Thu dọn một chút đồ
đạc, ba người vừa ra khỏi phòng bệnh, đúng lúc đó, cửa phòng kế bên cũng đồng thời mở ra, một cô hộ lý cầm ga giường cùng chăn đi ra.
Âu Thiển Thiển mang theo vẻ mặt tò mò đi nhanh tới cửa phòng bệnh số 403, lại thấy bên trong không có một bóng người.
"Cô ơi, xin chờ một chút, bệnh nhân của phòng bệnh này đi đâu? Tại sao
phải không ở nơi này rồi?" Cô hốt hoảng hỏi, trong lòng vô cùng lo lắng.
Tại sao phải không thấy đây? Đi đâu?
Cô hộ lý đem ga giường bỏ vào trong xe đẩy, sau đó than thở nói, "Nghe nói là tối ngày hôm qua đột nhiên qua đời, haiz, đứa bé đáng thương cư
nhiên trẻ tuổi như thế liền. . . . . . haiz. . . . . ."
Cô hộ lý vừa đi, một bên lắc đầu mà thở dài .
Qua đời? Chết?
Cái này không thể nào, nếu quả như thật chết rồi, cô không thể không biết,
cô là người thân duy nhất, nếu quả như thật đã chết thì bác sĩ không thể nào không thông báo với cô. Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ
là Three sao? Là hắn làm sao? Dù sao chuyện này cũng chỉ có hắn biết mà
thôi.
Hàn Đông Liệt thấy cô đứng bất động ở cửa, cho là cô bị
giật mình quá độ, dù sao cô từ lúc còn rất nhỏ chính là có tình cảm rất
nhạy cảm, chết một chú chim nhỏ cô đều có thể khóc lên được một lúc, chớ nói chi là một người.
Hắn chuyển động xe lăn đi tới bên người
cô, cầm lấy tay cô, an ủi nói, "Giống như lời cô ấy đã nói vậy, cô ấy đã gặp em, cô ấy xem em là bạn bè, hơn nữa ngày hôm qua cô ấy cười cũng
rất vui vẻ, cho nên thời điểm lúc cô ấy nhắm mắt, chắc cũng là vui vẻ,
cho nên không cần phải khó chịu. . . . . . Chúng ta về nhà thôi!"
Chỉ là đơn giản mấy câu nói, đã để cho cô cảm thấy trong lòng ấm áp, quay
đầu nhìn gương mặt dịu dàng của hắn, lần đầu mới phát hiện, người đàn
ông này thì ra là cũng biết an ủi người khác, mặc dù vẫn có điểm tức
cười, nhưng là. . . . . . Cám ơn!
"Vâng, chúng ta về nhà đi!"
. . . . . .
Nửa giờ sau, bọn họ đã về tới biệt thự nhà họ Hàn gia.
Vốn nghĩ rằng có lẽ biểu đạt tình cảm của hắn cũng không kém như vậy, biết
an ủi người khác, biết lo lắng người khác, mặc dù có khi rất bá đạo,
cũng không phân rõ phải trái, nhưng là vẫn có lúc dịu dàng. Nhưng mà
hình như Âu Thiển Thiển bị hắn này tâm tình rối rắm, vẻ bề ngoài lừa
gạt, thật ra thì hắn. . . . . .
Vừa mới đi vào gian phòng, đỡ hắn lên giường, tính háo sắc của người đàn ông này liền nổi lên, hoàn toàn
không chú ý Giang Minh Húc vẫn còn ở trước cửa, lại đột nhiên kéo cô lên giường, lật người đè ở phía dưới.
"Bảo bối của tôi, bây giờ là ở nhà, có thể sao?" Hắn nghiêm túc nhìn cô, rõ ràng lúc cùng với hắn ở
bệnh viện, hắn thật không giống nhau.
Dùng sức đẩy hắn, cô rống
"Cái người điên này, tôi không có tâm tình cùng điên khùng với anh, tôi
còn có chuyện phải làm." Cô muốn gọi điện thoại cho Three hỏi rõ ràng
mới được.
Hàn Đông Liệt bắt được hai tay của cô, dung phương thức “đầu hang” ấn cô xuống giường, sau đó lạnh lùng nói, "Minh Húc, cậu cút ra ngoài cho tôi, nói cho mọi người, không cho phép tới quấy rầy chúng
tôi!"
Đứng một bên xem chuyện vui, Giang Minh Húc vừa cười vừa mở ra đôi tay, bất đắc dĩ nói "Ok! Tôi sẽ thức thời rời khỏi, dĩ nhiên
cũng sẽ thức thời giúp cậu nhắn lại những lời vừa nói, chỉ là King
- cậu phải cẩn thận một chút nha, đừng quên thân thể của cậu vẫn chưa
có hoàn toàn bình phục! Hắc hắc. . . . . ."
Xoay người đi ra cửa
phòng, hắn âm thầm cười trộm: haiz, thạt không ngờ người đàn ông “thủ
thân như ngọc” nhiều năm như vậy, cũng sẽ lộ ra bộ dáng gấp gáp! Thú vị, thật thú vị!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT