như vậy, thanh niên phản nghịch kia úp nắp ấm trà trượt qua trượt lại miệng chén, nhấp một hớp, chờ y nói tiếp.
“Nhưng con người, không phải dựa vào danh tiếng chính đạo hay ma giáo là có thể phân biệt được, ngươi không thể bởi vì một chuyện mà cho rằng tất cả người trong chính đạo đều là kẻ cặn bã. Thật ra thì trong chính đạo vẫn có người tốt lòng dạ chính trực.”
“Phải không?” Thanh niên phản nghịch nhướn mày, đôi mắt sâu hun hút khiến người khác nhìn không rõ ý đồ của hắn: “Nói thí dụ như?”
Cố Phàm nghiêm nghị: “Ví dụ như ta.”
Nghe xong lời của Cố Phàm, hắn sửng sốt vài giây, ngay sau đó đỡ trán, khom người cười lớn. Cố Phàm 囧 囧 nhìn hắn, nhận thấy tầm mắt của một vài môn phái ngồi gần đang bắn sang đây.
… Ở nơi công cộng cười thành như vậy thật sự là không có tiết tháo nha, mọi người ngàn vạn lần không nên học hắn.
Vì vậy Cố Phàm lặng lẽ né ra xa một chút, chuyển tầm mắt về phía vị huynh đài thích khách bị trói thật chặt, ra vẻ ta không hề quen biết cái tên đang cười không chút kiêng kị bên cạnh.
Mà vị huynh đài thích khách khổ bức lúc này đang bị chưởng môn ngũ đại môn phái liên thủ sỉ vả. Nhất thời lời thô tục bay khắp nơi, nước miếng văng tung tóe, thích khách mặt hết xanh lại trắng, từ trắng lại chuyển thành tím, cuối cùng từ tím biến thành đen, sau cùng không nhịn nổi nữa thét lên một tiếng, liền đẩy ngã hai tên đệ tử trẻ tuổi đang áp giải hắn.
Hóa ra sợi xích sắt thô to này vốn đã bị tên nội gián không biết của môn phái nào lén vặn đứt, chỉ làm bộ bị trói. Tên thích khách vốn muốn chờ đợi thời cơ chạy trốn, lại bị những lời của chính đạo kích thích buộc phải ra tay. Vừa thoát khỏi xích sắt liền phi về phía Cố Phàm.
Thật không khoa học! Tại sao lại tìm đến y, chẳng lẽ là bởi vì trong số những người đắc tội tên này trông y có vẻ yếu nhất sao.
Cố Phàm nhìn vị thích khách khí thế lao về phía mình, trong lòng không ngừng oán thầm, đưa tay rút bội kiếm bên hông chính diện nghênh địch. Ánh mắt tên thích khách thay đổi, dưới đế giày có ánh sáng lóe lên, hiện ra một đoạn lưỡi đao. Thân pháp cực nhanh, xoay người nhẹ nhàng như một con diều đánh thẳng tới mặt Cố Phàm.
Cố Phàm nghiêng người tránh, chiêu kiếm cũng đổi hướng theo, chứng tỏ khinh công của đối phương rất tốt, nhảy nhẹ một cái đã đến sau lưng Cố Phàm, nhấc chân đâm về phía Cố Phàm. Cố Phàm xoay người vung kiếm đẩy lui thế công của gã, không ngừng lùi về phía sau, tên thích khách vẫn không ngừng từng bước ép sát.
Nghe thanh âm đao kiếm giao nhau leng keng, Cố Phàm rỉ máu trong lòng. Trong tay y lúc này là bảo kiếm của chưởng môn Thanh Sơn Giáo, bình thường y chẳng bao giờ lấy ra dùng. Phải biết là, dù kiếm có tốt hơn nữa khi đánh nhau cũng sẽ bị mẻ, bị mẻ rồi thì phải đem đi mài, mài rồi thì sẽ càng ngày càng mỏng, đã mỏng thì có thể sẽ gãy. Nên nhớ thứ đồ cổ lưu truyền từ đời này qua đời khác rất là đắt, mà Thanh Sơn Giáo bọn họ thì nghèo lắm!
Đáng tiếc trong lúc nhất thời, những người khác cũng không kịp nhúng tay, mà Trương Đình Tân cũng rất sốt ruột, lo âu la lên.
“Tiểu tử thúi, ngươi cẩn thận chút, động tác cầm kiếm sai rồi, sai rồi, ai u ngươi chết cũng được, nhưng không thể khiến lão Dương mất thể diện … “
… Im miệng, đồng chí tốt của sư phụ!
Cuối cùng nhân lúc đối phương không chú ý, Cố Phàm lộn ra sau một cái. Bình Pháp đại sư nắm lấy thời cơ ra tay, chưởng phong quét qua, thích khách kia nháy mắt bị đẩy lui ra ngoài một trượng, giận giữ trợn mắt nhìn Cố Phàm, nhưng lại không tiếp tục dây dưa, vận khinh công nghiêng mình rời đi.
Vẫn là người xuất gia phúc hậu. Cố Phàm thở phào nhẹ nhõm, quay sang cảm tạ Bình Pháp đại sư.
“A di đà phật.” Bình pháp chắp hai tay: “Không nên khách khí. Có điều Cố thí chủ công phu của ngươi thật sự không ổn, nhất định phải luyện tập nhiều hơn.”
Cố Phàm: …
Công phu của y không có kém như vậy, chẳng qua vì đau lòng bảo kiếm của chưởng môn nên mới cố tình phòng thủ, tỏ ra chiêu thức hỗn loạn. Nhưng dù có giải thích thì chắc cũng không có ai tin tưởng đâu.
Kết quả đại hội võ lâm lần này cứ thế kết thúc sau một màn náo loạn như vậy. Thích khách kia khinh công hết sức giỏi, rốt cục vẫn chạy thoát. Có điều tổng kết lại cũng không hẳn là không có thành quả, ít nhất mọi người đã có được nhận thức chung cùng chinh phạt ma giáo, mà danh tiếng “võ công rất dở ” của Cố Phàm, cũng từ đây truyền khắp giang hồ…
Để trấn an cõi lòng tổn thương của Cố Phàm, vị huynh đài quần chúng vô cùng độ lượng tỏ ý muốn mời y ăn cơm.
Cố Phàm có chút do dự: “Vị huynh đài này, chúng ta vốn không quen biết, ngay cả tên ngươi ta cũng không biết. Nếu để cho ngươi mời ta ăn cơm, thật ngại quá.”
Vị huynh đài quần chúng nhướn mày nhìn Cố Phàm, đôi mắt sáng long lanh, nhưng lại nhìn không thấy đáy.
“Nhạc Phong.”
“Hả?” Cố Phàm ngây ngốc nhìn sang, lại bị kéo phắt dậy.
“Ngươi không phải nói không biết ta tên sao, bây giờ ta nói cho ngươi biết rồi, như vậy chúng ta đã trở thành bạn. Mời ngươi ăn bữa cơm cũng không sao nhỉ.”
Ai bảo ngươi cứ biết tên sẽ là bạn, cái quan niệm kết bạn loại vớ vẩn này ngươi học được từ đâu hả, ê này!
Chú thích:
(1) Câu gốc là “cận thủy lâu thai tiên đắc nguyệt”: nghĩa là “lâu đài bên bờ nước thì được trăng chiếu sáng trước”.
Câu này ví với việc ở gần thì được ưu tiên trước, gần quan được ban lộc; gần gũi người có thế lực nên được lợi trước; ở chùa ăn lộc Phật.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT