Âu Tiểu Thiển nhớ lại tất cả, cô hoảng sợ nhìn vết phỏng trên mặt Hoàng Viêm, run rẩy không ngừng nói, “Là hắn, là hắn, chính hắn giết ba mẹ, giết A Lăng, giết mọi người, là hắn, là hắn… Là hắn…”

Mọi người ngỡ ngàng, tại sao cô đột nhiên lại nói vậy? Rốt cục cô đang gặp chuyện gì?

Nhưng Hoàng Viêm lại cười to, sau đó tà ác nói, “Cô rốt cục cũng nhận ra, tôi còn cho rằng cô vĩnh viễn không nhớ được, ngày đó tôi bị gài bẫy, khi không lại bị một con giúp việc đùa bỡn, để cho cô chạy, còn biến tôi thành bộ dáng này, cũng may mạng tôi lớn, không chết, nhưng con giúp việc kia lại chết rất thê thảm, còn những người trong nhà nữa, tất cả đều bị đốt thành tro bụi, không thể phân biệt ai vào với ai, thật đáng thương… Đáng thương…”

Nghe hắn nói, Âu Tiểu Thiển trong đầu không tự chủ tưởng tượng ra đủ mọi chuyện, bộ dáng mọi người bị đốt, thật khủng khiếp, rất khủng khiếp…

Nhìn cô sợ không ngừng run rẩy, Hoàng Viêm nói tiếp, “Cô không phải vẫn luôn tò mò tại sao tôi lại hãm hại nhà họ Âu, được, hiện tại tôi có thể cho cô biết, chính vì cô ở nhà bọn họ, mà vật tôi muốn đang ở trên người cô, cho nên tôi cố ý đưa tin giả cho Hàn Nguyên, để ông ta thâu tóm gia sản họ Âu, để cho họ tan cửa nát nhà, nhưng tôi lại không ngờ cô gia nhập Thiên Chi quốc, cũng thật là, cô được Thiên Chi quốc bảo hộ mười mấy năm, bọn tôi chờ, chờ mãi… Rốt cục đến ngày này, đúng là quãng thời gian dài, cũng hai mươi mấy năm rồi… Lần này tôi nhất định không thất bại, nhất định lấy được chìa khóa!”

“Ông nói gì?” Âu Tiểu Thiển không thể tin được, nhìn hắn nói, “Ông chính vì hòn đá kia nên giết hết người nhà tôi?”

Hắn rốt cục là thứ gì? Ma hay quỷ? Dù sao hắn tuyệt đối không phải con người, không có chút nhân tính.

“Không sai, tôi chính là muốn cái chìa khóa, vì nó mà chuyện gì cũng có thể làm. Hơn nữa chuyện này là do cô sai, nếu như cô đưa chìa khóa cho tôi, những người kia cũng không phải chịu khổ, họ chết toàn bộ là do cô, phải nói người giết bọn họ… Chính là cô!”

“Không!” Âu Tiểu Thiển lớn tiếng kêu, tinh thần hoàn toàn tuyệt vọng.

Là cô hại bọn họ sao? Đều là lỗi của cô, đây hết thảy là lỗi của cô. Không phải lỗi của Hàn Nguyên, cũng không phải lỗi của người đàn ông này, nhưng là của cô… Người giết chết bọn họ…

Chính là cô!

“Không, không phải tôi, không phải tôi, tôi không giết họ, không phải tôi, không phải tôi…” Cô ra sức ôm lấy đầu đau như muốn nổ tung.

Không thể chịu đựng được, không thể tiếp thu chuyện này… Thì ra hết thảy là do cô sao?

“Là tôi, là tôi… Tất cả đều là lỗi của tôi… Là tôi…” Cô ngơ ngác mất hồn nói như trẻ con.

Hàn Đông Liệt bên cạnh thấy dáng vẻ điên loạn của cô, hoảng hốt nắm lấy bả vai cô nói, “Tiểu Thiển, em mau tỉnh, đây không phải lỗi của em, em đừng nghe hắn nói, đây hết thảy không phải lỗi của em…”

“Không, là lỗi của tôi, tôi hại ba mẹ, tôi hại A Lăng, tôi hại chị hai, hết thảy đều do tôi, tại tôi… Tôi là hung thủ, tôi chính là hung thủ!” Cô lớn tiếng hầm hừ, thần kinh vốn không thể trải qua đả kích như vậy, cuối cùng té xỉu trong lòng Hàn Đông Liệt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play