Vẫn là gương mặt lạnh lùng tưởng như có thể giết người đó, tụi nó
từng bước, từng bước chậm rãi đi đến chỗ ông thầy. Minh Nhật cúi xuống,
hít một hơi thật sâu. Xong, quay phắt mặt lên, vuốt tóc, nhắm mắt lại,
mỉm cười đầy dịu dàng, duyên dáng. Một hành động không ai ngờ tới nữa là Minh Nhật như bị điện giật, lập tức túm lấy tay áo ông thầy, lắc lắc,
gương mặt tựa như mèo con, làm nũng.
- Thầy ơi thầy, cô Diệp Anh đối tốt với bọn con lắm. Cô dạy cho bọn
con biết yêu thương, biết quan tâm, chăm sóc lẫn nhau. Dù không nói
thành lời nhưng chính hành động của cô đã thể hiện một tình thương vô bờ bến rồi. Dù cho bọn con có thế nào thì cô vẫn luôn ở bên cạnh, nói tốt
nói xấu giúp bọn con. Khi lớp cãi nhau, chính cô sẽ tự đứng ra giàn hòa, quát mắng để bọn con tự thấy xấu hổ. Khi bọn con bị người khác chỉ
trích, chính cô sẽ bảo vệ bọn con, che chở, chấp nhận nghe những điều
xấu, chấp nhận bị người khác ghét bỏ… Chỉ vì muốn hi sinh cho bọn con.
Suốt 4 năm học, tất cả những trò quậy phá của bọn con, cô đều giấu, âm
thầm, lặng lẽ chịu đựng, không hé răng nửa lời mà tiếp tục cố gắng, kiên trì. Cô đã hi sinh cho bọn con rất nhiều, rất nhiều thầy ạ..._Giọng
Minh Nhật ấm áp lạ kì, tha thiết, trìu mến, chứa chan tình cảm như gửi
hết lòng mình trong đó. Rất sến súa.
Tụi nó đứng bên cạnh cũng không phải chỉ là xem kịch hay. Tụi nó cũng phụ họa cho Minh Nhật. Minh Nhật cứ kể thì tụi nó như cảm xúc trào
dâng, bắt đúng nỗi lòng mà gương mặt đứa nào đứa nấy trầm tư, ngậm ngùi, suýt xoa, nước mắt lại khẽ rơi tự lúc nào, rồi nối tiếp lời kể của Minh Nhật là những tiếng : “Thầy ơi thầy…”.
Ông thầy cứ tưởng tụi nó tiến lại để đánh mình, ai ngờ…
Lúc trước thì mặt như Bao đại nhân hùng hùng hổ hổ tiến vào, rắn rỏi, mạnh mẽ, nói mà như ra lệnh, giờ lại thay đổi 180 đội, quay sang làm
nũng, tha thiết lắm, ngậm ngùi lắm.
Đứng trước những tiếng “Thầy ơi thầy…” và những gương mặt khiến người khác phải đau lòng ấy, ông thầy bối rối không biết phải làm sao.
- Tôi sẽ rời đi_Tránh làm cho ông thầy thêm khó xử, ác ma chủ động đứng dậy, xách cặp định rời đi.
Tụi nó thấy thế cuống quýt hết cả lên, tăng level ngọt như mía lùi lên bậc max, lại tiếp tục “Thầy ơi thầy…”.
- Cô Diệp Anh, cô đứng lại đi. Tôi chịu thua._Ông thầy cuối cùng cũng phải nặn ra từng ấy chữ trước sự thúc ép của tụi nó.
…
Phương Tường Vy tức giận. Đổ ra bao tâm huyết, cuối cùng thì cũn
không thể làm mất đi sự nghiệp của cô ta. Tất cả chỉ tại lũ nhóc kia.
trong đầu cô lóe lên những suy nghĩ độc ác. Được thôi, muốn tham gia vào trò chơi này à? Chúng ta cùng chơi nhé.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT