Âu Thiển Thiển
nhìn chính mình trong gương, cô nhìn bộ dáng chật vật của mình, bỗng
nhiên thân thể không khỏi có chút run rẩy, mồ hôi lạnh cũng toát ra từ
lỗ chân lông, cô hung hăng cắn môi dưới, nhưng vẫn không kìm được giọt
nước chảy xuống... Nhỏ trên mu bàn tay...
Hàn Đông Liệt tay đột nhiên buông ra, thoáng kinh ngạc mà nói, "Làm sao vậy?"
Âu Thiển Thiển buông môi ra, thanh âm run rẩy nói, "Tôi... Tôi hiểu rồi... Đã hiểu..."
Hàn Đông Liệt mỉm cười, khẽ hôn vào gương mặt của cô một cái, dịu dàng nói, "Ngoan, như vậy là được rồi, trở về làm việc thôi!" Hắn nói xong, quay
người đi ra khỏi toilet, cúi đầu nhìn giọt nước mắt trên mu bàn tay,
lông mày cô không khỏi nhăn lại.
Cô khóc, vì sợ hãi? Hay do hắn phát hỏa quá mức? Hù dọa cô?
Thật là đáng chết! Hắn phiền não vuốt vuốt huyệt thái dương của chính mình,
ngay cả hắn cũng không biết, chính mình sẽ làm ra chuyện biến thái như
vậy, rốt cuộc chỗ nào không đúng? Lại có thể đối xử như thế với một cô
gái. (trúng tà sao?)
...
Âu Thiển Thiển vẫn còn ngơ ngác
đứng trong toilet, cô nhìn thấy chính mình trong gương, không khỏi nhớ
tới một ngày của năm năm trước, đó là thời điểm cô tiếp nhận nhiệm vụ
thứ nhất, người đàn ông kia rõ ràng tự tay đem cô đẩy vào hố lửa, nếu
như không phải có người đến cứu cô, cô cũng sớm đã...
Cô mở vòi
nước, dùng nước lạnh buốt không ngừng đánh về phía mặt của mình, không
ngừng tự nói với mình, chuyện kia đã qua, đây chẳng qua là một ác mộng
mà thôi, cô cũng không có mất đi bất kỳ vật gì, cũng không có phát sinh
bất cứ chuyện gì, chỉ là... Vứt bỏ một thứ tên là tình yêu mà thôi.
Đàn ông không có người nào tốt, người đàn ông kia cũng vậy, Hàn Đông Liệt cũng vậy... Toàn bộ đều thối nát làm cho cô buồn nôn.
"Ồ? Thư ký Âu? Sao cô lại ở trong toilet nam?" Giang Minh Húc đứng tại cửa ra vào kinh ngạc nhìn cô.
Toilet nam?
Âu Thiển Thiển quay đầu nhìn lại, quả nhiên bên kia đặt một loạt bồn tiểu
tiện dành cho nam. Hàn Đông Liệt chết tiệt, lại có thể mang cô tới chỗ
như thế này.
"Àh... Không có ý tứ, tôi đi lộn chỗ, ha ha ha...
Thì ra đây là toilet nam, thật giống toilet nữ ha ha, nhà thiết kế nhất
định là cùng là một người..." Cô xấu hổ mà cười cười, vội vàng chạy ra
ngoài. Mất mặt, thật là mất mặt!
Giang Minh Húc vẻ mặt kỳ quái
nhìn cô, thấy quần áo cô không chỉnh tề, dấu hôn đầy người, khuôn mặt rõ ràng vết thương chồng chất. Cái này nhất định là tác phẩm của tổng giám đốc Ác Ma. Thật là kỳ quái, vì sao King lại đối xử “Đặc biệt” với con
gái như vậy?
Vừa nghĩ, hắn vừa kéo khóa quần, phóng thích lượng
nước dư thừa trong thân thể. Nhưng là đột nhiên, cửa lại bị mở ra một
lần nữa, bóng dáng Âu Thiển Thiển thoáng hiện tại cửa ra vào.
Giang Minh Húc đang tiểu được một nửa, vội vàng đình chỉ, dùng tay bụm lấy bộ phận quan trọng, bối rối mà nói, "Âu, thư ký Âu, cô lại đi nhầm sao?
Nơi này chính là toilet nam, toilet nữ ở phía đối diện!"
Âu Thiển Thiển hai tay chăm chú níu lấy quần áo bị xé rách của mình, bảo vệ
trước ngực, xấu hổ mà nói, "Trợ lý Giang, anh có thể giúp tôi một việc
không?"
"Giúp — tôi nhất định giúp cô! Nhưng cô có thể đi ra
ngoài trước không? Để tôi giải quyết chuyện riêng tư một chút, sau đó sẽ giúp cô?" Không được, hắn cũng sắp nhịn không nổi.
"Nha." Âu Thiển Thiển đáp ứng xoay người lại, quay mặt về phía cửa đang đóng nói, "Anh tiếp tục đi, tôi không nhìn."
Cô là dạng con gái như thế nào, làm sao để cô ta đi ra ngoài?
Giang Minh Húc đổ mồ hôi đầy người! Cô đứng đây, làm sao hắn có thể tiếp tục?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT