“Không thể nào, anh mới vừa nghe rõ, em muốn nói em cũng đang tức giận đúng
không? Thấy Tuyết Nhi thân mật với anh nên tức giận sao? Em đang ghen
chứ gì?”
Anh đem tất cả nghi vấn trong lòng mình nói ra. Mà Âu
Tiểu Thiển càng cảm thấy hốt hoảng, giống như bị người ta thay mình nói
ra hết thảy tâm sự vậy.
“Anh không nên nói lung tung, tôi không có ghen, anh mau đi đi, đừng ở đây dây dưa nữa!” Cô lớn tiếng nói, che dấu lòng mình.
Càng thấy bộ dáng này, Hàn Đông Liệt lại càng cảm giác được cô thích hắn,
khóe miệng nở ra nụ cười, tức giận trong lòng nháy mắt liền biến mất,
còn hăng hái khoanh tay trước ngực, nói, “Em không cần giải thích, giải
thích chính là che giấu, che giấu thì đó chính là sự thật, em căn bản là đang ghen!”
“Tôi không có!” Cô rống to phản đối.
“Em có!”
“Tôi không có!”
“Em có!”
“Không có không có không có không có không có…”
“…”
Hai người đột nhiên giống như trẻ con cãi nhau một trận rùm beng. Nhưng Hàn Đông Liệt lại càng vui vẻ, thấy bộ dáng cô vì xấu hổ mà phát điên, lòng của anh đặc biệt vui vẻ.
Thật sự không muốn cùng anh dây dưa, Âu Tiểu Thiển đột nhiên im lặng, cầm vào tay nắm cửa, dùng sức muốn đóng,
nhưng lại bị Hàn Đông Liệt ngăn cản, anh còn bước đi vào trong phòng.
“Tốt lắm, khỏi ai quấy rầy, anh mệt rồi, chúng ta ngủ sớm chút đi!” Anh cười nói với cô, gian kế đã hoàn thành.
“Tôi… Chúng ta? Ngủ… Ngủ?” Mặt Âu Tiểu Thiển từ trắng nõn trong nháy mắt trở
nên đỏ bừng, lúng túng không biết phải làm gì. Đối với chuyện vừa rồi
của anh cùng Tuyết Nhi, cô vốn muốn lạnh lùng đối phó, mặc dù trong lòng khó chịu, nhưng lại không muốn biểu lộ ra, bởi vì cô không thể tiếp
nhận chuyện mình thích anh, nhưng bây giờ anh lại…
Đột nhiên, Hàn Đông Liệt khom lưng bế cô lên, sau đó cúi đầu nói, “Bà xã, không cần
xấu hổ, tâm ý của em anh đã biết, sau này tức giận phải nói cho anh
biết, ghen cũng phải nói, quan trọng nhất là thích anh thì phải nói.
Không nên làm bộ lạnh lùng biết chưa?”
Anh muốn biết tất cả tâm
tình của cô, cảm nhận của cô, càng muốn mau mau nghe được ba chữ kia từ
miệng cô, coi như không phải ba chữ, bốn chữ anh cũng sẽ vui vẻ đến phát điên mất!
Ôm cô đi tới mép giường, sau đó nhẹ nhàng đặt cô
xuống, tiến gần sát môi của cô, nhưng ở thời điểm hai môi gần chạm nhau, Âu Tiểu Thiển lại đột nhiên vươn tay chặn môi của anh, nói, “Bắt đầu từ hôm nay, anh không được phép đụng vào tôi!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT