Mặc Thâm sợ mèo, cho nên Hứa Tri Mẫn đành phải đem Tiểu Mao Cầu cùng
những chậu bạc hà đào từ trường về giao cho Viên Hòa Đông. Viên Hòa Đông đặt Tiểu Mao Cầu lên trên đầu gối, vuốt ve bộ lông mềm mại của mèo con, anh nói: “Định khi nào thì đi?”
“Làm xong hết mọi thủ tục thì ngày kia sẽ đi.”
“Nhanh vậy.”
“Uhm.” Hứa Tri Mẫn đáp.
Cô cũng đã báo cho người nhà mình biết, ba mẹ cô không tán thành việc cô từ bỏ công việc hiện tại cho lắm. May mà có chị dâu giúp cô thuyết
phục nên ba mẹ cô mới miễn cưỡng đồng ý. Dương Minh Huệ cũng nhờ một
người bạn ở trường Đại học Chính trị – Luật pháp Trung Quốc giới thiệu
Hứa Tri Mẫn đến học tập, bồi dưỡng ở một trường ở gần trường đại học.
Như vậy Hứa Tri Mẫn một mặt sẽ thích ứng được với khí hậu Bắc Kinh, mặt
khác sẽ có thể nói chuyện với giáo sư nhiều hơn để chuẩn bị cho kỳ thi.
Tiền học của cô, một phần là tiền lương cô tiết kiệm được, một phần là
do Kỷ Nguyên Hiên tài trợ. Kỷ Nguyên Hiên không biết cô đi Bắc Kinh là
do được người nhà Mặc gia khuyến khích nên thấy cô chịu rời khỏi hai anh em Mặc gia Kỷ Nguyên Hiên đã rất vui. Hứa Tri Mẫn muốn nói rõ với anh
họ nhưng lại bị Vu Thanh Hoàn ngăn cản: “Trước mắt không phải lúc để
nói, chờ hai dì của em hết giận đã, lúc đó chị sẽ nói với anh họ em.”
“Anh…” Viên Hòa Đông muốn nói lại thôi, anh muốn tiễn cô, nhưng Mặc
Thâm tất nhiên là muốn tiễn cô đi. Bình ổn cảm xúc một chút, anh mới nói với cô: “Em yên tâm, hai sinh mạng em đã giao cho anh, anh nhất định sẽ dốc lòng chăm sóc, không để chúng bị bệnh.”
“Em tin vào y thuật của sư huynh.”
“Đúng vậy, anh vừa chữa được cho người, vừa chữa được cho động vật,
còn có thể trị liệu cho thực vật.” Viên Hòa Đông cười nhạt nói, lại là
một câu đùa vinh quanh leo lên đầu bảng những câu đùa kinh điển.
Quách Diệp Nam vừa vặn nghe thấy liền vội vàng lấy bút ghi lại, định
sau này lợi dụng nó để uy hiếp anh. Lúc tiễn Hứa Tri Mẫn ra cửa, Quách
Diệp Nam cũng dặn dò vài câu: “Không phải mấy sư huynh bọn tôi thích nói em đâu, em xa nhà nếu không ăn uống đúng bữa thì đến ngã bệnh sẽ không
ai chăm sóc em đâu.”
Hứa Tri Mẫn gật đầu: “Biết rồi.”
Quách Diệp Nam vừa nghe cô trả lời vô cùng lưu loát thì biết cô đã
quen với việc bọn họ lải nhải, đành vẫy vẫy tay với cô, nói: “Đi đi, đi
đi. Tôi thật sự là xui xẻo mới quen được một sư muội như em. Tôi nói cho em biết, em bị bệnh thì trăm ngàn lần đừng tới tìm tôi, bằng không tôi
không bắt em ‘nằm viện thì không được’!”
Cánh cửa sau đó đóng sầm lại trước mặt cô, phủi phủi bụi trên mũi Hứa Tri Mẫn lắc lắc đầu, trong mấy người bọn họ, tính nết Quách Diệp Nam là quái dị nhất.
Ngày chia tay đã đến, mọi người đều ngầm hẹn chỉ để một mình Mặc Thâm tiễn cô. Để tiết kiệm chi phí, cô đã đặt vé tàu. Mặc Thâm giúp cô xách
hành lý, hai người yên lặng đi dọc sân ga. Đến cửa lên tàu, nhân viên
ngăn Mặc Thâm lại. Mắt thấy sắp đến lúc chia tay, Mặc Thâm bỗng có cảm
giác nghẹt thở. Anh nhìn cô đón lấy hành lý trong tay anh, làn hương bạc hà nhè nhẹ trên người cô lan đến rồi lại dần dần bay xa. Mọi suy nghĩ
hỗn loạn đều lắng đọng xuống, anh đem lý trí cùng tình cảm nhiều năm gói gọn trong một câu: “Anh yêu em”.
Giọng nói khàn khàn của anh như một kích thích trí mạng đối với cô.
Hứa Tri Mẫn nháy mắt đứng thẳng lưng, trong lồng ngực cuộn lên một cơn
sóng kinh động. Cô không thể quay đầu, tuyệt đối không thể quay đầu, nếu quay đầu cô chắc chắn sẽ nhào vào lòng anh mà không thể đi được nữa.
Hít hít mũi, mười ngón nắm tay cầm vali, cô sải bước đi vào ngồi ở bên
cửa sổ toa xe. Cô nhìn sân ga càng lúc càng lùi xa, nhưng anh vẫn đứng
im ở đó, bóng dáng chao nghiêng.
“Bạn trai cô thực si tình.” Người ngồi bên cạnh nói.
Cô không nói gì chỉ thản nhiên cười, nhưng cười nhìn còn thương cảm hơn cả khóc.
Ở thành phố R, Dương Minh Tuệ nhận được tin nhắn Hứa Tri Mẫn gửi đến: “Dì Huệ, con đã xuất phát rồi.”
Mặc Chấn ở nhà nghỉ ngơi nhìn thấy liền vô cùng thâm ý nói: “Anh thấy em từ tết đến giờ luôn duy trì liên lạc với Tri Mẫn.”
Dương Minh Tuệ làm sao không biết chồng mình đang nói bóng nói gió,
bà cười đáp: “Không được sao? Em đây là đang bồi dưỡng tình cảm giữa mẹ
chồng và nàng dâu trước đấy.”
“Em không phải là không thích con bé sao?
“Em đã bao giờ nói là em không thích nó đâu, hơn nữa, em biết là con
em nó cưới vợ chứ không phải em.” Đằng sau những lời Dương Minh Tuệ nói
không tránh khỏi có rất nhiều cảm xúc đối với việc năm đó đã cố ý giấu
diếm cậu con trai cả. Đại khái là từ sau sự kiện kia, bà mới mạnh dạn để cho hai đứa trẻ tự do phát triển.
Hiểu vợ không ai bằng chồng. Bà xã là một người phụ nữ rất thông
minh, Mặc Chấn cũng không cho rằng bà sẽ làm khó cô gái mà con trai
thích. Huống hồ vợ chồng ông bà cũng được xem như là đã chứng kiến cô bé Hứa Tri Mẫn này lớn lên từng ngày, ở trong bữa tiệc trung thu, bạn bè
họ cũng khen Hứa Tri Mẫn không dứt miệng. Cô con dâu tương lai này từ
lâu ông đã rất thích, ông và vợ tuyệt đối sẽ không làm mấy chuyện ngu
xuẩn cầm gậy đánh uyên ương.
Lúc này cao hứng, Mặc Chấn không khỏi trêu chọc vợ vài câu: “Em đó,
chỉ có mạnh miệng, anh thấy em khuyến khích con bé đi vào ngành luật
chứng tỏ là em đang muốn bồi dưỡng người nối nghiệp cho em.”
Dương Minh Tuệ mỉm cười. Điều Hứa Tri Mẫn khiến bà cảm phục nhất là
thông minh mà lại tâm địa thiện lương, lúc đó cô đã rất gan dạ sáng suốt dám đề nghị bà gặp mặt vợ Kỷ Nguyên Hiên. Dương Minh Tuệ và Vu Thanh
Hoàn sau vài lần trao đổi đã tiến đến một quan điểm chung: Thị phi giữa
hai nhà Kỷ, Mặc sớm hay muộn gì cũng phải hóa giải, chỉ cần chờ một thời cơ thích hợp, hai người sẽ liên thủ, cố gắng tạo ra cơ hội này. Mà tất
cả đều là nhờ Hứa Tri Mẫn ở bên trong chu toàn.
Bà cũng thích cô con dâu này, Dương Minh Tuệ giảo hoạt đáp: “Mẹ chồng nàng dâu đồng lòng căm thù giặc thì mới không bị đàn ông các anh khi dễ đến cùng.”
Mặc Chấn cười ha ha, nói: “Anh thấy bước tiếp theo đàn ông bọn anh
phải làm là tính toán xem nên đặt bao nhiêu bàn rượu mừng đây.”
Mùa đông lạnh lẽo của Bắc Kinh đã đi qua. Hứa Tri Mẫn vừa đến Bắc
Kinh thì vừa hay đã vào hạ. Gió Bắc Kinh rất lớn, may mà ở trường và ký
túc xá đều có điều hòa. So với phương Nam ẩm nóng, sự oi bức của phương
Bắc không làm người ta thấy khó chịu cho lắm. Cô gửi tin nhắn cho những
người bạn tốt: “Có lẽ mình/em sống ở phương Bắc hợp hơn đấy.”
Phương Tú Mai trả lời: “Thật chứ? Thật chứ?”
Viên Hòa Đông không chút lưu tình phê bình cô: “Em thể chất hư hàn, sẽ rất khó thích ứng với mùa đông phương Bắc.”
Quách Diệp Nam thì hắc hắc cười gian: “Tôi chờ xem lúc về em sẽ thế nào!”
Dương Sâm bản tính bỡn cợt không hề thay đổi: “Em không sợ có người ăn không ngon ngủ không yên à.”
Mặc Hàm nhắn thẳng là: “…”
Đám bạn không một ai khích lệ Hứa Tri Mẫn, ai cũng không hảo tâm muốn nhìn thấy kết cục cô cụp đuôi trốn về phương Nam. Thả điện thoại di
động xuống giường, cô ngồi thẳng dậy, tiếp tục ngồi vào bàn gặm những
điều khoản luật chi chít.
Đến khuya, cô nhớ Mặc Thâm vẫn chưa hồi âm. Mở điện thoại lên, cô
nhấn số của anh, sau một hồi tút tút là tiếng một cô gái bắt máy: “Alo,
là ai vậy?”
Là chất giọng cao của Mạc Như Yến. Hứa Tri Mẫn bộp một cái đóng điện
thoại lại, nỗi lòng lại hỗn loạn một hồi. Qua vài phút dài dằng dặc, Hứa Tri Mẫn vẫn ngơ ngác nhìn chằm chằm kim đồng hồ trên tường. Di động reo lên, cô lập tức cầm di động lên.
“Mẫn, là em gọi cho anh hả?
“Ừ.” Cô nín thở, “Vừa nãy…”
“Mạc Như Yến đưa bạn cô ấy đến cấp cứu, đúng lúc anh trực, Quách Diệp Nam và Mặc Hàm không trực cùng cho nên anh mới chuyển bạn cô ấy cho
đồng nghiệp cấp cứu.”
Anh giải thích rất rõ ràng, mà quả thật cô cũng từ trong di động nghe thấy đầu dây bên anh văng vẳng tiếng thiết bị kêu cấp cứu. Thở dài nhẹ
nhõm một hơi, nhưng cô lại nhất thời không biết nói gì với anh.
Anh lại nói: “Anh sẽ chờ em. Nhưng mà trái tim anh lại nói, anh muốn em về đây ngay bây giờ.”
“Mặc Thâm.”
Anh dường như chua sót cười: “Anh đã bắt đầu hối hận vì để em đi Bắc Kinh.”
Cô cũng khó chịu như thế, cô nói: “Em sẽ ổn thôi mà.”
Anh hít một hơi: “Kỷ lục không tốt của em nhiều lắm đó. Vì để em đi
Bắc Kinh mà Mặc Hàm đã giận anh với mẹ rồi đấy, dù thế nào thì em ở bên
đó cũng không người thân không bạn bè, lỡ như xảy ra chuyện gì…”
“Em có phải là con nít ba tuổi đâu mà, Mặc Hàm cũng sẽ hiểu thôi.” Cô an ủi anh. Cô biết Mặc Hàm giận cô, bởi vì trước khi cô rời khỏi thành
phố R muốn chào tạm biệt Mặc Hàm nhưng Mặc Hàm lại kiên quyết không chịu gặp cô.
“Anh phải cúp máy đây, phòng bệnh CALL anh về rồi.”
“Uhm, anh nhớ giữ gìn sức khỏe.”
Mặc Thâm cúp máy, ngón tay sờ lên chữ “Mẫn” trên màn hình mà cảm thấy trái tim mình thật đau. Đây không phải lần đầu tiên anh xa cô, nhưng
lần này là cô xa anh chứ không phải anh xa cô. Anh không thể nói rõ cái
cảm giác lo âu khi cô không ở bên anh này là thế nào, có lẽ là vào cái
khoảnh khắc cô nói với anh rằng cô là một đứa trẻ sinh non, anh đã luôn
lo lắng không thôi.
Đến khi thời tiết chuyển lạnh, Viên Hòa Đông cũng không kiềm chế
được, chủ động tìm anh bàn về vấn đề này. Đây là lần đầu hai người bọn
anh bình tĩnh hòa nhã nói về cô, theo cách nói của Viên Hòa Đông là từ
góc độ của hai bác sĩ.
“Nói thật, mình phản đối cô ấy đi Bắc Kinh, Đại học Chính trị – Luật
pháp Trung Quốc rất tốt, nhưng không cần thiết phải để cô ấy mạo hiểm đi như vậy.” Viên Hòa Đông khi nói mấy lời này cũng có chút kích động.
“Chắc là cậu cũng có để ý thấy rồi đó, mỗi lần cô ấy bị cảm đều thở dốc, lần đó cô ấy bị đưa đến cấp cứu, là mình đến ký túc xá gặp cô ấy, bệnh
trạng của cô ấy lúc đó là điển hình của bệnh suyễn, môi và mười ngón tay đều tím tái, mồ hôi đổ đầm đìa.”
“Phù phổi cấp.” Mặc Thâm khó khăn đáp.
“Tuy rằng kiểm tra điện tâm đồ không phát hiện sự thay đổi khác
thường, nhưng mà nghe cậu nói cô ấy là trẻ sinh non thì mình không thể
không nghi ngờ chẩn đoán lúc trước, cô ấy cần phải làm thêm một số kiểm
tra nữa, ít nhất phải làm siêu âm tim rồi đi.”
“Cô ấy không chịu.”
“Cậu cho phép cô ấy không chịu? Mình tôn trọng cậu là một bác sĩ.
Đương nhiên, cậu đối với cô ấy mà nói còn có một thân phận khác, nếu cậu không tiện mở miệng thì để mình nói, mình đối với cô ấy mà nói, đầu
tiên là sư huynh mà cô kính trọng và còn là một bác sĩ.”
“Mình hiểu. Đợi tết cô ấy về rồi tính đi.”
Sau một hồi im lặng, Mặc Thâm nói nhỏ: “Nghe nói em gái cậu…” Chuyện
quá khứ của Viên Hòa Đông, Hứa Tri Mẫn trước khi rời khỏi thành phố R đã nói với anh, hy vọng làm cho hai người bọn họ có thể thông cảm cho nhau hơn!
“Ừ, em gái mình là bởi vì bị bệnh tim bẩm sinh mà qua đời, con bé
cũng là trẻ sinh non.” Nói đến chuyện em gái, thần sắc Viên Hòa Đông lại phức tạp: “Có lẽ cậu không thể hiểu được tình cảnh như gia đình mình, ở nông thôn nghèo khổ đến cả nhà vệ sinh cũng không có, nếu ai đó bị bệnh nặng thì phải ngàn dặm xa xôi chạy đến thành phố lớn tìm bác sĩ, nếu
may mắn thì có thể kịp thời tìm ra nguyên nhân bệnh, gom đủ tiền, lên mổ rồi về nhà tĩnh dưỡng, nếu không may thì sẽ như em gái mình…”
Mặc Thâm nắm tay cho vào trong túi áo blouse. Trên báo và internet
cũng có không ít bài viết về vấn đề này, nhưng mà nghe từ chính miệng
người bên cạnh kể lại có cảm giác hoàn toàn khác biệt. Hóa ra những từ
như “may mắn” và “không may” từ miệng Viên Hòa Đông nói ra lại có thể
chấn động lòng người như thế. Còn Mẫn của anh thì sao? Lồng ngực anh lại nghẹn đắng, không thể nào mà nghĩ tiếp nữa.
Hứa Tri Mẫn đã hối hận vì đã nói mạnh miệng. Vừa vào thu, cô không
gặp mưa, cũng không mặc ít quần áo mà vẫn bị cảm. Cô cứ nghĩ là do không thích ứng với khí hậu, lâu ngày rồi tự nhiên sẽ ổn. Vì thế, cô vừa uống thuốc cảm, vừa đọc sách, cuối cùng bệnh cảm cũng lành, nhưng ho khan
thì mãi vẫn không khỏi.
Hứa Tri Mẫn không dám nói cho Mặc Thâm biết chi tiết tình hình của
mình, cô không muốn bọn họ lại càng thêm lo lắng, hơn nữa nước xa không
cứu được lửa gần. Có điều, cô lúc này đã rút kinh nghiệm nên không lơ là bệnh của mình mà chạy tới trạm xá gần đó khám. Cô uống một tháng thuốc
do bác sĩ trạm xá kê, đa phần là kháng sinh và thuốc ho, nhưng vẫn không hiệu quả, căn bệnh ho khan của cô vẫn không có chút gì cải thiện. Bác
sĩ trạm xá muốn cô làm thêm một vài kiểm tra nữa, bao gồm chụp phim,
điện tâm đồ, nhưng Hứa Tri Mẫn từ chối. Cô biết là phải tới khám bác sĩ ở bệnh viện lớn.
Nghe bạn học giới thiệu, cô đến bệnh viện số 3 đại học Bắc Kinh. Vừa
thấy một hàng dài ở chỗ đăng ký, Hứa Tri Mẫn đã không muốn khám. Tự mình trải qua, cô mới biết sự khó khăn khi khám bệnh ở đất khách, nghe nói
tình hình các bệnh viện lớn ở Bắc Kinh đều như vậy. Tình trạng bệnh của
cô không thuộc loại bệnh nặng phải đưa vào cấp cứu để điều trị, thân
phận cũng không thuộc loại quân nhân hay trí thức đặc biệt để có thể
được ưu tiên. Hứa Tri Mẫn không biết làm thế nào cho phải, chẳng lẽ để
bệnh kéo dài tới qua tết về nhà mới khám?
Đông người khiến bầu không khí trở nên khó chịu, cô có hơi tức ngực,
liền dựa vào mép tường, đang lo lắng sốt ruột thì nhớ tới lời Vương Hiểu Tĩnh dặn. Trở lại ký túc xá, cô vội vàng tìm lá thư kia rồi mở ra, bên
trong là một tờ giấy viết thư cùng một tấm ảnh, trên lá thư viết: “Tiếu
Kỳ, giáo sư ngoại khoa tim thỉnh giảng tại bệnh viện liên kết đại học y
Bắc Kinh (Peking Union Medical College Hospital), thời gian khám bệnh
vào chiều thứ năm hàng tuần, đến đó, đừng đăng ký, trực tiếp lấy tấm ảnh này yêu cầu thêm số. Nhớ, đừng để lộ ra là ai đưa cho em tấm ảnh này.”
Đó là một tấm ảnh đen trắng, chụp bên cạnh một thánh đường, màu ảnh
được xử lý có hơi tối, mặt sau có ghi “Nhà thờ thánh Patrick” cùng với
hai chữ “Tiếu Kỳ”. Hứa Tri Mẫn nghĩ mình sắp được gặp người biết quá khứ của cô giáo nên thấy hơi khó xử, suy đi nghĩ lại mãi rồi vẫn quyết định đi vào trong.
Rút kinh nghiệm từ bệnh viện số 3 đại học Bắc Kinh, thứ năm Hứa Tri
Mẫn xin phép nghỉ, sáng sớm tinh mơ đã chạy tới bệnh viện liên minh, đại sảnh đăng ký đã xếp mười hàng dài. Cô thành thành thật thật xếp hàng,
đợi hơn một tiếng sau, khoa nội hô hấp hết số, khoa nội tim mạch hết số, khoa ngoại tim hết số… Nhân viên phát số nói rõ ràng với cô: “Toàn bộ
khoa nội đã hết số, hay là năm giờ sáng mai chị quay lại đi.” Hứa Tri
Mẫn lanh trí nói: “Em đến khoa đông y.”
Đi đến khoa đông y, bệnh nhân đợi khám bệnh không nhiều lắm. Một bác
sĩ trẻ bắt mạch cho cô, lúc kê đơn thuốc còn cầm lấy một quyển sổ tay
thuốc có bảo hiểm và không bảo hiểm ra xem. Hứa Tri Mẫn nhíu mày, hỏi
anh ta: “Xin hỏi bác sĩ, tôi bị bệnh gì vậy?”
Đối phương đáp: “Không có gì, chỉ là suy nhược sau cảm mạo, để ý bổ sung khí huyết là được.”
Hứa Tri Mẫn biết anh ta không xem kỹ bệnh án trước của cô, cô cầm đơn thuốc nói tiếng cám ơn rồi ra khỏi phòng. Nhìn đến chỗ đóng lệ phí cũng kín người hết chỗ, Hứa Tri Mẫn thấy mệt mỏi vô cùng. Mấy hộp thuốc tây
bình thường cộng thêm thuốc Đông y làm cô tốn tổng cộng hơn hai trăm tệ. Mang thuốc đến một quán ăn gần bệnh viện ăn bát cháo, lúc này cũng đã
mười hai giờ, cô càng nghĩ lại càng sợ, thuốc này có dùng được không?
Lấy di động ra khỏi túi, tìm số của Mặc Thâm, cứ do dự mãi mà cô vẫn
không ấn được phím gọi. Thở dài, cô quyết định đến chỗ Tiếu Kỳ thử xem.
Nhưng Tiếu Kỳ này là người như thế nào nhỉ?
Đầu giờ chiều, còn khoảng 10 phút nữa là đến 2 giờ rưỡi Tiếu Kỳ mở
cửa phòng khám, Hứa Tri Mẫn đi đến phòng tư vấn khám bệnh khoa ngoại tim hỏi y tá: “Xin hỏi chiều này Giáo sư Tiếu Kỳ có khám không ạ?”
“Giáo sư Tiếu Kỳ? Chị có hẹn trước không?”
Hứa Tri Mẫn thử hỏi: “Phải hẹn trước ạ?”
“Giáo sư Tiếu không khám theo số đăng ký, mỗi lần anh ấy chỉ khám cho ba bệnh nhân, nên phòng khám bệnh bình thường cũng chỉ có ba số.” Y tá
lật giở sổ bệnh nhân đăng ký khám: “Số chiều nay của anh ấy đã hết rồi.”
“Vậy…” Hứa Tri Mẫn nuốt nuốt nước miếng, cố lấy dũng khí nói: “Tôi muốn thêm số.”
“Thêm số của giáo sư Tiếu?” Y tá nhịn không được bật cười: “Chị không nghe lời tôi vừa nói sao? Giáo sư Tiếu nếu không hẹn trước thì có đưa
cả mấy trăm tệ cũng không khám một lần, chị có bao nhiêu tiền cũng không thêm số được.”
Hứa Tri Mẫn lấy tấm ảnh Vương Hiểu Tĩnh đã cho, quyết định được ăn cả ngã về không, cô nói: “Phiền chị đưa cái này cho giáo sư Tiếu xem rồi
hãy nói.”
Y tá tuy là rất nghi ngờ nhưng xuất phát từ hảo tâm mà vẫn giúp cô
việc này. Hứa Tri Mẫn nhìn y tá cầm tấm ảnh đi vào phòng mà chôn chân
tại chỗ có vẻ rất xấu hổ. Nếu Tiếu Kỳ không nhận tấm ảnh này thì sao? Cô nghĩ đi nghĩ lại, với cá tính làm việc cẩn thận của Vương Hiểu Tĩnh,
nếu chị ấy đã dám bảo cô đến tìm Tiếu Kỳ thì Vương Hiểu Tĩnh nhất định
là đã rất chắc chắn.
Chỉ chốc lát sau, y tá vội vã ra khỏi phòng ngoắc cô lại, nói: “Cô lại đây!”
Hứa Tri Mẫn nháy mắt mấy cái, tấm ảnh này quả thực có lai lịch. Cô
vừa đi, vừa cúi đầu nghĩ: giáo sư Tiếu này một buổi chiều chỉ khám ba
bệnh nhân, giàu nghèo sang hèn đều đối xử bình đẳng, tính cách rất mạnh
mẽ, cũng rất quái đản. Hứa Tri Mẫn tưởng tượng người đó chắc chắn là một bác sĩ lớn tuổi nghiêm minh, nhưng khi bước vào phòng lại thấy một
người đàn ông trẻ, cũng chỉ khoảng hơn ba mươi tuổi.
“Ở đâu cô có tấm ảnh này?”
Giọng của Lương Tiếu Kỳ mạnh mẽ đanh thép, ẩn chứa cảm giác áp bức
khiến người ta không thể coi thường. Hứa Tri Mẫn giương mắt nhìn gương
mặt góc cạnh rõ ràng của anh ta mà ít nhiều có chút bất an. Nhớ lời
Vương Hiểu Tĩnh dặn, cô đáp: “Người cho tôi tấm ảnh đã dặn tôi không
được nói người đó là ai.”
“Cô với người đó có quan hệ thế nào?”
“Cô trò.”
Hứa Tri Mẫn cảm nhận được đôi mắt nghiêm khắc của đối phương đang
đánh giá mình, cô bất giác giơ tay lên vuốt vuốt cúc áo trước ngực.
Tiếu Kỳ thu hồi tầm mắt, nói: “Tôi có ba bệnh nhân cần phải khám, cô chờ được không?”
“Được ạ.”
“Tôi sẽ tranh thủ đến năm giờ sẽ khám cho cô, cô cứ ra ngoài chờ đi,
nếu cảm thấy khó chịu thì lúc nào cũng có thể gõ cửa hoặc là gọi y tá.”
Tiếu Kỳ nói với cô xong liền dặn y tá: “Dẫn cô ấy ra ngoài tìm một
chỗ ấm áp mà ngồi, chị cũng giúp cô ấy làm những thủ tục cần thiết luôn
đi.”
Y tá ngầm hiểu, đi ra hành lang đợi khám bệnh tìm một chỗ ngồi cho Hứa Tri Mẫn, rồi lại giúp cô lấy số bổ sung.
Hứa Tri Mẫn cầm số hẹn và bệnh án, bị bệnh lâu như vậy mà đây là lần
đầu tiên ở nơi đất khách quê người cô cảm nhận được sự ấm áp khi được ai đó quan tâm. Kìm lòng không đậu, cô không ngừng nói cảm ơn. Chị y tá
trung niên kia vỗ vỗ bả vai của cô, nói: “Cô có việc gì thì cứ nói.”
