Âm mưu thành công. Việc cập vào con tàu
diễn ra suôn sẻ. Tôi điều khiển vệ tinh từ từ tiến lại gần con tàu, đưa
nó vào khoang mở sẵn để tiếp nhận xà lúp trở về tàu, sau đó cho các
rô-bô hoạt động để đóng kín các lối vào lại. Các thiết bị trên tàu còn
nguyên vẹn. Tôi cho các máy tính hoạt động, để thực hiện các thao tác
khởi hành. Trên hành tinh Soror, những con vượn giúp đỡ tôi sẽ lập luận
rằng vệ tinh đã bị phá hủy trên đường vào quỹ đạo.
Thế là một lần nữa tôi lại ngồi trong con tàu vũ trụ bay trong không gian về hướng hệ
thống Mặt Trời với vận tốc ngày càng tăng, lướt đi như một ngôi sao
chổi.
Cùng đi trên con tàu với
tôi còn có Nova và Sirius, trái quả của mối tình liên hành tinh. Giờ
đây, con tôi đã biết nói papa, mama và nhiều từ khác. Trên tàu còn có
một đôi gà, một đôi thỏ và nhiều loại hạt khác nhau do các nhà khoa học
khỉ đặt vào vệ tinh để nghiên cứu ảnh hưởng của các bức xạ lên chúng.
Kế hoạch của con Cornelius được thực hiện tới từng chi tiết. Việc thay thế bộ ba chọn trước được thực hiện không có gì khó khăn: người đàn bà thay Nova ở học viện, đứa trẻ sau này sẽ giao cho con Zaius. Con tinh tinh
ngu xuẩn này sẽ chứng minh được đứa trẻ không thể nói và chỉ là một con
vật. Có lẽ sau này, khỉ ta sẽ không kết tội tôi gây ra nguy hiểm nữa và
để yên cho người đàn ông thay tôi sống yên lành vì người này không nói
được. Có lẽ khỉ ta sẽ không bao giờ nghi ngờ là đã có sự đánh tráo vì
bọn tinh tinh, như tôi đã nói, không phân biệt được con người này với
con người khác. Con Zaius sẽ chiến thắng, còn con Cornelius có thể có
đôi chút buồn phiền nhưng rồi mọi chuyện sẽ được quên rất nhanh. Mà đúng là đã quên thực vì các đám sao lấp lánh đang lướt qua phía ngoài con
tàu sau mấy tháng lao trong không gian, về phần tôi, các kỷ niệm mờ nhạt rất nhanh theo nhịp độ nhỏ dần của ngôi sao siêu lớn Bételgeuse: nó
biên thành một quả bóng nhỏ, sau đó thành một quả cam. Giờ đây nó trở
lại là một điểm sáng trong thiên hà như mọi điểm sáng khác.
Có lẽ tôi sẽ điên nếu cứ tự giày vò mình. Phải, tôi đã cứu thoát những
người thân yêu của tôi nhưng ở nơi xa ấy, ai là kẻ đang thương tiếc tôi? Con Zira chăng? Đúng, chỉ có con Zira. Nhưng những tình cảm nẩy nở giữa chúng tôi chẳng có tính cách Trái Đất mà cũng chẳng có tính cách của
bất kỳ nơi nào trong vũ trụ. Buộc phải chia tay thôi. Chắc nó đã tìm lại được sự yên tĩnh với những đứa con vượn sau khi lấy con Cornelius. Còn
giáo sư Antelle? Quỷ thần ơi, tôi không thể làm được gì hơn cho ông
nhưng có vẻ như ông đã thích hợp để tồn tại ở đó. Chỉ đôi khi tôi mới
rùng mình khi nghĩ sống trong điều kiện như ông mà không có sự giúp đỡ
của con Zira thì có lẽ tôi cũng đã rơi xuống sự cùng cực đó rồi.
Chúng tôi lên đường đã hơn một năm tính theo thời gian riêng trên tàu. Con
tàu đạt tới vận tốc xấp xỉ vận tốc ánh sáng nên đã vượt qua một quãng
đường dài trong khoảng thời gian ngắn. Rồi chúng tôi bước vào thời kỳ
giảm tốc kéo dài một năm. Trong thế giới thu nhỏ của chúng tôi, tôi say
sưa không chán với hạnh phúc gia đình.
Nova chịu đựng cuộc hành trình khá tốt. Hình như tình mẹ con đã biến đổi cô: cô càng ngày càng biết suy nghĩ hơn. Cô say sưa ngắm nhìn con mình hàng giờ. Đối với cô, con tôi là một thầy giáo dạy tiếng giỏi hơn tôi rất
nhiều. Cô phát âm hầu như rất chuẩn những từ nó phát âm. Cô vẫn chưa nói chuyện được với tôi nhưng chúng tôi thiết lập được một hệ thống tín
hiệu đủ để hiểu nhau và luôn luôn gắn bó với nhau. Còn Sirius, với một
tuổi rưỡi, nó là viên ngọc của vũ trụ. Nó bi bô và không ngừng đi lại
mặc dù có trạng thái tăng trọng lượng. Tôi chỉ muốn mau chóng cho nó ra
mắt loài người ở Trái Đất.
Một
buổi sáng, tôi xúc động nhìn thấy Mặt Trời bắt đầu có kích thước đáng
kể. Giờ đây, nó hiện ra trước chúng tôi như một quả bi-a màu vàng. Tôi
chỉ cho Nova và Sirius và giải thích cho hai mẹ con thế giới mới sẽ như
thế nào. Hai mẹ con tỏ ra hiểu. Hôm nay, Sirius nói năng lưu loát, cả
Nova cũng vậy. Đúng là nhờ phép màu của tình mẹ con, phép màu mà tôi là
người chuyển giao. Tôi đã không kéo được đám người trên hành tinh Soror
ra khỏi sự u mê, nhưng tôi đã thành công hoàn toàn với Nova.
Mặt Trời mỗi lúc một to dần. Tôi dùng kính viễn vọng định vị các hành tinh
và dễ dàng tìm ra sao Thiên vương, sao Thổ, sao Hỏa và... Trái Đất đây
rồi!
Nước mắt dâng lên trong mắt tôi. Phải sống hơn một năm trên hành tinh của khỉ mới hiểu được sự xúc động của tôi. Sau bảy năm xa cách,
tôi biết sẽ không gặp lại họ hàng cũng như bạn bè nhưng tôi vẫn nóng
lòng gặp lại những con người thực.
Dán mắt vào cửa sổ, chúng tôi nhìn Trái Đất tiến lại gần. Giờ đây không cần tới kính viễn vọng để phân biệt các lục địa. Con tàu trở thành vệ tinh
bay quanh Trái Đất. Tôi nhìn châu Úc, châu Mỹ lướt qua phía dưới. Và
nước Pháp đây rồi.
Chúng tôi đáp xuống bằng chiếc xà lúp thứ hai. Tất cả các phép tính được thực hiện để chiếc xà lúp đáp xuống tổ quốc tôi và hy vọng là không xa Paris lắm.
* * * * *
Chúng tôi vào tầng khí quyển. Tôi cho các tên lửa hãm hoạt động. Nova nhìn
tôi mỉm cười. Cô đã biết cười, biết khóc. Con tôi vươn tay ra và mở to
đôi mắt ngỡ ngàng. Phía dưới chúng tôi là Paris. Tháp Eiffel vẫn đứng
đó.
Tôi điều khiển con tàu rất
chính xác. Kỳ diệu thay kỹ thuật! Sau bảy trăm năm xa Trái Đất, giờ đây
tôi sắp đặt chân xuống sân bay Orly. Sân bay không thay đổi lắm. Con tàu sẽ đáp xuống một khu đất khá xa các tòa nhà. Nhất định người ta đã nhận ra con tàu và tôi chỉ có việc chờ. Không thấy có máy bay lên xuống. Sân bay đã bị bỏ rồi chăng? Không, kìa có một chiếc máy bay. Sao nó giống
như in các máy bay lúc tôi ra đi đến thế!
Một chiếc ô-tô rời khu nhà chạy về phía chúng tôi. Tôi cho các tên lửa
ngừng hoạt động, người càng lúc càng bồn chồn. Có biết bao chuyện tôi
sắp kể cho những người anh em đồng loại. Có thể lúc đầu họ không tin
tôi, nhưng tôi có những bằng chứng, có Nova, có Sirius.
Chiếc xe lớn dần. Đó là một chiếc xe tải nhỏ kiểu khá cổ, loại bốn bánh chạy
bằng máy nổ. Tôi ghi nhận những chi tiết đó một cách máy móc, nghĩ bụng
có lẽ chiếc xe được lôi ra từ một viện bảo tàng nào đó.
Tôi hình dung ngay ra một sự đón tiếp long trọng hơn. Nhưng sao ít người ra đón tôi thế, nếu tôi nhìn không nhầm thì tất cả chỉ có hai người. Tôi
ngơ ngác, người ta không thể không biết. Lẽ nào biết rồi mà như vậy...!
Họ chỉ có hai người. Tôi nhìn họ không rõ lắm vì bị chói ánh Mặt Trời phản chiếu trên kính xe. Mà tấm kính mới bẩn làm sao! Một người lái xe và
một người đi theo. Người này hình như mặc sắc phục sĩ quan. Tôi thấy ánh sáng phản chiếu trên các lon của người đó, nhất định người này phải là
chỉ huy sân bay. Chắc những người khác sẽ theo sau.
Chiếc xe dừng lại cách chúng tôi khoảng năm mươi mét. Tôi bê con bước ra
ngoài chiếc xà lúp. Nova theo sau với đôi chút lưỡng lự. Cô có vẻ sợ,
nhưng tôi nghĩ cô sẽ quên ngay thôi.
Người lái xe bước xuống, nửa
người bị đám cỏ che lấp, lưng quay lại phía tôi vì phải mở cửa cho người kia bước xuống. Tôi đã không nhầm: đó là một viên sĩ quan, nếu không
cũng phải là một viên chỉ huy vì tôi thấy nhiều lon lấp lánh. Người đó
nhảy xuống đất, bước mấy bước về phía chúng tôi và bước ra khỏi đám cỏ.
Nova thét lên một tiếng, giằng lấy con từ tay tôi và chạy trốn vào chiếc xà lúp trong khi tôi như chôn chân xuống đất, không động đậy mà cũng
không thốt ra được một tiếng.
Đó là một con khỉ đột.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT