Chu Doãn Thịnh áp chế tu vi xuống Trúc cơ kỳ, đi bí cảnh Bách Thảo tìm kiếm hài cốt Phương Văn Quang. Vì trong tay nắm giữ một đoạn ký ức của Mạc Ngữ, chẳng bao lâu hắn đã lần theo địa hình đến được nơi xảy ra sự việc. Quả nhiên, trong bụi có một bộ xương trắng mặc đạo bào của Vô Cực tiên tông, góc áo thêu một chữ “Quang”.
Chu Doãn Thịnh vội vàng dùng quan tài ngọc khâm liệm, cẩn thận xếp vào nhẫn càn khôn. Xong xuôi, hắn bắt đầu tìm giết đệ tử Phệ Hồn tông, đến tận khi giết sạch toàn bộ hai trăm linh ba đệ tử trong bí cảnh Bách Thảo mới ngừng tay, tìm đại một động phủ nào đó mà nhập định, chờ bí cảnh đóng lại.
Một tháng sau, hắn bước khỏi lối ra, hoá thành sương mù bay về Vô Cực tiên tông. Hắn lúc thì bám lên linh kiếm của Kiếm tu, lúc lại bám vào áo của Đạo tu, không tốn chút linh lực nào, mà còn phát hiện ra rất nhiều bí mật thú vị. Suốt chặng đường, không một tu sĩ nào phát hiện ra sự tồn tại của hắn.
Hôm nay, đám Pháp tu mà hắn bám vào đột nhiên thay đổi lộ trình, vội vã đi về phía Tây. Nghe nói có bí cảnh thượng cổ nào đó sắp đóng, rất nhiều tu sĩ may mắn sở hữu bùa thông hành sẽ đi ra, họ canh sẵn ngoài lối ra, không chừng có thể đục nước béo cò, lấy được vài bảo vật.
Chu Doãn Thịnh dự tính Tông Y vẫn chưa trở về, liền cũng đi góp vui.
Khi cả nhóm đến lối ra bí cảnh, còn hơn nửa tháng nữa bí cảnh mới đóng, mọi người bèn ngồi xuống chờ đợi. Mượn sương mù giăng trải tứ phía, Chu Doãn Thịnh tra xét địa hình gần đó, phát hiện còn có rất nhiều cao thủ trốn ở nơi bí mật. Những tu sĩ có thể giành được bùa thông hành hiển nhiên là may mắn, có thể sống ra ngoài lại càng may, có thể lấy được truyền thừa hay bảo vật mà còn có thể ra ngoài một cách bình an thì quả thực là con cưng của Thiên Đạo.
Nhưng đây chỉ là ngoài mặt. Nếu không thể giấu kỹ bảo vật, để lộ chút đỉnh, chờ đợi người này chính là tai hạn ngàn đời. Cá lớn nuốt cá bé vốn là quy tắc của giới tu chân.
Chu Doãn Thịnh không có hứng thú với bảo vật, chỉ là hắn rảnh quá nên đi xem một chút mà thôi. Thấy còn phải chờ hơn nửa tháng nữa, hắn đã lập tức muốn bỏ đi. Nhưng vừa đi vài bước, lối ra bí cảnh đột nhiên loé sáng, một đám tu sĩ bị quăng ra ngoài, trông vô cùng chật vật.
“Có chuyện gì vậy? Sao bí cảnh lại đóng trước thời hạn?”
“Các ngươi có phát hiện điều gì lạ không?”
“Chắc là có ai chạm vào cấm chế khó lường nào đó rồi!”
Những người này tụ lại hỏi thăm tình huống, nét mặt đều toát vẻ mù mờ. Họ kích hoạt bùa thông hành, đang định mò vào trong thì phát hiện ra một cột sáng màu vàng kim phóng lên tận trời xanh, từ giữa phát ra uy áp khổng lồ như sông cuộn biển gầm.
“Khí vị này… nhất định là có bảo vật giáng thế!” – Không biết ai đó kêu to một tiếng, mọi người lập tức gác việc hỏi thăm tình hình trong bí cảnh lại, đua nhau chạy về phía cột sáng kia bằng tốc độ nhanh nhất.
Chu Doãn Thịnh đứng trên cây, gác tay lên mái hiên mà quan sát hồi lâu, hiển nhiên không thèm muốn mảy may. Hắn chỉ cần nghiêm túc tu luyện công pháp, thực lực ắt sẽ gia tăng, không cần nhờ vả bất cứ bảo vật gì. Hơn nữa, chờ đến khi hắn đột phá Đại thừa kỳ cũng như phi thăng, không chừng hắn sẽ có thể phá vỡ rào chắn của không gian giả tưởng, lần theo dữ liệu mà trở về hiện thực, đồng thời có thể vận dụng năng lượng linh hồn khổng lồ để tái tạo thân thể. Điều mà hắn theo đuổi hoàn toàn khác với người nơi này, cho nên hắn không có ham muốn mãnh liệt như họ.
Cột sáng màu vàng kim càng ngày càng phóng cao, gần như đâm thủng vòm trời. Trên đỉnh cột sáng ẩn hiện một chiếc gương đồng, ánh sáng kia toát ra từ chính mặt gương, tựa hồ gắn kết với Thiên Đạo, khiến cả không gian đều biến dạng. Uy áp mênh mang tựa như thần tiên thời viễn cổ tái thế, có thể phá nát thế giới Hạo Thiên một cách dễ dàng.
“Lẽ nào đây chính là gương Côn Lôn mất tích đã lâu trong truyền thuyết?” – Không biết ai đó thốt lên, khiến cho tất cả tu sĩ đều trở nên điên cuồng.
Gương Côn Lôn, một trong mười thần khí thượng cổ lớn nhất, có thể nối liền hai giới thiên phàm, phá tan rào chắn thời không, sở hữu thần lực tối cao. Ai có được nó sẽ có thể trực tiếp vượt qua tiên giới, phi thăng đến thần giới. Điều này hiển nhiên là cám dỗ không gì sánh kịp đối với những tu sĩ tranh mệnh số với trời.
Mắt bọn họ đỏ lừ, mặt mày vẹo vọ, hễ phát hiện có tu sĩ nhanh hơn mình là ai ai cũng toát ra sát khí lạnh lẽo. Họ chỉ chăm chăm dán mắt vào gương Côn Lôn mà không hề nghĩ đến chuyện nhìn xuống phía dưới một chút.
Ở khoảng dưới cột sáng, một người đàn ông điển trai đang kết những ấn tay vô cùng phức tạp, cấp tốc luyện hoá gương Côn Lôn. Y đã nhận được truyền thừa từ bí cảnh này, quyền khống chế gương Côn Lôn đương nhiên cũng thuộc về y. Nhưng y không ngờ thần khí thượng cổ lại bướng bỉnh khó thuần như vậy, gây ra động tĩnh lớn đến thế.
Nay y chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào việc nhanh chóng thuần phục gương Côn Lôn, cho nó nhận chủ, để mình không phải dã tràng xe cát. Y búng một giọt máu lên mặt gương, bắt đầu bấm pháp quyết cuối cùng, rốt cuộc khiến gương đồng nhận chủ ngay giây cuối cùng trước khi các tu sĩ khác phi đến gần cột sáng.
Y không biết gương Côn Lôn còn điều kỳ diệu nào khác hay không, nhưng chỉ riêng hai việc “nối liền hai giới thiên phàm” và “phá tan rào chắn thời không” cũng đã đủ, đủ để y xé rách rào chắn của thế giới Hạo Thiên, thoát khỏi sự đuổi giết của hầu hết tu sĩ.
Y dò thần thức vào trong gương đồng với lòng tự tin tràn trề, lại ngạc nhiên khi phát hiện ra gương đã bị hư hại quá nửa, mất đi rất nhiều phép thuật. Nếu muốn tái hiện uy lực của thời kỳ thượng cổ, y còn phải tìm kiếm rất nhiều nguyên liệu để tu sửa hoàn chỉnh. Nói cách khác, lúc này y chẳng những không nhận được bất cứ món hời nào, mà còn sẽ bị tất cả tu sĩ đuổi giết.
Người nọ đành nuốt ngược búng máu tức tưởi này, đang định thu hồi gương đồng mà chạy thoát thân thì bị thiếu nữ trong ngọc hoàn gọi lại – “Giờ tu vi của ngươi mới chỉ đến Nguyên anh kỳ, thậm chí còn chưa đủ trình độ cao thủ hạng hai ở thế giới Hạo Thiên này, mang theo gương Côn Lôn bỏ chạy sớm muộn gì cũng chết, chi bằng đổ cho người khác. Dù sao gương Côn Lôn đã nhận chủ, ngươi có thể tìm lại bất cứ lúc nào.”
Đôi mắt người nọ sáng lên, vung tay hất gương đồng ra xa rồi lặng lẽ rời khỏi vị trí cũ. Nhìn gương mặt này, đích thị là Tống Vũ Phi – người đã rời khỏi Vô Cực tiên tông bốn mươi năm trước.
“Kẻ thù của ngươi cũng ở đây đấy, chi bằng ném cho hắn đi.” – Thần thức của thiếu nữ nọ vô cùng mạnh, chỉ thoáng lướt qua đã phát hiện ra Chu Doãn Thịnh đang đứng trên cây xem kịch.
Tống Vũ Phi cưỡi sét xẹt qua bầu trời, thấy gương mặt nay còn diễm lệ hơn xưa của Chu Doãn Thịnh, cảm xúc xao động đã lâu không thấy lập tức sôi trào. Y ra lệnh cho gương Côn Lôn bám theo Chu Doãn Thịnh, không nhận được sự triệu hồi của mình thì tuyệt đối không được rời đi, nhưng cũng không thể phục vụ Chu Doãn Thịnh.
Gương Côn Lôn đã có trí tuệ, đương nhiên sẽ nghe lời chủ nhân răm rắp. Nó né tránh đám tu sĩ đang tranh giành lẫn nhau, bay thẳng về phía Chu Doãn Thịnh.
Thấy có vật thể loé sáng bay nhanh về phía mình, Chu Doãn Thịnh cảm thấy không ổn, lập tức hoá thành sương mù toả ra tứ phía. Nhưng gương Côn Lôn có thể xuyên thấu rào chắn thời gian và không gian, sao có thể không nhìn thấu vị trí của hắn. Dù hắn trốn ở đâu, nó cũng có thể lao vào lòng hắn một cách chuẩn xác.
Nếu là tu sĩ khác, có thần khí thượng cổ tự động dâng tận tay, họ nhất định sẽ mừng như điên. Nhưng Chu Doãn Thịnh thì chỉ muốn chửi tục. Thế này khác nào bắt hắn bị toàn thể tu sĩ đuổi giết.
Thấy tu sĩ đuổi theo đoạt bảo càng ngày càng nhiều, trong đó có rất nhiều cao thủ Hoá thần kỳ, Độ kiếp kỳ, Đại thừa kỳ, thậm chí có cả Tán tiên. Chu Doãn Thịnh cũng hết cách, đành cắp theo gương Côn Lôn mà chạy như điên. May mà trước khi đi, Tông Y đã đưa hắn rất nhiều bảo vật, trong đó có một đài sen không những có thể dịch chuyển tức thời, mà còn có thể che giấu tung tích.
Thân thể hắn hoá thành sương mù, bám vào đài sen, nhanh chóng biến mất khỏi nơi này, khiến một đám tu sĩ đều bắt hụt.
“Hình như người kia là đệ tử chân truyền của Định Quang chân nhân – Phương Tinh Hải!” – Không biết ai đó thốt lên một câu. Ngần ngại uy danh của Tông Y, một số tu sĩ không khỏi rút lui có trật tự, nhưng một vài cao thủ nào đó thì không hề để tâm.
Đấy chính là thần khí thượng cổ! Vì nó, cho dù phải đắc tội với Đại la Kim tiên cũng không quá, huống chi là Tông Y.
Chu Doãn Thịnh trốn vào một động phủ mà Tông Y kiến tạo khi tu hành bên ngoài. Hắn khởi động toàn bộ trận pháp trong ngoài, sau đó mới lấy gương Côn Lôn ra xem xét. Phần khung hình bầu dục có khắc những phù chú thần bí, hoàn toàn không giống với chữ viết hiện nay, đích xác là chữ viết của thần giới đã thất truyền từ thời thượng cổ. Mặt gương nhẵn bóng, chốc chốc lại ánh lên dải sáng màu vàng kim, có thể phản chiếu hình người một cách rõ nét, cũng có thể xuyên qua vách đá trong động phủ mà phản chiếu cảnh tượng bên ngoài.
Đầu óc Chu Doãn Thịnh xoay chuyển rất nhanh, lập tức hiểu rõ một trong những phép thần kỳ của chiếc gương này chính là xem xét thế giới. Chỉ cần chủ nhân muốn nhìn thì không có nơi nào gương đồng không thể thấy, bao gồm ba nghìn thế giới, tiên giới, thậm chí là thần giới. Có được nó là có thể biết hết tất thảy.
Một vật dụng tốt, nhưng cũng là thứ chết người, Chu Doãn Thịnh than thầm.
Nghe nói gương Côn Lôn có thể phá vỡ rào chắn không gian, vậy thì giúp chủ nhân thoát thân chắc hẳn không khó. Chu Doãn Thịnh nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng quyết định luyện hoá gương đồng, nếu không hắn cũng không nghĩ ra biện pháp nào khác có thể thoát khỏi hoàn cảnh hiện nay.
Nếu những người đó nhận ra thân phận của hắn, bọn họ nhất định sẽ chặn hắn trên đường về Vô Cực tiên tông. Thiểu số khó đánh lại đa số, hắn không dám chắc mình có thể trốn thoát sự vây hãm của bọn họ.
Chu Doãn Thịnh lấy một chiếc đỉnh ngọc từ nhẫn càn khôn ra, châm Dương Cực thần hoả mà Tông Y cho mình, sau đó thả gương Côn Lôn và một giọt máu vào để luyện hoá, không ngờ lại bị gương Côn Lôn phản kháng kịch liệt. Hắn di tay lên mặt gương một cái, không phát hiện ra dấu vết máu của tu sĩ khác, không khỏi cảm thấy kỳ lạ.
Lẽ nào nhân vật qua đường nhất định không thể có được thần khí? Hay là thần khí này vốn được chuẩn bị cho nhân vật chính, chỉ chờ y xuất hiện là sẽ vui vẻ chạy đến nhận chủ? Nghĩ đến đây, Chu Doãn Thịnh cười lạnh một tiếng, quăng mạnh chiếc gương mà mình vốn đang nâng niu xuống đất, còn đạp mấy cú không thương tiếc.
Đã không thể phục vụ mình, vậy thì khác gì rác rưởi? Dẹp đi!
Hắn ngụ lại trong động mấy ngày, đợi đám người bên ngoài dần dần tản đi mới lặng lẽ cưỡi đài sen rời khỏi, không ngờ gương Côn Lôn lại tực tiếp bay ra khỏi động, lao vào lòng hắn.
Hắn vội vã lấy một lá bùa ẩn giấu mà Tông Y chế tạo ra, gói gương Côn Lôn lại. Lá bùa này có chứa sự lĩnh hội của Tông Y đối với quy luật thời không, cho dù là Đại la Kim tiên cũng không thể phát hiện ra, huống hồ người nơi này.
Bốn phía vẫn chưa xuất hiện khí vị của thần khí, Chu Doãn Thịnh thế mới thả lỏng, bay đường vòng về Vô Cực tiên tông. Có đài sen và bùa ẩn nấp, đáng lẽ không ai có thể phát hiện ra tung tích hắn. Nhưng bất kể hắn đi đến đâu, vẫn luôn có rất nhiều tu sĩ tìm ra tung tích, hệt như bị ai đó dán bùa theo dõi vậy. Hễ lần nào hắn muốn vứt chiếc gương đi là y như rằng nó lại tự bay trở về, như thể nhắm chuẩn hắn vậy.
Gặp tu vi thấp thì giết, gặp tu vi cao thì bỏ chạy, cứ thế trốn trốn tránh tránh hai tháng, hắn dần dần phát hiện ra điều bất thường. Hắn xem xét gương đồng, vẻ mặt vô cùng u ám.
Vừa một mực theo sát hắn, lại vừa không nhận hắn làm chủ, chiếc gương này hiển nhiên không có ý tốt với hắn. E rằng nó muốn hắn mất mạng dưới sự vây ép của của hàng loạt tu sĩ. Khá khen cho chiêu gắp lửa bỏ tay người! Chiếc gương này có lẽ đã bị ai đó luyện hoá từ trong bí cảnh.
