Nhà tranh đơn sơ, gió lùa bốn phía, chiếc bàn thỉnh thoảng lay động còn phát ra tiếng chi
chi, một cây đèn dầu nhỏ đặt ở trên bàn, ngọn lửa nhỏ đong đưa còn không sáng bằng ánh trăng. Một chén cháo hoa, một đĩa nhỏ dưa cải muối, một
bóng dáng ăn như hổ đói, còn có một đám thôn dân nghẹn họng trố mắt
nhìn.
“Tiểu Trác cô nương ~ ” Ngô Tư nhìn thoáng qua chén thứ hai đã thấy đáy, nuốt nuốt nước bọt, cẩn thận hỏi: “Còn muốn chén nữa
không?”
Buông bát, Trác Tình lạnh giọng trả lời: “Gọi Trác Tình, còn nữa tôi đã ăn no.”
“A.” Ngô Tư thở dài nhẹ nhõm một hơi, nàng rốt cục ăn no, chẳng qua một nồi
cháo cũng đã thấy đáy! Không phải nói tiểu thư khuê các đều là nhai nhỏ
nuốt chậm, ăn uống tinh tế sao? Bọn họ sẽ không phải là trói sai người
chứ? Đây cũng là tiếng lòng của toàn bộ thôn dân!
Con mắt cũng
nhanh trừng tới rớt ra, không cần nhìn Trác Tình cũng biết bọn họ đang
suy nghĩ cái gì, cô đã ba bốn ngày không ăn cái gì, cũng không có hứng
thú giả bộ rụt rè.
Các thôn dân chỉ dám ở trong lòng nói thầm,
cũng không có ai dám nói, vị cô nương này một thân lãnh ý, nhất là ánh
mắt của nàng, như mũi tên đâm vào người giống nhau, bọn họ cũng không
dám nhìn chằm chằm xem nàng.
Tiểu Ngũ Tử không sợ chết đi qua,
lại không dám tiếp cận quá gần cô, ngồi chổm hổm ở bên cạnh lấy lòng
hỏi: “Thật tốt, cô đã sớm giả dạng thành hình dạng thôn dân, nếu không
nhất định sẽ bị họ phát hiện. Nhưng là ngươi làm sao biết người tướng
phủ sẽ đến?”
Sửa sang lại trên người quần áo vải thô rộng thùng
thình, Trác Tình bực bội mắng: “Tới đó không phải quan binh mà là người
hầu trong nhà, các người hẳn là cảm tạ mình gặp may mắn, lựa chọn đúng
người.” Xem ra cái kia Lâu tướng vẫn là một người phân biệt đúng sai,
lấy toàn dân chúng làm chủ, nếu không phái binh đem bọn họ toàn bộ bắt
lại, còn sợ bọn họ không giao người ra sao?!
Sờ sờ mũi, Tiểu Ngũ Tử bĩu môi,vẫn không muốn buông tha, hỏi: “Vậy ngươi nói Lâu tướng thật sẽ đến sao?”
Vẽ ra một nụ cười nhạt, Trác Tình ung dung trả lời: “Y nhất định sẽ đến.”
Khóe miệng nàng giương lên gần như không hơn một nụ cười nhẹ, Tiểu Ngũ Tử có chút ngẩn ngơ, nhìn lâu, hình như nàng thật sự rất xinh đẹp!
Trác Tình lời còn chưa dứt, lại một đạo giọng nam hưng phấn gấp gáp theo cửa thôn một đường gọi tới: “Ngô ca! Ngô ca…”
Thật vất vả vọt vào trong phòng, Lưu Vũ đầu đầy mồ hôi, thở hổn hển không ra hơi, lộ ra khuôn mặt nghẹn thành màu đỏ sậm, nói đều không thể nói rõ,
Ngô Tư vội vàng vỗ phía sau lưng cho hắn thuận khí, hỏi: “Chuyện gì đem
ngươi gấp gáp như vậy?!”
Chỉ vào bên ngoài, Lưu Vũ kích động kêu lên: “Lâu… Lâu tướng tới!”
Ngô Tư mắt mở lớn, cầm lấy cổ áo Lưu Vũ, vội la lên: “Thật sao? Ở đâu?”
Lưu Vũ hưng phấn cũng bất chấp bị xách cổ áo, hét lớn: “Thật sự thật sự, ngay gần cửa thôn.”
Sau một hồi yên tĩnh, trong phòng nhỏ bộc phát tiếng hò hét vui mừng.
“Lâu tướng thật sự tới!” Ngô Tư không dám tin tưởng nói lầm bầm, phục hồi
lại tinh thần, lập tức lớn tiếng hô: “Nhanh nhanh nhanh, nhanh đi ra
nghênh đón!” Nôn nóng hừng hực đi tới cạnh cửa, Ngô Tư bỗng nhiên nhớ
tới cái gì, liền chạy vào trong phòng sốt ruột tìm kiếm, trong miệng nôn nóng la lên: “Đơn kiện! Đơn kiện đâu?”
Trác Tình ổn định ngồi ở
trên ghế dài, mắt lạnh nhìn hắn giống con ruồi không đầu tán loạn giống
nhau, chịu không nổi đổ một cái xem thường, lắc lắc cuộn giấy trong tay, không kiên nhẫn nói: “Ở đây.”
Đi qua đem đơn kiện cẩn thận bỏ
vào trong tay áo, Ngô Tư vui vẻ cười nói: “Trác Tình, cô đi cùng chúng
tôi tới cửa thôn chứ. Lâu tướng đã tới, chờ chúng tôi kể ra oan tình, cô liền cùng y trở về.”
“Không được!” Trác Tình vội la lên.
“Vì sao?” Ngô Tư không hiểu, cô vốn là người của Lâu tướng, hiện tại có thể đi trở về làm sao vẻ mặt lại không muốn.
Bởi vì cô là Trác Tình, cô là không phải lễ vật, lại càng không phải là vật phẩm thuộc về ai! Đương nhiên những cái này không cần giải thích cùng
bọn họ, Trác Tình con ngươi vừa chuyển, khó có được ôn hòa trả lời: “Tôi cùng y trở về, y không giải oan cho các người làm sao bây giờ?! Các
người đi đi, tôi ở lại chỗ này.” Chờ bọn họ đều đi, cô sẽ len lén chạy
trốn!
“Vậy không được.” Ngô Tư vội vàng lắc đầu: “Cô là thiên kim tiểu thư, cướp cô đến đã là làm khổ cô, cô còn giúp chúng tôi viết đơn
kiện, muốn giúp chúng tôi giải oan, tôi không có khả năng lại để cô chịu nhục. Cô cùng Lâu tướng trở về đi, tôi tin, nếu Lâu tướng đã tới, nhất
định sẽ vì bá tánh làm chủ!”
Vị tiểu thư này cả ngày một bộ dáng
lạnh như băng, lòng dạ thật đúng là tốt, cũng không thể làm chậm trễ
người ta, một vị tiểu thư, nếu như bị bắt đi vài ngày, nhưng là muốn phá hỏng danh tiết!!
“Đúng! Trác cô nương, cô trở về đi.”
“Đúng vậy! Đừng bị chúng tôi làm chậm trễ.”
Một tiếng một tiếng khuyên giải an ủi thật thà chất phác ngược lại khiến
trong lòng Trác Tình băn khoan, cô vừa đi, những thôn dân này làm sao
bây giờ?
Không đành lòng khiến thôn dân bị liên lụy, lại càng
không muốn bị trở thành lễ vật của người ta, Trác Tình tiến thối lưỡng
nan, vẫn cứ lựa chọn cái này cái kia Lâu tướng đã tới cửa thôn rồi, bất
đắc dĩ, Trác Tình chỉ có thể đi bước nào tính bước ấy.
Hai tay khoanh lại trước ngực, Trác Tình vẻ mặt nghiêm nghị, cố ý hỏi: “Các người rốt cục có muốn vì Lâm Bác Khang giải oan!?”
“Đương nhiên muốn!” Vậy cũng nói!
Tốt! Hơi ngẩng đầu, ánh mắt bình tĩnh chậm rãi đảo qua mỗi người trong
phòng, Trác Tình kiên quyết nói: “Muốn thì phải nghe tôi! Tôi đương
nhiên có cách khiến Lâu tướng phải giải oan cho các người. Đợi tôi cùng
đi theo các người, trước khi án tử của Lâm Bác Khang kết thúc, các người quyết không thể nói ra thân phận của tôi cho Lâu tướng, hiện tại tôi
chính là thôn dân như các người, gọi Trác Tình, nhớ kỹ chứ?!”
Các thôn dân hai mặt nhìn nhau, đại đa số người còn không hiểu, thế nhưng
mỗi lần đối mặt với cặp mắt bình tĩnh băng lãnh kia, bọn họ liền không
thể chống cự, cuối cùng chỉ có thể ngây ngốc gật đầu trả lời: “Nhớ kỹ!”
“Đi thôi.” Âm thầm thở dài một hơi, Trác Tình cầm lên một chiếc mũ
thủng treo ở trên tường, đội trên đầu mình, xác định búi tóc cao vót bị che kín, Trác Tình mới đi ra khỏi phòng, cùng đi theo thôn dân, hướng
cửa thôn từ lâu đã tụ tập không ít người đi đến.
Mong muốn cái kia Lâu tướng gì đó không nên quá khó đối phó mới tốt!
Đoàn người vội vàng gấp rút vọt tới cửa thôn, Trác Tình không có lên phía
trước, vị trí vừa vặn, đã có thể thấy rõ tình huống phía trước, vừa bị
che lấp ở bên trong mọi người.
Hí mắt nhìn qua, Trác Tình dưới
đáy lòng không khỏi âm thầm ngạc nhiên, ban đầu vốn tưởng rằng, tốt xấu
gì thừa tướng ra phủ, gặp một đám thôn phu lỗ mãng, dân làng, kia phô
trương nhất định không nhỏ, không mang theo trên một trăm hộ vệ, cũng
muốn tới hơn mười tinh binh chứ! Người nào từng nghĩ, sẽ là quang cảnh
như vậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT