Âu Tiểu Thiển nhìn
chằm chằm người đàn ông bá đạo đang đè trên người cô, giận dữ nói "Tốt
nhất, anh lên buông tôi ra. đừng khiến tôi tức giận!"
Hàn Đông
Liệt cúi đầu, cười tà tà, dựa vào trán cô nói, "Em có thể không biết.
anh nha. . . . . . Thích nhất là xem vẻ tức giận của em!"
Nói xong, hắn liền bá đạo hôn lên môi của cô, một nụ hôn sau 4 năm, không
ngờ lại tuyệt vời như thế, muốn một ngụm nuốt luôn cô vào bụng, muốn cứ
như vậy hôn cô đến cùng trời cuối đất.
Đối với cô bá đạo một chút, sau đó sẽ dịu dàng an ủi cô. . . . . .
Nhớ tới câu nói ở trong thư, hắn càng muốn bá đạo mà chiếm lấy cô, nói cái
gì mà ai đi đường nấy, cái gì mà không can thiệp chuyện của nhau, hắn
không thèm như vậy đâu, cái hắn muốn chính là cô vĩnh viễn ở bên cạnh
hắn, cái hắn muốn chính là để cô làm vợ của hắn, nếu không, hắn sẽ không chấp nhận bất lời giải thích nào!
Âu Tiểu Thiển giãy giụa, dưới sức mạnh của hắn cũng dần trở lên yếu đi.
"Hàn Đông Liệt, cái tên khốn kiếp này, anh. . . . . ."
"Anh yêu em!"
Hắn cắt đứt lời cô..., cứng rắn dùng 3 chữ ngắn ngủi phá vỡ bức tường bảo
vệ cứng rắn cô dày công xây đắp. Cô quay đầu, không thèm nhìn hắn. Trong bốn năm qua, cô nghĩ càng ngày cô càng kiên cường hơn, đã có đủ tự tin
để đối mặt với mọi thứ, nhưng tại sao khi đứng trước mặt hắn, cô lại có
thể thảm bại như thế! Như vậy thời gian 4 năm cô bỏ trốn là vô ích sao?
Suốt 4 năm cô cố gắng là cái gì?
Thật là mất thể diện, chỉ vì ba chữ ngắn ngủn, mà cô lại. . . . . . vui vẻ đến mức phát khóc!
Chị, em có thể không? Em có thể thích người đàn ông này không? Sự thương tổn của hắn, làm tổn thương toàn bộ nhà cô. . . . . . Cô có thể thương hắn
không?
Câu trả lời. . . . . . Chỉ là im lặng kéo dài!
Sáng sớm, không khí tươi đẹp xen lẫn mập mờ, trên giường lớn trắng như tuyết có một đôi nam nữ ôm nhau ngủ tới tận trưa.
Âu Tiểu Thiển từ từ mở mắt ra, nhiều chỗ trên người đau dữ dội, nhíu nhíu
mày, cô muốn đứng dậy, nhưng trên người cô lại có hai cánh tay bền chắc
gắt gao ôm cô, không để cho cô có thể nhúc nhích chút nào.
"Em đã tỉnh, vợ yêu! Người em đau lắm hả?" Cùng hắn kết hợp, để hắn hiểu rõ ràng, bốn năm qua, cô không hề phản bội hắn.
"Bây giờ có thể buông tôi ra chưa? Anh cũng có thể đi được rồi đấy?" Âu Tiểu Thiển lạnh lùng nói với hắn, nhìn hắn một cái cũng không thèm.
Hai cánh tay Hàn Đông Liệt buộc chặt, siết chặt mà ôm cô, nói "Không nghe
thấy em nói câu "Em yêu anh", không thực sự lấy được lòng em, nếu không
làm cho em yêu anh như anh yêu em, anh sẽ không đi!"
"Bắt đầu từ lúc nào thì anh trở nên vô lại như vậy hả? Rõ ràng là chủ tịch của
một công ty lớn, anh không cảm thấy dính lấy một người phụ nữ rất mất
mặt hả?"
"Nếu như mất thể diện, có thể khiến cho em yêu anh, có phá hỏng thể diện mặt mũi, với anh chả sao cả!"