Dạo này Tuki bị nghiền thể loại Chủ-Tớ lắm luôn. Nàng nào có những bộ hay gửi cho ta nhea. Iêu lắm nuôn≧﹏≦ .
Thật sự là gần vào năm học ms ròi nên sẽ ko có thời gian viết đâu. Dù sao thì ta hứa là sẽ……………KHÔNG DROP FIC.
Lười thì lười chứ vẫn chăm chỉ ngoi lên up chap cho mấy nàng. Chắc
mấy nàng thắc mắc tại sao ta cứ cho chap vào thời gian từ nửa đêm thế
này phải ko. Cuối chap ta sẽ giải đáp. Còn về mấy nàng thắc mắc ta là
girl hay boy, bao nhiêu tủi thì tìm ta qua Facebook, dzậy hoy. Giờ dzô
chap.
Cũng mọi ngày, cả bọn sau khi quẩy tưng bừng ở Bar đêm qua thì hôm
nay đầu óc trên mây hết rồi. Chỉ có nó và hắn là tỉnh táo được chút xíu. Vì hôm qua quẩy nhiệt tình quá nên ai cũng buồn ngủ.
– Nghe gì chưa, có Hot Boy chuyển về lớp chúng ta đó. Không biết là
ai nữa ? – Cả bọn đang định ngủ thì mấy cái âm thanh đó cứ léo nhéo bên
tai mãi. Nó cũng chả quan tâm, Hot Boy thì sao, ăn được chắc.
– Ừ. Nghe nói là đẹp trai lắm. – Thêm một giọng nói nữa chen vô. Tụi
nó đang bực mình gần chết đây. Vì sao ? Vì cái bọn léo nhéo ngoài kia.
Nhỏ bực mình quá đập đầu xuống bàn ngủ quên trời mây luôn. ( Tuki: Nhỏ ở đây là My nhea còn anh là Phong. )
Anh quay qua thấy nhỏ đập đầu xuống bàn ngủ thì bật cười. Anh đỡ đầu
nhỏ lên vai mình rồi cắm tai nghe vào một bên tai của mình và một bên
của nhỏ. Nó cũng gục đầu xuống bàn mà ngủ. Hắn thấy vậy chỉ cười nhẹ,
nhưng nụ cười đó ấm áp hơn cả mùa xuân. ( Tuki: So sánh hơi bị……lãng
xẹt. ) Nhỏ Nhi cũng bực mình nên cách giải quyết là ngủ cho thật đã. Tụi hắn thì không hiểu tại sao mấy cô nàng này lại ham ngủ đến như vậy.
Bà cô bước vào lớp với vẻ mặt vui vẻ. Trên người mặc bộ đồ bó sát màu đen. Bà cô chỉ nói gì đó về hoạt động phong trào gì đó rồi mới vô vấn
đề chính. Tụi nó lẫn tụi hắn chả lọt vào tai chữ nào hết vì ngủ rồi.
– Các em, trật tự. Chúng ta có học sinh mới. – Giọng the thé của bà
cô vang lên. Cả lớp im lặng ngay lập tức, chỉ có những tiếng xì xầm của
bọn con gái. Bọn con trai thì ghen ăn tức ở với những đứa đẹp trai hơn
mình.
– Chào các bạn, mình là Hứa Thiên Hoàng. Các bạn giúp đỡ mình nhé. –
Giọng trầm ấm của Hoàng vang lên. Bọn con gái thì la hét đủ thứ. Bọn con trai chỉ lườm cậu. Nhỏ với Nhi nghe cái tên thì bất ngờ, nó chẳng nói
gì. Hắn thì tức giận, Phong và Thái cũng ngạc nhiên nhưng không thể hiện ra mặt.
– Cô cho em ngồi kế bạn Băng nhé. – Cậu nói xong tặng kèm một cái
nháy mắt làm bạn con gái bấn loạn hết cả lên. Nó nghe thấy thì chỉ ngước lên nhìn cậu rồi nằm xuống ngủ tiếp. Bà cô nghe thấy vậy chỉ gật đầu
thôi chứ làm được gì. Cậu đi xuống bàn nó và hắn luôn.
– Lâu rồi không gặp. Hàn Băng Băng. – Giọng cậu nhẹ tênh truyền vào
tai nó. Hắn ngồi kế bên cũng nghe thấy, nhưng cũng chẳng nói gì. Nó chỉ
gật đầu cho có thôi. Ả Như thấy nó lúc nào cũng được mấy người đẹp trai
bên cạnh thì tức. Cậu thấy vậy chỉ ngồi xuống cùng.
Giờ ra chơi ~~~
– Xuống căn-tin với anh đi. – Vừa reng chuông thì cậu đẽ quay nó. Nó
còn chưa kịp phản ứng thì cậu đã kéo. Nó bị kéo thì thì tức giận hất tay cậu ra nhưng cậu nhất quyết nắm. Nó biết hất không được nữa nên nắm tay hắn. Hắn thấy cậu nắm tay nó thì tức giận kéo lại. Nó đứng giữa hai
chàng trai. Cậu thấy nó bị kéo lại thì bực mình.
– Buông tay. – Âm thanh lãnh khốc của hắn vang lên. Nó thì bất ngờ. Cậu cũng bất ngờ nhưng sau đó lại tỏ vẻ không có gì.
– Cậu là mới là người buông tay. Cậu là gì vủa em ấy. – Cậu đối đáp
lại ngay sau khi hắn hỏi. Nó cũng bất ngờ. Hắn lại thấy câu hỏi của cậu
rất vô lý.
– Tôi là người yêu của cô ấy. Sao hả ? Buông tay ra. – Hắn vẫn không
biểu cảm, khi nói khóe môi còn nhếch lên cười. Nó thì bất ngờ vì hắn nói là người yêu, nhưng sau đó cũng vui vẻ phối hợp. Cậu nghe hắn là người
yêu thì bất ngờ. Từ khi nào mà cô có người yêu vậy ?
– Cậu…..Đợi đó. Tôi nhất định sẽ giành lại em ấy. – Cậu nghiến răng
nói với hắn rồi quay lưng bỏ đi, để nó với hắn ở lại. Nó thì thở phào
nhẹ nhõm còn hắn chỉ cười.
– Cảm ơn nha. – Nó trở lại vẻ lạnh lùng ban đầu. Nó chỉ cảm ơn rồi
quay lưng đi luôn. Hắn thì đứng cười một mình như kẻ điên. Nhỏ với Nhi
đứng coi kịch từ đầu đến giờ thì đứng trong góc cười ha hả. Thái với
Phong thì đứng từ xa cười.
” Câu đợi đó đi…..sẽ có ngày cậu sẽ hối hận khi nói là người yêu của em ấy. ” Cậu nhủ thầm khi đứng từ xa quan sát nó và hắn.
– Đi dạo phố đi. Lâu rồi không đi ha. – Lại cái giọng nhí nhảnh của
nhỏ Nhi vang lên khắp nhà. Nó cũng đồng ý. Tụi hắn thì có hắn không đi
còn hai chàng kia đi với bạn gái. Bởi vì nó đi nên bắt buộc hắn phải đi
chung với nó. Nhi đi với Thái, nó đi với hắn, còn 2 người là ai thì độc
giả biết rồi phải không ?
– Ê, đi ăn đi. Tui đói bụng quá à. – Hắn nhõng nhẽo đòi nó dẫn đi ăn. Phản ứng đầu tiên của nó là bất ngờ sau đó thì bật cười. Nó cười ha hả
rồi kéo tay hắn đi. Hắn thấy nó kéo hắn đi thì vui vẻ đi. Điểm đến của
nó là tiệm Coffee. Hắn chưa bao giờ uống Coffee cả. Hắn cũng chẳng từ
chối. Nó để hắn ngồi đó còn mình thì chạy đi kêu đồ ăn và coffee
Nó kêu một đống bánh và 2 ly Cappuchino. Hắn nhấp thử nột tí…..ờm
ngon đấy. Nó chỉ ăn, ăn và ăn. Hắn nhìn nó ăn mà bật cười trước cách ăn
vô cùng trẻ con ấy. Nhưng cả hai đều không biết, có 1 cặp mắt đang dõi
theo từng hành động của nó và hắn. Đó là ai thì chắc độc giả cũng biết.
My và Phong ~~~
– Đi dạo phố đi. – Anh nói với nhp3 bằng giọng nhẹ nhàng nhất có thể. Nhỏ gật đầu rồi đi theo anh dọc các con đường. Anh nắm tay nhỏ kéo đi
hết nơi này qua nơi kia. Dọc các con đường có bán những vật phẩm nho nhỏ đáng yêu.
Sau khi nhỏ và anh đã lượn lờ đủ. Cả hai kéo nhau đi về nhà. Vì đi về mệt quá nên nhỏ đã bay về phòng ngủ luôn. Còn anh thì ăn mì gói và xem
tivi một lúc rồi mới về phòng ngủ.
Nó và hắn là cặp thứ 2 về tới nhà. Do là ăn quá no nên cả hai đi bộ
cho tiêu hóa bớt. Nhi và Thái là cặp về cuối do đi xem phim. Nhỏ và Thái xem phim kinh dị. Nhỏ thì la hét um sùm còn anh ngồi kế bên thì cười ha hả vì tiếng hét
của nhỏ. Khi 2 người về thì mọi người cũng về phòng ngủ hết rồi. Nên khi mà 2 người về cũng chẳng ai biết. _(._.)_
Cà bọn đều không biết, tất cả đã bị một người thấy hết toàn bộ. Đó là ai ? Chính là…..HỨA THIÊN HOÀNG.
Và ở một nơi nào đó ~~~
– Ngủ ngon các bé. Để rồi sau này không còn thấy được ánh sáng thêm
lần nào nữa. – Giọng nói ghê rợn vang lên trong căn phòng tối đen, kèm
theo tiếng cười kinh dị. Đó là Hoàng, người mà tất cả độc giả lầm tưởng
là nhân vật chính diện.
( Tuki: Muahaha, độc giả đã bị ta lừa một cú kinh điển. ●﹏●
Hoàng: Chị à, sao cho em làm phản diện vậy.
Tuki: Ai nói cho em làm phản diện, chị chỉ nói là em không phải là chính diện hoy mà. ←_←
Hoàng: Thế không phải phản diện thì là cái gì diện ???
Tuki: Chị đâu nói là em làm phản diện vì em sắp PHẢN DIỆN rồi còn gì. Muahaha, chị sẽ biến em thành nhân vật độc ác nhất trong fic này,
hahahaha. )