Từng hàng cây, từng tán lá như vừa được gột rửa: tươi mới và kiêu sa đến lạ lùng. Nắng ấm áp chui rúc vào từng nụ hoa bé xinh, rồi lại ôm trọn lấy từng cơn gió nóng bức khó chịu. Chiếc lá rơi xuống, một cách rất nhanh và nhẹ nhàng như thể không còn thời gian. Đúng! Thời gian chính là tất cả. Là một thứ gì đó mơ hồ, ảo mộng như những cơn sương sớm, mờ mờ mà không nhìn rõ, ngay trước mắt mà không thể nắm bắt. Tương lai cũng vậy, mơ hồ và không thể nắm bắt...
- Chào cả lớp. Chủ nhật vừa rồi vui chứ?
- Tất nhiên rồi thầy.
- Có thể kể cho thầy nghe không?
- Bí mật!
- Kể đi mà.
- Để em gợi ý nha. Chủ nhật bọn em ra ngoại thành chơi rồi phá hết một ngày, cuối cùng tối bị tống ra ngoài không thương tiếc. Thế là lại thành mấy kẻ vô gia cư mới hay chứ! Giờ nghĩ lại đang còn tức.
- Thôi giờ thì học nào.
- Chuyện.
- Nhã Trúc Hy, lớp nay có vắng bạn nào không?
- Dạ, là Linh San thầy ạ! Bạn ý nghỉ học KHÔNG LÍ DO, KHÔNG GIẤY PHÉP. Thầy cứ phạt nặng vào để làm gương cho các bạn khác. Chậc, lớp phó học tập gì mà...
- Ơ... Các em không biết à?
Lòng lo sợ bỗng ập đến 20 gương mặt non nớt tựa thiên thần nhưng thực chất là cáo già kia.
- Biết?... Biết gì cơ ạ?
- Sao nhỉ? Có chuyện gì mà Linh San chuyển trường mà cũng không nói với các bạn một câu.
- Oát-đờ-heo???
- Chuyển... chuyển trường gì chớ?
- Linh San vừa rút học bạ sáng qua.
20 người nơi đây như mất hồn? Tại sao chứ? Linh San làm gì mà chuyển trường? Vội đến mấy thì cũng phải tạm biệt một câu chứ? Chẳng phải họ là bạn sao? À... đúng rồi... điện thoại.
“Tút...tút...tút”
Từng tiềng tút dài não nề vang lên, tựa như viên đá lạnh giữa trời đông buốt giá (mặc dù giờ đang nắng chói chang).
Không. Không thể mất hi vọng được. Vẫn còn cách, sẽ tìm ra Linh San sớm thôi.
3 giờ chiều. Cái nắng chói chang, gay gắt cứ thế không thương tiếc phả vào mặt tụi nó. Nhưng cái đó có là gì chứ? Có thể sánh bằng sự lo sợ đang trào dâng trong lòng tụi nó không?Nỗi lo sợ khi mất một người bạn thân, có ai hiểu? Nhất định, nhất định tụi nó sẽ tìm ra. Nhanh thôi mà.
“Kính coong...kính coong...kính coong”
Một lần nữa, mọi hoạt động như ngưng đọng, chỉ còn tụi nó với những cỗ lo sợ, với những giọt mồ hôi của tình bạn...
Linh San không có ở đây.
Chẳng phải đã nói sẽ luôn sát cánh bên nhau để còn thấy người kia đau như thế nào sao? Sao giờ lại thành bặt vô âm tín? Chẳng phải đã nói sẽ từng bước đi cùng nhau để còn đẩy người kia xuống vực thẳm hay sao? Sao giờ lại đi mất? Chẳng phải đã nói là sẽ nhìn nhau mỗi ngày để còn cười khi người kia khóc hay sao? Sao giờ chẳng thấy đâu? Chẳng phải đã nói sẽ luôn đấu đá nhau, bêu xấu nhau mỗi ngày sao? Sao giờ cũng chẳng dám tin? Chẳng phải đã nói sẽ luôn ở cùng nhau để còn bị tạt axit hay sao? Chẳng phải đã nói sẽ làm cho nhau chịu kiếp f.a cả đời hay sao? Chẳng phải đã nói sẽ luôn che cho nhau giở sách trong giờ kiểm tra hay sao? Chẳng phải đã nói sẽ luôn nói chuyện trong giờ học để cùng nhau vào sổ đầu bài hay sao? Chẳng phải đã nói sẽ cùng nhau ước cháy trường để khỏi phải đi học hay sao? Chẳng phải đã nói sẽ ngồi cùng nhau để giành bàn, chia bàn, ghế ngồi với nhau hay sao? Chẳng phải đã nói sẽ ngồi nghe đứa bạn thân kể bao nhiêu nỗi khổ của mình rồi nói câu “kệ mẹ mày” hay sao?...
Nhiều lắm, nhiều lời hứa mà còn chưa thực hiện lắm Linh San à? Giờ bà đang ở đâu chứ? Nói cho bọn tôi biết đi. Tất cả đều hướng lên bầu trời xanh trên cao kia. Có phải Linh San cũng đang nhìn chung bầu trời này với tụi nó không? Đúng vậy, dù có thế nào thì tụi nó vẫn luôn hướng về cùng một phía. Phải không, Linh San?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT