Tui đã trở lại đây. Hôm qua ta sốt nên không viết được. Giờ này mới viết để mà up. Chap trc có ngược mà ngược nhẹ quá. Tay nghề còn non nên không viết ngược mượt được. Cần thêm thời gian để rèn luyện.

À…với lại tui mơn’s mấy nàng đã theo dõi truyện của tui từ đầu tới giờ. Bắt đầu viết từ hè cho tới bgio. Tui định cho hoàn truyện nhưng mà sợ hoàn nhanh truyện nó nhảm. Với lại còn nv mới chưa xuất hiện nữa. Cho end thì nv mới bỏ ở đâu.

Mấy nàng chịu khó đợi lâu nha. Tại vì tui viết nhanh thì nó ngắn lắm, nên viết dài hơn. Mà viết dài hơn thì lâu. Nên chịu khó chờ.

Mấy chap nữa thì bạn gái Minh Hoàng sẽ xuất hiện. Tui định là cho mấy chap nữa mới xuất hiện. Nhưng mà nó cứ réo tui miết. Thành ra tui cho xuất hiện trễ hơn. *Le mặt gian a~*

Với lại tui cũng đang có hứng viết chap nên chap sẽ ra nhanh ạ. Mơn’s mấy nàng đã chịu cmt cho tui. *Chụt chụt*

Còn giờ thì vào chap mắc công mấy cô bảo tui dài dòng, khổ lắm. Mãi yêu *Chụt chụt chụt*

ווווווווווווו

Chỉ còn 6 ngày nữa thôi là nó đã đi Anh rồi. Liệu hắn có giữ nó lại hay không? Hay sẽ mặc nó ra đi? Còn bọn chúng nữa, chúng có níu kéo nó không? Hay là cũng bỏ mặc nó?

Nó dạo này đã đi học thường xuyên hơn. Chủ yếu là muốn ghi nhớ tất cả khoảnh khắc vào đầu của mình. Nó không muốn mình ra đi mà không nhớ chút gì về bạn học cả. Dù là bọn họ có chút ghét nó nhưng vẫn nhiệt tình giúp đỡ nó cơ mà.

Còn hắn thì…haizz…khổ thân ghê cơ. Không chịu nghe nó giải thích gì mà cứ cho rằng nó phản bội mình. [Ta: để xem chú có hối hận không? Hứ…hứ] Hắn suốt ngày vào bar để uống rượu. Lần nào cũng là Phong đưa về.

Lần này khá ngạc nhiên khi cả nó và hắn đều đi học chung nữa. Dù đã thấy 1 lần rồi cơ mà khi thấy hắn thì cả lớp có chút sững sờ. Thường là ngày nào hắn cũng nghỉ vì uống rượu. Ngày nào Phong cũng xin nghỉ cả. Đến nỗi đơn xin nghỉ đã không còn chỗ viết.

Nó thì cũng có ngạc nhiên nhưng sau đó lập tức lại lạnh như thường. Sau cái tát của hắn cho nó, nó không thể nào tha thứ cho hắn. [Ta: chắc kh…hay là…nói cho cool chứ đâu làm được.]

Hôm nay, mọi thứ bà cô giảng nó đều tiếp thu hết vào đầu của mình. Nó muốn lưu trữ lại khoảnh khắc đáng nhớ này. Đã lâu lắm rồi, nó không được nghe tiếng cô giảng bài. Đã lâu lắm rồi chưa nhìn thấy con điểm 10 trong tập mình, đã lâu lắm rồi nó chưa được thấy…..người thầy (cô) của mình. Tự hỏi giờ này thầy (cô) sống ra sao.

Tất cả mọi khoảnh khắc nó đều lưu vào đầu. Nó không muốn bỏ lỡ. Nó muốn ghi nhớ tất cả mọi thứ xung quanh.

Vài bạn học trong lớp đã biết chuyện nó đi Anh nhưng cũng không nói. Vì nó đã bảo không được nói với lại mọi người muốn nhìn thấy cái cảnh hắn cầu xin nó quay lại. Mọi người muốn hắn phải hối hận vì những điều mình đã làm. Đa số những bạn biết là bạn nam.

Nó giờ đây cũng không đi về chung với bọn chúng nữa. Hằng đêm cũng không về biệt thự nữa. Nó đã thuê một nhà trọ nhỏ. Cách rất xa nơi ở của hắn và bọn chúng. Nhờ một bạn nam tốt bụng mà nó mới thuê được nhà trọ.

Nó muốn thử cảm giác được gọi là trẻ em nghèo sống. Nó hay tin buổi sáng về trẻ em nghèo ở vùng sâu nhưng lại không hề quan tâm đến chúng. Cho rằng đó chỉ là tin lá cải mà thôi. Và giờ đây…nó sẽ sống một cuộc sống mà mọi người vẫn gọi là trẻ em nghèo vùng sâu.

Hằng ngày, nó đi bộ trên con đường tới trường. Ghi nhớ vị trí từng hàng cây, nhớ vị trí từng ghế đá, nhớ ông bán kem trước trường tiểu học, nhớ quán cà phê hàng ngày vẫn đến, nhớ nơi góc phố có cụ già bán bánh bao, nhớ nơi đầu hẻm có đám nhóc phá, nhớ chị đưa thư sáng nào cũng giao…..nhớ tất cả mọi thứ.

Nó thường cho rằng cuộc sống rất nhạt nhẽo, chỉ có ăn và ngủ mới là chính. Nhưng giờ đây, nó thừa nhận, nó đã sai. Có nhiều thứ bên ngoài vô cùng thú vị. [Ta: giờ mới biết à.]

Ví như, ngày nào nó cũng ra đầu hẻm nghịch cùng đám nhóc, cùng đám nhóc ấy bấm chuông từng nhà rồi lại chạy trốn. Ngày nào cũng ra quán cà phê nhâm nhi vị Mocha quen thuộc. Tối nào cũng ra đầu phố mua vài cái bánh bao về ăn, trưa nào cũng đi mua kem của ông cả. Ngày nào cũng chạy bộ cùng chị đưa thư hết.

Hơn thế nữa là khuya nào cũng ra đường chơi ma lon với tụi nhóc. Còn không thì đi dạo phố mua đồ ở chợ.

Phải chi nó phát hiện ra những điều này sớm hơn thì hay biết mấy. Tuổi thơ của nó chỉ có xã hội đen thôi. Nó chưa bao giờ được chơi những trò chơi này. Nhờ có hắn mà nó mới phát hiện ra đấy.

Nó hằng ngày vẫn lên mạng onl Facebook hay Instagram. Theo dõi thần tượng của mình, chatchit với đám bạn. Coi những moment của các couple mà nó yêu thích. Nó nhìn vậy chứ sống rất tình cảm đó nha.

Và một điều quan trọng hơn hơn hơn nữa là…nó là hủ đấy nhá.

Nó cuồng couple VKook đó. [Ta: a há há há…hình tượng của con đâu rồi. Bị má cuốn mất rồi. Há há há…thật không ngờ luôn đó nha.]

Đêm nào nó cũng thức khuya để xem các moment về VKook cả. Dù vậy chớ nó cũng đi học rất chăm chỉ á nha. Không bỏ tiết nào cả.

Đêm ngủ thì hơi khó khăn vì giường khá cứng. Nằm không được êm như ở nhà chút xíu nào. Giường cứng còn chăn mỏng. Số nó là số con rệp rồi. Mỗi đêm là một cực hình với nó. Vậy mà nó cũng ráng chịu đựng hết.

Đã vậy còn gặp sáng nào vào cũng thấy nhỏ Như dính lấy hắn mà hắn cũng không phản đối. Mỗi lần như thế là tim nó nhói lên mà hắn nào có hay. Nhìn hắn thân thiết với nhỏ mà nó đau lòng. Thì ra đó giờ nó chỉ là người thay thế nhỏ mà thôi.

Nó cũng muốn đi ra đó và nói cho nhỏ biết “Đây là chồng tôi. Cô hãy tránh xa ra.” lắm chứ. Nhưng nó nào có tư cách làm vậy. Nó chỉ là người thay thế và là cái gai trong mắt hắn mà thôi. Nếu làm vậy, không chừng nó còn bị ghét thêm.

Các bạn trong lớp cũng biết chuyện nhưng không ai nói gì. Mỗi lần nhìn cảnh nhỏ Như dính lấy hắn thì mọi người cũng muốn đánh nhỏ cho đỡ ngứa tay lắm chứ bộ. Nhưng vì bí mật của nó, mọi người đành im lặng cho qua. Xem như không nhìn thấy gì hết.

Mỗi lần nhìn thấy nó đau lòng là cả lớp (trừ bọn chúng) đều muốn đấm cho mặt hắn với nhỏ nát bét thì thôi. Nhưng cũng nhịn lại hết. [Ta: ơ hay…lớp đoàn kết deso. Không hiểu nổi.]

Rồi hắn sẽ hối hận thôi. Không cần mọi người nói đâu. Từ từ rồi mọi chuyện sẽ được giải quyết hết. Cứ để yên đấy cho ta.

°°°°°°°°°°°°°°°°°°

Hế lâuuuuu. Up chap đêm khuya nhaa. Chap này ngắn với nhảm. Cho tui xl~ ha. Tại vì mai diễn văn nghệ rồi đi học thêm nên chắc chắn không up chap. Nên up giờ luôn cho mấy cô đây. Tui thương mấy cô dữ lắm á. Nên mấy cô phải thương lại tui à.

Nói gì thì nói chớ tới mùa thi rồi, tập trung ôn thi đi mấy cô ơi. Réo tui up chap hoài. Tui cũng thi chứ bộ. Đâu có rảnh quài đâu. Rảnh tui mới up được à nghen.

Với lại đừng có hối em nó nữa. Em nó viết đã dở nay còn bị hối thì chap ngắn với nhảm à. Chap này hơi ngắn tí.

Cơ mà tui đọc thấy ý nghĩa lắm á nha. Ai tuổi thơ bất hạnh thì nhớ đọc cho hết. Hồi đó tui khoái trò bấm chuông cửa nhà ngta ròi chạy đi trốn lắm. Giờ vẫn còn chơi đó. À với mấy chị ông cụ đám nhóc đó đều là do trí tưởng tượng của tui mà ra hết.

Chi tiết ASTM đó nha. Ngồi nghĩ miết mới ra. Chap này thấy nhiều ý nghĩa quá. Dù ngắn mà ý nghĩa lắm đấy, hahaha.

#PrayforParis

Đã in dấu

__Tuki__

(*¯︶¯*)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play