Chu Doãn Thịnh càng nghĩ càng cảm thấy chỉ có đứa con số mệnh mới có cái số sở hữu gương Côn Lôn. Tống Vũ Phi? Y vẫn chưa chết?
Lấy chân di mạnh gương đồng mấy cái, Chu Doãn Thịnh đi qua đi lại trong một động phủ mà Tông Y kiến tạo, cân nhắc xem nên phá vây như thế nào.
Gương Côn Lôn đã nhận chủ, vậy thì cho dù ở đâu, chủ nhân của nó cũng có thể tìm ra nó. Mà Tống Vũ Phi hận Chu Doãn Thịnh thấu xương, đương nhiên sẽ tiết lộ hành tung của hắn cho những tu sĩ khác. Chỉ chờ cho họ tự giết nhau, đôi bên cùng thiệt hại, y sẽ nhân lúc hỗn loạn mà triệu hồi gương Côn Lôn một cách âm thầm không ai biết.
Làm như vậy vừa không bại lộ thân phận, vừa có thể đẩy kẻ thù vào chỗ chết, coi như một mũi tên trúng hai đích.
Vì vậy, cho dù Chu Doãn Thịnh trốn trong động phủ có tầng tầng lớp lớp cấm chế, Tống Vũ Phi vẫn có thể tìm ra vị trí của hắn, tiết lộ tin tức ra ngoài, khiến cho một đám cao thủ vây kín động phủ.
Bọn họ vận dụng đủ mọi phép thuật nhằm làm hao mòn trận pháp phòng ngự ngoài động phủ. Ít thì một ngày, nhiều thì hai ngày, nơi này sẽ bị san bằng.
Chu Doãn Thịnh đã gửi bùa đưa tin cho Tông Y, nhưng đều bị các cao thủ chặn lại. Hắn cũng gửi rất nhiều lời nhắn cho môn phái, nhưng cũng không thấy có ai đến cứu viện. Hắn chỉ có thể đối phó một mình.
Chi bằng kéo thêm người đệm lưng cho mình còn hơn chờ chết. Nghe thấy tiếng ầm ầm ngoài động phủ, hắn nở một nụ cười lạnh toát. Nếu nguyên thần hắn bị những cao thủ nơi này nghiền nát, hắn sẽ không thể quay về không gian Ngân Hà, lại càng không thể trở về hiện thực, nhưng vậy thì đã sao? Hắn thà chết oanh liệt còn hơn làm rùa đen rút đầu.
Cấm chế vừa được mở, hàng loạt phép thuật muôn màu lập tức ùa đến như bom đạn. Hắn nhanh chóng hoá thành sương mù, bao trùm khắp trong ngoài động phủ. Giọt sương dọc theo làn da những cao thủ đó xâm nhập vào nội phủ của họ, nhanh chóng rút linh lực của họ ra, hóa thành sương mù trắng xóa bao phủ vạn dặm chỉ trong tích tắc.
Những cao thủ này vội vàng thi triển phép thuật xua tan sương mù. Nhưng điều này lại khiến linh lực của họ xói mòn càng nhanh. Có người bắt đầu sinh ra ảo giác, chém giết lung tung; có người bị hạ độc; có người bị bóp nát nguyên thần một cách lặng lẽ.
Rõ ràng chỉ là một nhãi ranh Kim đan kỳ, vậy mà có thể giết chết mười mấy cao thủ Nguyên anh kỳ trở lên, công pháp quả thực quỷ qyệt khó lường!
Thừa dịp họ chưa kịp chuẩn bị, Chu Doãn Thịnh liên tiếp đắc thắng. Nhưng hắn cũng biết về lâu về dài, những lão quái vật có kinh nghiệm chiến đấu phong phú này ắt có trăm ngàn biện pháp đối phó với mình.
Nhưng hôm nay hắn đã quyết định muốn cho những người này chết không có chỗ chôn. Hắn không áp chế tu vi nữa, nhanh chóng chuyển vận linh lực xung đến Nguyên anh kỳ. Cửu cửu thiên kiếp giáng xuống, những người này cũng chỉ có thể tự lo thân mình!
Cảm nhận được dấu hiệu, mây đen nhanh chóng kéo tới từ chân trời, tiếng sấm đinh tai nhức óc có thể khiến cho non sông rung chuyển. Lấy Chu Doãn Thịnh làm tâm điểm, uy áp bao phủ chu vi khắp trăm dặm, bất cứ tu sĩ nào trong phạm vi này cũng sẽ phải chịu sự công kích của lôi kiếp.
Có lẽ Chủ Thần – nay hoá thành Thiên Đạo – chỉ muốn giết chết một mình Chu Doãn Thịnh. Nhưng nó chỉ là một dãy lập trình, là quy tắc đã được thiết lập sẵn, thiếu hụt khả năng phán đoán. Cản trở người khác độ kiếp sẽ bị sét đánh, đây là quy tắc vốn có của nơi này, sẽ không thay đổi, cho nên tất cả những người này đều phải chôn cùng Chu Doãn Thịnh.
“Nguy rồi, thằng nhóc kia muốn độ kiếp!”
“Nít ranh Kim đan kỳ, dù độ kiếp thì cũng chỉ đến tứ cửu thiên kiếp, cùng lắm là lục cửu thiên kiếp, chúng ta phất tay một cái là có thể xua tan, việc gì phải e ngại?”
“Đúng vậy, còn có thể nhân lúc hắn độ kiếp mà cướp gương Côn Lôn. Lo cho mình còn chưa xong, lại còn muốn độ kiếp, chẳng lẽ hắn cho rằng chúng ta có thể bị thứ lôi kiếp cỏn con ấy đánh chết? Nực cười!”
Các tu sĩ Nguyên anh kỳ không dám chắc có thể gánh được lôi kiếp, đều mưu toan bỏ chạy, nhưng không ngờ trong màn sương đã bày ra tám mươi mốt vòng cấm chế từ bao giờ, đã vậy vòng nọ còn đan vào vòng kia, mức độ phức tạp chưa từng thấy bao giờ. Cho dù có đại sư trận pháp cấp Hỗn mang ở đây cũng chưa chắc đã giải được. Bọn họ chạy tán loạn trong sương như những con ruồi không có mục tiêu, ánh mắt toát vẻ tuyệt vọng.
Những ông tổ trên Hoá thần kỳ không thèm để tâm đến lôi kiếp, mở thiên nhãn tìm kiếm vị trí của Chu Doãn Thịnh.
Trông thấy chàng trai tuấn tú ngồi xếp bằng trên một tảng đá, đôi mắt họ tức thì toát vẻ tham lam, thi nhau lao về phía hắn, không ngờ vừa mới đến gần đã bị một cột sét khổng lồ đánh cho tê tái, rớt phịch xuống từ giữa không trung.
Uy áp bao la giáng xuống từ chín tầng mây, gần như nghiền nát cơ thể vững chắc của họ, thậm chí còn có nhiều tiếng gãy xương vô cùng rõ rệt.
Đây nào phải tứ cửu thiên kiếp hay lục cửu thiên kiếp, rõ ràng là cửu cửu thiên kiếp mà chỉ tu sĩ Đại thừa kỳ hay Tán tiên mới phải vượt qua. Tuy rằng trong những người vây sát Chu Doãn Thịnh cũng có những ông tổ Đại thừa kỳ lẫn Tán tiên, nhưng sở dĩ bọn họ cướp đoạt gương Côn Lôn cũng chỉ vì muốn tìm một pháp bảo có thể giúp mình chống đỡ cửu cửu thiên kiếp, phi thăng một cách thuận lợi mà thôi.
Hoàn toàn không ngờ còn chưa lấy được bảo vật, cửu cửu thiên kiếp đã đến trước. Cho dù có thể gắng gượng chống đỡ, ấy cũng là đỡ cho người khác, không dưng bị thương nặng mà còn không thể phi thăng, quả thực là uất ức không gì có thể diễn tả.
Sau lượt lôi kiếp thứ hai, tất cả bị đánh cho đen thui, bọn họ lập tức đứng dậy, vội vàng phi ra ngoài vùng phủ sương, đến gần mép ngoài mới phát hiện xung quanh bị thiết đặt cấm chế, cho dù là đại sư trận pháp cấp Hỗn mang cũng không phá được.
Hắn muốn kéo bọn họ chôn cùng đây mà! Thật là hiểm độc, thật là quyết liệt, không hổ là đồ đệ Tông Y!
Những người này chỉ muốn xé xác Chu Doãn Thịnh, nhưng bọn họ không dám đến gần tảng đá một bước nào. Toàn thân Chu Doãn Thịnh đã bị ánh sét tím bao phủ, mọi vật thể xung quanh đều hoá thành tro bụi.
Những người có tu vi tương đối thấp nối nhau ngã quỵ, ngay cả xác cũng không còn; tu vi cao hơn thì từ lôi kiếp thứ năm mươi lăm trở đi cũng bắt đầu khuỵu gối, không thể đứng thẳng.
Lôi kiếp thứ sáu mươi giáng xuống, thân thể một cao thủ Độ kiếp kỳ nào đó cháy đen, nguyên thần tan vỡ, thân tử đạo tiêu. Bắt đầu từ người nọ, người thiệt mạng càng ngày càng nhiều.
Hắn lấy gương Côn Lôn trong lòng ra, cười lạnh – “Nếu mày đã muốn đi theo tao như thế, vậy thì giúp tao gánh vài lượt lôi kiếp đi.” – Nói đoạn, hắn ngửa mặt gương lên, giơ lên đỉnh đầu.
Tuy rằng là thần khí thượng cổ, nhưng gương Côn Lôn cũng đã hư hại quá nửa, uy lực đã sớm không thể sánh bằng năm xưa. Mới đầu còn không sao, đến năm lượt lôi kiếp cuối cùng, mặt gương bắt đầu xuất hiện những vết nứt như mạng nhện, trở nên cũ nát hơn cả trước đó.
Mà người luyện hoá gương Côn Lôn thành thần khí bản mệnh – Tống Vũ Phi cũng hứng đủ. Mỗi lượt lôi kiếp giáng xuống, y đều hộc ra một ngụm máu tươi, đến cuối cùng suýt nữa ngất lịm.
Y trốn ngay gần động phủ. Xong xuôi, y thất tha thất thểu đứng dậy nhìn về phía nọ, suýt nữa cắn nát lưỡi vì kinh sợ. Phương Tinh Hải vẫn nguyên vẹn như trước, hắn nhấc tay triệu hồi sương mù, tiện thể hấp thu toàn bộ linh khí trong sương mù. Hắn đến gần mấy tu sĩ Đại thừa kỳ và Tán tiên, dùng một thanh đoản kiếm cực kỳ quái dị vạch nội phủ của họ ra, chém vụn nguyên thần của họ, sau đó hút hết tu vi của họ vào đan điền.
Thứ công pháp có thể trực tiếp hút tu vi của tu sĩ này còn đáng sợ hơn cả thủ đoạn của Ma tu, có vài cao thủ may mắn sống sót đều nhanh chóng bị hút thành thây khô, chỉ cần dẫm một cái là hoá thành khói bụi, tan biến hoàn toàn.
“Công pháp này không phải công pháp chính đạo, chắc chắn đây là ma công.” – Thiếu nữ tuyệt sắc đột nhiên lên tiếng.
“Tiên tử, người chắc chứ?”
“Chắc chắn, Tôn giả ma giới năm ấy chính vì tu luyện thứ công pháp tương tự nên mới trở thành Ma tu đầu tiên phi thăng lên tiên giới.”
Tống Vũ Phi như hiểu ra điều gì đó, quệt đi vết máu nơi khoé miệng, đoạn nở một nụ cười lạnh lùng rồi bỏ đi.
Chu Doãn Thịnh giết chết mấy người cuối cùng, sau đó khều khều mặt gương vỡ vụn, mỉm cười một cách thoả mãn – “Cuối cùng cũng có chút tác dụng, lần độ kiếp này lại dựa vào mày.”
Gương Côn Lôn run rẩy, đồng thời phát ra tiếng rít chói tai. Nếu khí linh trong gương có thể nói chuyện với người khác ngoài chủ nhân, nó chắc chắn sẽ ôm đùi hắn mà gào khóc xin tha.
Dường như cảm nhận thấy tâm trạng của nó, Chu Doãn Thịnh cười càng vui vẻ. Hắn thả gương đồng vào nhẫn càn khôn, ẩn giấu thân hình rồi bay về môn phái.
Thực ra hắn không cần cẩn thận như vậy, trận chiến lúc trước, hắn gần như đã giết chết một phần ba cao thủ ở thế giới Hạo Thiên, uy danh hiển hách đã sớm lan truyền khắp giới tu chân. Lại thêm Tông Y và Vô Cực tiên tông đứng đằng sau, tu sĩ bình thường tuyệt đối không dám dây bừa vào hắn.
Mãi đến khi bước vào địa phận Vô Cực tiên tông, hắn mới lại gặp phải một Ngũ kiếp Tán tiên đến đoạt bảo.
Tán tiên không nói nhiều, lập tức thi triển phép thuật lợi hại nhất của mình, U Minh ngục hoả vây kín Chu Doãn Thịnh, lại bị một ánh kiếm đen mà Tông Y lưu lại trên người Chu Doãn Thịnh chém tan.
Áp dụng triết lý thừa cơ hành động, thấy Tán tiên kia bị ánh kiếm đâm bị thương, Chu Doãn Thịnh hoá thành sương mù trôi đến bên cạnh người nọ, cắm hai tay vào đan điền và tử phủ của gã, điều khiển xoáy đen trong cơ thể hấp thu linh lực và nguyên thần của gã. Nguyên thần khổng lồ thoát khỏi sự khống chế của Tán tiên, dần dần bị hút vào hố đen, bị nghiền thành những mảnh vụ năng lượng mà hấp thu. Đây là sự kì diệu của xoáy đen mà Chu Doãn Thịnh vừa phát hiện, tốc độ nhanh hơn cả cắn thuốc nâng cao tu vi, hơn nữa còn không hề có di chứng.
Chưa đầy một phút, Ngũ kiếp Tán tiên từng oai phong một cõi chỉ còn lại một lớp da rỗng tuếch. Chu Doãn Thịnh buông lớp da ra, vừa ngước mắt nhìn đã thấy Xích Tiêu chân nhân cùng các Đại trưởng lão, phong chủ đứng trên bậc thang trên cao nhìn xuống mình.
Hắn tiến lên vài bước, hành lễ với mấy vị trưởng lão, đang định bay về núi Phần Tịch thì bị Xích Tiêu chân nhân ngăn ngoài môn phái – “Phương Tinh Hải, rốt cuộc ngươi tu luyên công pháp gì?”
“Chính là “Hoá Vụ quyết” ta tự nghĩ ra.”
“Ồ? Ta thấy không giống công pháp vụ linh căn cho lắm, mà là giống “Hồn Thiên Luyện Ma tâm kinh” mà Ma tôn vạn năm trước tu luyện.” – Một trưởng lão nói một cách chậm rãi.
Nghe vậy, những người còn lại đều toát vẻ căm hận.
Năm đó, vì tu luyện công pháp này, Ma tôn đã tàn sát ít nhất mấy trăm nghìn cao thủ chính đạo, còn hoá tu vi cả đời của họ thành của mình, cuối cùng phi thăng một cách thuận lợi trong tiếng nguyền rủa của các đại tiên tông. Hành vi như thế sao có thể không khiến họ căm giận?
Chu Doãn Thịnh nhướn mày, tự biết chuyện hôm nay e rằng không thể dẹp yên. Hoặc là bị những tu sĩ ra vẻ đạo mạo này diệt khẩu đoạt bảo, hoặc là mở một đường máu, từ nay về sau không đội trời chung với Vô Cực tiên tông.
May mà hòn đá màu đen trong đan điền vừa mới hấp thu thêm một đợt cửu cửu thiên kiếp, chắc hẳn có thể giúp mình đào thoát một cách thuận lợi. Chủ Thần vốn định giết chết mình, ngờ đâu lại liên tiếp giúp mình, e rằng sẽ bị tức trào máu. Nghĩ vậy, thân hình nhỏ gầy của hắn tức khắc hoá thành sương mù, phủ kín nơi này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT