Three giả cùng Hàn
Đông Liệt ngồi trong một chiếc xe, sau đó hắn bịt kín mắt anh, xe đi qua nhiều nơi, giống như hắn cố ý đi đường vòng. Rốt cục hơn nửa giờ sau
mới ngừng di chuyển.
Hai người xuống xe, hắn mở vải bịt mắt cho Hàn Đông Liệt, đột nhiên như vậy làm anh bị chói mắt.
Anh nhìn bốn phía một chút, nơi này là một bãi đất trống, nhưng lại có một
biệt thự con, không đặc biệt hoa lệ, nhưng cũng hết sức khang trang.
“Giám đốc Hàn, mời vào!” Three giả đưa tay ra làm bộ dáng mời khách.
Hàn Đông Liệt nghiêm mặt, đi thẳng vào biệt thự.
Cửa được mở ra, bên trong là sảnh chính cũ kỹ không có bất cứ vật gì, nhưng ở giữa sảnh lại có một sợi dây thừng được treo từ nóc nhà, đầu kia của
sợi dây chính là một người phụ nữ.
Thân hình hoàn hảo trong bộ áo cưới trắng toát, hai tay bị trói chặt, hai chân xinh đẹp để trần, đầu
rũ xuống thật sâu, tựa hồ hôn mê đã lâu.
“Tiểu Thiển!” Hàn Đông Liệt kêu tên cô, đang muốn xông tới, nhưng từ sảnh chính vang lại một âm thanh rất lớn.
“Tổng giám đốc Hàn, đã mang vật kia tới chưa?”
Hoàng Viêm bước xuống cầu thang, vẫn mang mặt nạ như trước, ánh mắt như dã
thú khiến cho người ta vừa nhìn liền nghĩ diện mạo hắn vô cùng hung ác.
Hàn Đông Liệt nhìn hắn, toàn thân tản ra địch ý, lớn tiếng nói, “Thứ ông muốn tôi đã mang đến, mau thả cô ấy xuống.”
Anh vừa thấy cô bị trói, trên cổ tay đã hằn vết đỏ thẫm, bộ dạng giống như
con rối, tim của anh quặn đau, cũng rất hối hận, chỉ muốn lập tức đoạt
mạng người đàn ông trước mắt.
“Không vội!” Hoàng Viêm chậm rãi
bước tới gần anh, sau đó cười nói, “Đưa đồ vật cho tôi trước, tôi có
được nó dĩ nhiên liền thả cô ấy.”
Hàn Đông Liệt cười nhạo, “Nếu
như tôi giao vật kia ra mà ông không thả người thì làm thế nào? Khi tôi
còn chưa chắc chắn cô ấy khỏe mạnh đối mặt với mình thì sẽ không đưa nó
cho ông.”
Nhìn đầu cô rũ xuống thật sâu, tim của anh đã bắt đầu
không thể khống chế, anh rất sợ, nếu như hiện tại cô đã chết thì làm
sao? Muốn nghe cô nói chuyện, muốn nghe giọng cô, dù chỉ một chút.
Hoàng Viêm nhìn ánh mắt kiên định của Hàn Đông Liệt, không khỏi có chút khâm
phục, người đàn ông khác nhìn thấy người phụ nữ của mình bị người khác
làm hại, e rằng chỉ biết run sợ. Thật không tệ, quả nhiên không hổ là
người thừa kế của gia tộc Hàn.
Hắn cười, tay giương súng về phía Âu Tiểu Thiển.
“Ông tính làm gì?” Hàn Đông Liệt có chút hốt hoảng, lớn tiếng hét.
“Anh yên tâm, đây là thuốc giải, có thể khiến cho người yêu của anh tỉnh
lại.” Hắn vừa nói vừa nổ súng, cây châm từ trong họng súng bay vút ra
đâm vào thân thể Âu Tiểu Thiển.
Mấy giây sau, Âu Tiểu Thiển từ từ mở mắt, cô mơ hồ thấy được Hàn Đông Liệt, không khỏi cười nói, “Liệt… thật xin lỗi…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT