Đêm khuya gió đặc
biệt lạnh, lạnh đến nổi làm cho người ta phát run, nhớ tới mười mấy năm
trước, ba cùng mẹ từng người chết ở trước mặt cô, cuối cùng chỉ còn lại
hai chị em, hiện tại người có thể ủng hộ cô cũng chỉ có một mình cô ấy
mà thôi, nhưng mà cô ấy lại mắc cái chứng bệnh này.
Tại sao?
Âu Thiển Thiển đi trên đường phố, giống như một người không nơi nương tựa, đột nhiên một chiếc xe BMW màu đen đỗ lại bên cạnh cô, mà cô lại hoàn
toàn không ý thức được, vẫn không ngừng đi về phía trước, mặt Three lộ
vẻ lo lắng, hắn dùng tốc độ chậm nhất, theo sát bên cạnh của cô...
Theo một lát, hắn nhìn xuống đồng hồ trên xe, nhịn không được kêu một tiếng, "Thiển Thiển, thời gian không còn nhiều, cần phải trở về rồi!"
Âu Thiển Thiển nghe được thanh âm đột nhiên dừng bước, sau đó quay đầu
nhìn về phía Three. Trong đôi mắt cô tràn đầy vẻ đau xót, mà phía dưới
mắt là hai vệt nước mắt thật dài, nước mắt như vòi nước được mở khóa,
liên tục không ngừng.
"Ah, vâng!" Âm thanh của cô lại không có
chút nghẹn ngào, có thể nhìn ra cô giử lại trong lòng không phải là
những giọt nước mắt, mà la vô vàng đau xót.
Nhìn vẻ đau xót của cô, hắn thật muốn ôm cô vào ngực an ủi cô, nhưng hắn không thể, hắn không có tư cách...
Hắn đưa một tay ra, trong túi áo xuất hiện một viên kẹo, đưa cho cô cười nói, "...Àh, cái này…..Cho em."
Theo thói quen Âu Thiển Thiển đưa tay nhận viên kẹo, bóc vỏ bỏ vào trong miệng, sau đó mỉm cười, Thiển Thiển nói, "Three..."
"Ừh?"
"Có phải anh sẽ mãi mãi chăm sóc cho em không? Anh sẽ không chết cũng không bỏ em phải không? Anh vĩnh viễn sẽ ở bên cạnh em .. Đúng không?"
"Ừh!" Hắn trả lời không chút do dự.
Viên kẹo trong miệng dần tan, rất ngọt ngào ..
※※※
Sáng sớm ngày hôm sau
"Ông xã, chào buổi sáng!" Âu Thiển Thiển nhún nhảy đi xuống lầu, vui vẻ ngồi ở đối diện Hàn Đông Liệt.
"Cô gọi tôi là gì?" Hàn Đông Liệt buông cái nĩa đang cầm trong tay xuống, nhíu mày nhìn cô.
"Tôi gọi anh là ông xã, sao vậy ông xã? Tôi không thể gọi anh là ông xã sao? Có điều chúng ta đã kết hôn rồi, gọi ông xã cũng không có vấn đề gì
chứ? Phải hay là không, ông xã?" Âu Thiển Thiển mở miệng một tiếng ông
xã, hai tiếng ông xã, giống như là rất thuận miệng.
Hàn Đông Liệt thoáng nhếch nhẹ lông mày, âm trầm mà nói, "Cô biết kêu ông xã như thế này, đại biểu cho cái giì không?"
"Đại biểu cái gì?"
Hàn Đông Liệt đột nhiên đứng dậy, đưa tay kéo chiếc càm của cô lại, sau đó
cúi người gần sát lỗ tai của cô, dùng thứ âm thanh quỷ mị hà hơi vào bên tai của cô, "Đại biểu cho... Cô muốn hiến thân thể cùng trái tim cho
tôi."
Thân thể... Trái tim?
Âu Thiển Thiển đột nhiên sửng sốt, hắn vừa ngồi xuống vị trí cũ vừa nói.
Hàn Đông Liệt nhẹ tay vuốt ve cặp môi đỏ mọng của cô, nhìn đôi mắt sưng tấy của cô, bỗng nhiên mặt lộ vẻ không vui mà nói, "Tối hôm cô qua đã
khóc?"
"Àh... Đó là bởi vì trước khi ngủ uống rất nhiều nước, cho nên mới mắt mới sưng ha ha, tôi quá khát rồi!"
"Ah?" Hàn Đông Liệt càng tiến gần sát mặt của cô, thẳng thắng nhìn chằm chằm
vào đôi mắt sưng đỏ của cô, hồi lâu, hắn mới bá đạo mở miệng, "Về sau
buổi tối không được uống nước!"
Âu Thiển Thiển kinh ngạc nhìn
hắn, hắn biết rất rõ tối hôm qua cô đi ra ngoài? Vì cái gì còn nói như
vậy? Là một câu hai ý nghĩa, không cho cô đi lần nữa sao? Hay là... Hắn
quan tâm cô?
Hàn Đông Liệt buông tay ra, biểu hiện trở về trạng
thái lạnh lùng cố hữu, "Đúng rồi, tối hôm qua hình như có trộm vào nhà,
tôi đã tăng cường gấp đôi bảo vệ cho biệt thự này, bất quá vì bảo vệ sự
an toàn cho cô, về sau tôi sẽ ở cùng phòng với cô, cô có ý kiến gì
không?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT