Đồng hồ trên tường điểm mười giờ rưỡi.

Tôi ngồi trong căn phòng khách rộng rãi đầy những thiết bị hiện đại nhất, trái hẳn lại với phần còn lại của thị trấn này, mặc trên người bộ đồ rộng thùng thình của một ông chú nhà bên cạnh - chiếc áo khoác len có lẽ là thứ duy nhất cứu cánh được - và xoa xoa tách cà phê sữa nóng trong lòng. Chờ đợi.

Ở lầu trên, tiếng xả nước vòi sen bắt đầu khiến tôi thấy bồn chồn. Mặc dù, âu cũng là lẽ đương nhiên nhưng tôi lại như tự muốn tát vào mặt mình vì cái suy nghĩ đó.

Cơn mưa vẫn không dứt, đẩy tôi vào hoang mang cực độ.

Hai mươi phút sau, Dao bước xuống nhà bếp, cô ấy đã thay bộ đồng phục cấp hai ra và mặc một chiếc váy trắng với những đường đăng ten trên cổ, đi ngang qua tôi và hỏi tôi có muốn ăn gì không. Tôi không trả lời nên cô ấy nói sẽ nấu mì Ý. Tôi lê bước theo cô bạn học cũ vào trong bếp, trên tay vẫn khư khư giữ lấy cốc cà phê đã nguội nhưng còn quá nửa rồi ngồi xuống bàn bếp. Căn bếp trầm mình dưới ánh sáng trắng của bóng đèn huỳnh quang trên đầu tôi. Các vật dụng ở đây nếu như không lấp lóe ánh bạc thì cũng mang màu trắng tinh khiết, đồng hóa không gian nơi nảy trở thành một nơi trông như phòng vô trùng của bệnh viện. Cô bạn tôi kéo ngăn tủ cao nhất để lấy mì, loạng choạng một lúc, tôi định đứng dậy giúp cô thì Dao đã tóm được thứ mình cần nên cuối cùng tôi lại ngồi xuống.

Trong suốt thời gian cô ấy nấu ăn, không có một tiếng nói nào.

Trong đầu tôi có đầy những câu hỏi. Tôi muốn biết tại sao cô ấy lại ở đây, cô còn có cả một ngôi nhà ở đây. Tôi muốn biết rốt cuộc thì thị trấn này là gì và tại sao tôi mãi chẳng thể bắt được chuyến xe buýt cuối chết tiệt kia. Tôi muốn biết tại sao cô ấy lại mặc bộ đồng phục cấp hai ấy… Nhưng tất cả các câu hỏi đều mắc kẹt lại nơi cổ họng. Đẩy chúng tôi vào những khoảng không yên ắng gần như tuyệt đối, tiếng xào nấu cũng chẳng thể thay đổi được gì khi mà trong thâm tâm chúng tôi đã chẳng hề gợn sóng. Lặng như tờ.

Sau một hồi mê mải, Quỳnh Dao tắt bếp. Tôi đợi cô ấy quay lưng nhờ tôi lấy hộ bát hay đĩa ăn hoặc là, với tình hình hiện giờ, tự cô ấy sẽ làm chuyện đó. Nhưng chẳng có gì cả.

Cô ấy chỉ tắt bếp và đứng đó.

- Tớ có một thắc mắc… - Đến tận bây giờ cô ấy vẫn tránh né ánh mắt của tôi. Bức tường vô hình ngăn giữa chúng tôi đã được dựng lên và cứ như nó sẽ không bao giờ sụp đổ.

- Sao?

- Tại sao cậu lại ở đây?

- Tớ cũng đang nghĩ là mình sẽ hỏi cậu một câu tương tự: Tại sao tớ lại ở đây? - Tôi đáp lại, với sự thật thà đến khó tin.

Dao thậm chí còn không buồn tìm cái gì để đậy chảo mì Ý lại mà cứ thế bước tới bàn bếp và ngồi xuống phía đối diện với tôi. Mưa rơi và rơi cả vào khoảng không giữa chúng tôi, đổ xuống mặt bàn và đột ngột biến mất, phủ một màn sương mờ lên gương mặt cô gái nhỏ đang nhìn tôi, rõ ràng đang nhìn tôi nhưng cũng rõ ràng là không phải vậy.

- Cậu có đói lắm không?

- Tớ e là tớ no hơi mất rồi! - Tôi nhún vai, ám chỉ ly cà phê sữa tôi chỉ mới nhấp môi.

- Hơi đột ngột, nhưng tớ muốn hỏi cậu một vài chuyện.

Tôi sẽ không cho đây là tâm linh tương thông đâu, thề đấy, vì tôi cũng muốn nói với cô ấy những điều hệt như vậy. Ánh mắt cô ấy nhìn vào tôi lúc này thể hiện Quỳnh Dao không muốn xem chuyện này là chuyện đùa.

- Cậu đến đây khi nào?

- Trưa hôm qua.

- Sao cậu lại lên chuyến xe buýt đó?

- Tớ được mẹ nhờ đi đưa một túi cam cho người bà con, nhưng có vẻ đi hơi xa rồi!

- Trên chuyến xe đó có những ai?

-Một bà cụ, một chị sinh viên, một công chức, một cô bé chừng mười tuổi,… - Tôi thật không muốn nhớ lại lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng mình nói chuyện với bé Na. - Và tớ.

- Cậu đã ở đâu đêm qua?

- Tiệm tạp hóa của một bà cụ già khọm, tớ được chị sinh viên dắt tới đó cùng. Những người đi cùng chuyến xe buýt với tớ cũng ở đó, nhưng giờ chỉ còn tớ, chị ấy và người đàn ông. Tại sao cậu lại hỏi tớ những câu này?

Nhưng cựu-lớp-phó né tránh trả lời cho câu hỏi của tôi bằng cách tiếp tục chuỗi câu hỏi, bắt tôi tưởng thuật lại tất cả những gì đã xảy ra trong ngày hôm qua của mình:

- Cậu ngủ lại đêm qua ở cửa hàng tạp hóa ấy à?

- Phải!

- Có điều gì bất thường xảy ra không? Chẳng hạn như cậu nghe thấy âm thanh nào đó kì lạ trong khi ngủ hoặc là những người ở đó có hành động gì đó bất thường?

- Tớ ngủ say như chết. Và sẵn cậu đã hỏi xem liệu có gì bất thường không thì tớ xin trả lời là có rất nhiều thứ bất thường đấy! - Tôi lấy được vị trí vế trên trong cuộc hội thoại này trong chớp mắt.

-Cậu đã ăn gì từ sáng nay chưa? Tớ nghĩ cậu nên ăn chút gì đó, chỉ với cà phê thì không sống nổi đâu…

Cô bạn đánh trống lảng và dợm đứng lên như thể nhớ tới món thức ăn bị bỏ bê ngay khi vừa hoàn thành ban nãy. Nếu như tôi để cô ấy chạm vào được chảo mì đó thì tôi sẽ thua bàn này. Vậy nên tôi đứng dậy vội vã và chộp lấy cổ tay cô ấy, hòng giữ Dao lại với cuộc nói chuyện. Không chỉ cô ấy có chuỗi câu hỏi mà tôi cũng có, trò rượt đuổi thứ hạng của lớp trưởng và lớp phó từ thời tiểu học dường như vẫn chưa bao giờ kết thúc.

Đó là lần đầu tiên trong đời tôi chạm vào cô ấy, và khi hành động đi trước lí trí, tôi không thể ngay lập tức nhận ra điều đó. Trong một giây, mọi thứ gần như đứng lại tại thời điểm đó.

- Tớ cũng có chuyện muốn hỏi cậu nữa. - Tôi dứt khoác, khó khăn lờ đi thứ xúc cảm vừa mới thành hình.

- Tớ đói.

- Hả?

- Chúng ta có thể nói chuyện tiếp sau khi ăn không?

Dao đề nghị và tôi mềm lòng. Cô ấy sẽ không chạy mất, và tại sao phải chạy cơ chứ, tôi có thể chờ một chút. Nhưng không thể tránh khỏi được việc ngoài những điều tôi muốn hỏi cô ấy, giờ đây, sau màn vấn đáp kia, tôi lại có thêm lí do để tin rằng cô ấy biết điều gì đó về thế giới này. Cô ấy không phải là một kẻ lạc đường và lỡ chân đến nơi này như tôi. Tôi có quá nhiều câu hỏi nhưng vẫn phải chờ đợi.

Trong lúc Quỳnh Dao tranh thủ hâm lại món mì Ý thậm chí còn chưa nguội hẳn thì tôi giúp cô lấy đĩa trên kệ bếp xuống. Khi đang cặm cụi lấy nĩa thì tôi nhận ra ở dưới đáy của ống đũa có cái gì đó. Không hẳn là một vật rắn, nó là thứ gì đó nhầy nhầy màu đen thẫm lại làm dính đuôi của những chiếc nĩa vào với lớp đáy. Ngay khi tôi định gọi cô bạn cũ thì cô ấy đã đột ngột xuất hiện ở bên cạnh tôi từ khi nào và giật lấy cái nĩa vẫn chưa rút khỏi ống nằm trong tay tôi.

Quả là ở đuôi hai chiếc nĩa có dính thứ chất nhầy màu đen kia.

Dao mở vòi nước mà không quan tâm ngọn lửa trên bếp vẫn đang mở lớn, cô hì hục dùng đồ chùi thứ chất nhầy đó một cách cật lực, làm cho thứ cứng đầu kia bị bật ra khỏi cái nĩa và hòa vào với cái phân tử nước đang xối qua, tạo thành một dòng đen ngòm chảy xuống lối thoát nước. Tôi đứng như chết trân nhìn cảnh tượng đó - nhìn gương mặt hoảng sợ đến run rẩy của cô gái trước mặt mình - mồ hôi túa ra trên mặt cô thành giọt, ánh mắt thất thần và bàn tay đang cố nắm miếng mút chà rửa như đang bị buộc phải nắm lấy thứ ghê tởm.

Cho tới khi tiếng lèo xèo trong chảo mì lôi tôi trở về với hiện thực, tôi với tay sang tắt nó trước khi món mì cháy thành than cùng lúc Quỳnh Dao cũng tắt vòi nước. Cô ấy thở mạnh xen lẫn những cái hụt hơi thấy được rõ.

- Đó là gì thế? - Tôi không thể không hỏi.

- Không… không có gì cả… - Giọng cô ấy vẫn chưa hoàn toàn trở lại bình thường, chất giọng không còn thánh thót như lúc nhỏ nữa nhưng rất êm tai đối với tôi.

-Cậu nghĩ mình có thể lừa được ai hả? - Tôi lớn tiếng tới mức chính mình cũng giật mình khi nghe giọng mình tạo thành âm vang trong căn phòng “vô trùng”, đó cũng là lúc tôi nhận ra cơn mưa đã tạnh từ lúc nào.

Cơn giận âm ỉ bỗng dưng xâm chiếm lấy cơ thể tôi không cách nào kềm chế được.

- Rốt cuộc là đã có chuyện gì?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play