Ngửa đầu nhìn gương mặt ân cần này, Hứa Tri Mẫn bỗng nhiên nhớ tới mẹ mình ở nhà. Tiếu Kỳ khám bệnh rất chậm, mỗi bệnh nhân vào đều phải hơn
nửa tiếng mới đi ra. Điều này không phải chứng tỏ tính tình anh ta chậm
chạp, hay là thiếu tư cách, có thể được bệnh viện liên minh mời làm giáo sư thỉnh giảng thì chắc chắn phải có thực lực, đây chỉ có thể nói lên
anh ta là một bác sĩ rất coi trọng việc khám bệnh.
Thật ra, chẩn đoán là một ngành khoa học đặc biệt, tầm quan trọng của nó thậm chí còn lớn hơn cả điều trị. Hứa Tri Mẫn học y nên cũng hiểu
được đạo lý này, bởi vậy cô tình nguyện ngồi đợi một bác sĩ tốt khám
bệnh cho mình. Người phụ nữ bên cạnh thì rõ ràng không hài lòng, chị ta
bế một em bé một tuổi rưỡi, số em bé lấy được là số 3. Mắt thấy bệnh
nhân của các phòng khám khác ra ra vào vào, mà cửa phòng của Tiếu Kỳ vẫn đóng chặt, chị ta không khỏi bắt đầu bực bội: “Ngồi trong đó có phải là giáo sư thật không? Khám bệnh mà cũng lâu quá vậy.”
Hứa Tri Mẫn nghĩ có nên lắm miệng nói một câu hay không.
Chị ta ôm lấy đứa bé, nói: “Tôi thấy cái danh hiệu giáo sư này tám
phần là giả, cho nên mới không giống chuyên gia, chỉ khám số bình
thường.” Sau đó chị ta lại vội vàng đi đến bàn hướng dẫn đổi số của bác
sĩ khác nhưng không được, không thể không quay trở lại chỗ, vì thế chị
ta càng bực mình.
Hứa Tri Mẫn theo thiện ý cũng thử bắt chuyện với chị ta: “Con chị bị
sao vậy?” Cô nghiêng đầu nhìn đứa bé ngả trên vai mẹ mà ngủ, bỗng nhiên
cô lại thấy thương.
“Chúng tôi từ một nơi rất xa đến đây, bệnh viện chỗ chúng tôi nói con bé bị bệnh tim bẩm sinh, bác sĩ nói phải làm phẫu thuật, mà làm phẫu
thuật thì phải tìm bệnh viện tốt, ba con bé làm việc ở đây, chúng tôi
đến thăm người thân nên nhân tiện đến khám luôn.”
Hứa Tri Mẫn nghe ra chất giọng địa phương đặc sệt của chị ta nhưng lại không nghe ra được chị ta từ đâu đến.
“Em thì sao? Còn trẻ mà đã bị bệnh tim?” Chị ta hỏi cô.
Hứa Tri Mẫn che miệng ho khan nói: “Bị cảm.”
“Bị cảm mà lại khám ở khoa tim?”
Hứa Tri Mẫn kịch liệt ho, thở hổn hển mà vẫn không thể nói được. Cửa
phòng đang đóng chặt lại mở ra, một bệnh nhân cầm toa thuốc đi ra, y tá
đi tới gọi số kế tiếp: “Lưu Khánh Hoan.”
“Là con của tôi.” Người phụ nữ vội vàng đứng lên trả lời.
“Chị đợi một chút.” Y tá nói với chị ta. Bởi vì cô phát hiện Hứa Tri
Mẫn đang thở hổn hển, mồ hôi chảy ròng ròng, sắc mặt tái xanh nên vội
vàng chạy vào phòng nói với Tiếu Kỳ: “Bác sĩ Tiếu, bệnh nhân thêm số
phát bệnh.” Tiếu Kỳ đứng bật dậy, đi ra nhìn thấy tình hình của Hứa Tri
Mẫn thì nói: “Đỡ cô vào khám trước đi.”
Người phụ nữ kia không chịu, la lên: “Sao vậy? Dựa theo trình tự đăng ký thì phải đến lượt con tôi chứ.”
“Cô ấy là bệnh nặng bộc phát.” Y tá giải thích.
“Bệnh nặng bộc phát thì phải đi khám cấp cứu, tôi chờ lâu như vậy, con tôi cũng đau đớn lắm đấy.”
“Xin chị thông cảm, tình huống của cô ấy có vẻ nghiêm trọng.”
“Bệnh của cô ta mà nghiêm trọng? Cô ta chỉ bị cảm, còn con tôi là bệnh đấy! Ai nghiêm trọng hơn?”
“Bác sĩ Tiếu?” Y tá quay sang Tiếu Kỳ xin giúp đỡ.
Tiếu Kỳ thăm dò sờ mạch đập cùng móng tay móng chân của đứa bé rồi
lại nhìn đôi môi đã tím bầm của Hứa Tri Mẫn rồi nói với y tá: “Cô ấy cần xử lý gấp, đỡ cô ấy vào.”
Người phụ nữ cảm thấy nghẹn khuất, đỏ mặt tía tai, nói: “Ngày nào
chúng tôi cũng phải đến xếp hàng, vất vả lắm mới lấy được số, tôi là
người lớn thì không sao, nhưng con tôi thì sao!”
Hứa Tri Mẫn nghe nói thế liền lập tức nhẹ nhàng đẩy tay y tá ra, thở
hổn hển nói với Tiếu Kỳ: “Giáo sư Tiếu, tôi có thể chờ, anh khám cho bé
trước đi.”
“Cô chắc là cô chờ được?” Tiếu Kỳ trầm giọng hỏi.
“Chờ được.” Hứa Tri Mẫn dùng hết sức lực toàn thân đáp lại.
Tiếu Kỳ thở nhẹ một hơi, nói: “Được rồi. Hai người đều vào hết đi.”
Y tá đẩy Hứa Tri Mẫn vào trong phòng, kê một cái ghế dựa ở bên giường bệnh nhân nằm kiểm tra sức khỏe cho Hứa Tri Mẫn ngồi xuống. Y tá theo
lời dặn bác sĩ của Tiếu Kỳ cho Hứa Tri Mẫn liều nhỏ thuốc viên, rồi nói: “Ngậm ở dưới lưỡi”. Hứa Tri Mẫn khẽ rùng mình, rõ ràng đây là viên
nitroglycerin.
Thấy Hứa Tri Mẫn bỏ viên thuốc vào miệng, y tá cũng yên tâm nói:
“Đừng lo lắng, bác sĩ Tiếu và tôi đều ở trong phòng, anh khám cho đứa bé kia xong sẽ khám cho cô, cô khó chịu thì cứ nhẹ nhàng gọi một tiếng là
được.” Nói xong, cô kéo kín tấm rèm rồi đi ra ngoài.
Xuyên qua tấm rèm, Hứa Tri Mẫn có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của
Tiếu Kỳ, bỗng dưng hốc mắt cô lại ươn ướt… cô nhớ Mặc Thâm. Tìm kiếm di
động trong túi xách nhưng di động lại hết pin. Ngả đầu lên ra giường
trắng tinh, Hứa Tri Mẫn buộc mình phải nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Không biết qua bao lâu, y tá kéo rèm ra, Hứa Tri Mẫn cũng thức dậy.
Người phụ nữ vẫn còn đang hỏi Tiếu Kỳ: “Bác sĩ bệnh viện chỗ chúng tôi
nói phải mổ.”
“Con chị đúng là bị khiếm khuyết vách ngăn tâm thất, dựa theo kết quả siêu âm tim thì có thể thấy khe hở rất nhỏ. Mặc dù nghe rất vang, sờ
vào thì như có hơi rung, nhưng mà không cần phẫu thuật. Nếu chị không
tin tưởng vào kết quả kiểm tra của bệnh viện chỗ chị thì có thể ở bệnh
viện chúng ta làm xét nghiệm lại, nhưng theo tôi thấy thì không cần, bởi vì con chị không có triệu chứng cần phẩu thuật rõ ràng, đợi con chị
được hai tuổi thì đưa đến bệnh viện kiểm tra lại lần nữa, đến lúc đó khe hở có thể cũng đã khép miệng.”
“Có cần phải uống mấy loại thuốc bổ gì đó để khe hở mau khép miệng không?”
“Không cần.” Tiếu Kỳ chắc chắn như đinh đóng cột.
“Nhưng mà, lần này đến khám, bảo không cần mổ, lại không có thuốc mang về…”
Cây bút Tiếu Kỳ đang viết trên giấy hơi dừng lại, anh ta nói: “Tôi
chỉ theo tình hình của bệnh nhân mà kê đơn. Nếu cần phải kê thuốc, nhiều ít tôi cũng sẽ căn cứ theo bệnh mà kê; còn nếu không cần thì chị có nói gì tôi cũng sẽ không kê đơn cho chị. Còn chuyện không mổ, đầu tiên là
do bác sĩ là tôi quyết định, chứ không phải là do bệnh của chị chi phối
suy nghĩ khám bệnh của tôi.”
Người phụ nữ rầu rĩ đáp: “Cám ơn.” Rồi ôm con ra ngoài.
Hứa Tri Mẫn nghe những lời này của Tiếu Kỳ lại thấy rất giống với
quan điểm của Mặc Thâm. Mặc Thâm luôn cho là có bệnh thì phải điều trị,
bất kể giàu nghèo, sang hèn, cho nên trong lòng anh vẫn luôn thấy bất
mãn với chuyện năm đó ba mẹ cô chăm sóc qua loa cho đứa bé sinh non như
cô. Nghĩ đến Mặc Thâm, trái tim cô lại thấy đau đớn.
Y tá đóng cửa lại. Tiếu Kỳ nói với bệnh nhân: “Cởi áo ra.”
Hứa Tri Mẫn gượng ép cởi nút áo, cô biết đây là phải vọng chẩn và thính chẩn.
Tiếu Kỳ hỏi: “Hứa Tri Mẫn?”
“Đúng vậy.”
“Nhân viên y tế?”
“Trước kia là y tá.”
“Cô làm ở khoa nào?”
Hứa Tri Mẫn không rõ vì sao anh ta hỏi tỉ mỉ như vậy, cô thấp giọng đáp: “Tim mạch.”
Tiếu Kỳ lật lật phiếu xét nghiệm của trạm xá do cô mang đến, anh ta
nói: “Lượng bạch cầu và tiểu cầu trong máu của cô đều thấp, làm việc ở
phòng can thiệp bao lâu?”
“Khoảng một năm.” Hứa Tri Mẫn cảm thấy ánh mắt và tư duy của anh ta thực nhạy bén.
“Cô bị như vậy bao lâu rồi?”
“Khoảng hai tháng.”
“Sau khi bị cảm?”
“Vâng.”
“Trước kia có từng bị như vậy không?”
“Trước kia lúc học đại học từng bị một lần, phải đưa vào cấp cứu.”
“Cô thả hai tay xuống đi, trong phòng có máy sưởi, y tá cũng ở đây.”
Hứa Tri Mẫn hơi cắn môi, hai tay buông xuống để bên đầu gối. Đôi mắt
màu xám nhạt lạnh lùng của Tiếu Kỳ ngừng ở bộ ngực phập phồng của cô,
anh ta nói: “Có thể xoay người qua.”
Cô xoay lưng qua, rất nhanh da thịt liền cảm nhận được hơi lạnh phát
ra từ cái ống nghe. Cô nhắm mắt lại, trước mắt hiện lên nỗi sợ hãi. Lúc
cái ống nghe chạm đến ngực, cô gần như run bắn lên.
Tiếu Kỳ đã nhận ra sự bất thường của cô, lập tức thu ống nghe lại,
anh ta nói: “Mặc áo vào đi.” Hứa Tri Mẫn cuống quít mặc áo vào.
“Chị đưa cô ấy đến khoa phóng xạ, nói bọn họ trường hợp khẩn cấp phực tạp.” Tiếu Kỳ viết xong đơn xin kiểm tra phóng xạ rồi đưa cho y tá:
“Tôi ở đây chờ hai người.”
Hứa Tri Mẫn muốn hỏi, nhưng Tiếu Kỳ đã cúi đầu lật xem tài liệu khám
bệnh của cô ở trạm xá. Hứa Tri Mẫn vô cùng bất an đi X-quang vùng ngực, y tá lấy tấm phim về cho Tiếu Kỳ. Tiếu Kỳ đan hai tay vào nhau tập trung
cân nhắc phim X-quang ngực đang được kẹp trên hộp đèn, anh ta hỏi Hứa
Tri Mẫn: “Lúc mẹ cô mang thai cô có bị bệnh gì không?”
Hứa Tri Mẫn lắc đầu: “Tôi không biết, chắc là không có.”
Ngón tay Tiếu Kỳ khẽ gõ trán: “Vậy… cô có phải là trẻ sinh non không?”
Mấy giây im lặng, Tiếu Kỳ cụp mắt xuống, nói: “Là trẻ sinh non!”
Hứa Tri Mẫn cho tới bây giờ vẫn không có ý kiến gì đối với sự thật cô là trẻ sinh non, nhưng lúc này nghe Tiếu Kỳ hỏi, cô nhất thời hoang
mang, cô nói: “Tôi là trẻ sinh non, nhưng mà cơ thể của tôi vẫn rất ổn.”
Tiếu Kỳ đối với lời giải thích của cô chỉ nói một câu: “Nhập viện.”
“Cái gì?” Hứa Tri Mẫn trừng lớn mắt: “Nhưng mà tôi ở trạm xá với khoa đông y của bệnh viện này…”
“Cô không phải không tin chẩn đoán của bọn họ nên mới đến chỗ tôi
khám sao?” Tiếu Kỳ lạnh lùng ngắt lời cô. Đối diện với đôi mắt kiên định mà lạnh như băng của anh ta, Hứa Tri Mẫn biết anh ta không phải là bác
sĩ bình thường. Đó không chỉ vì anh ta là bác sĩ Vương Hiểu Tĩnh giới
thiệu cùng với chức danh giáo sư của anh ta mà còn bởi vì anh ta vừa mới liên tiếp quyết đoán mà nhanh chóng vọng, văn, vấn, thiết.
“Chẩn đoán là bị gì?” Hứa Tri Mẫn nói mà bàn tay vịn ở cạnh bàn cũng như nhũn ra.
“Tôi không thể ngay lập tức chẩn đoán cho cô được, cô phải nhập viện
làm kiểm tra toàn diện, nếu khu bệnh không có giường, thì với bệnh tình
đặc biệt của cô, chúng tôi sẽ cho cô giường bổ sung.”
“Tôi muốn suy nghĩ vài ngày.” Đầu óc Hứa Tri Mẫn giờ đã rất rối loạn rồi.
“Với tình hình như hiện tại của cô thì tôi không thể để cô đi, tối
nay cô phải ở lại bệnh viện.” Tiếu Kỳ bận rộn điền đơn xin nhập viện cho cô.
Hứa Tri Mẫn nói: “Không, tôi không nhập viện.” Ngay sau đó, cả người
cô cuối cùng cũng không chịu nổi cả một ngày mệt mỏi và căng thẳng mà
ngất xỉu. Bên tai cô văng vẳng tiếng y tá chạy ra gọi người đến hỗ trợ,
ngay sau đó một bàn tay to vững vàng đón lấy cô. Cô nghe mùi thuốc sát
trùng trên quần áo đối phương mà không khỏi thì thào tự nói: “Mặc Thâm,
Mặc Thâm.”
“Mặc Thâm?” Tiếu Kỳ cau mày, nhớ tới lúc anh ta ở bệnh viện Fu Wai
từng hướng dẫn một học trò rất tâm đắc, “Là Mặc trong chu mặc (đỏ, đen), thâm trong thâm thiển (sâu, cạn).”
Hứa Tri Mẫn không trả lời anh ta. Tiếu Kỳ phát hiện mạch của cô đang
yếu dần, liền nhanh chóng quyết định bế cô lên giường bệnh di động.
Thành phố R.
Mặc Thâm mới vừa cùng đám người Dương Sâm đi ra khỏi khu điều trị,
đột nhiên liền cảm thấy hoảng hốt. Dương Sâm quay đầu nhìn anh bất động ở đằng kia, hỏi: “Mặc Thâm?”
Mặc Thâm đang lo lắng bấm di động, sau đó đưa điện thoại kề sát vào
tai, bên trong vang lên tiếng: “Số máy quý khách vừa gọi tạm thời không
liên lạc được.”
“Gọi ai vậy? Hứa Tri Mẫn hả?”
“Cô ấy tắt máy rồi.” Mặc Thâm lại gọi lại: “Chắc là di động hết pin.”
Quách Diệp Nam đi tới, ấn tay anh, nói: “Đừng nôn nóng, tìm số ký túc của cô ấy xem sao.”
“Cô ấy ở nhà thuê, để tiết kiệm tiền nên không lắp điện thoại.”
“Haizz!” Dương Sâm thở dài, “Tiết kiệm tiền mà cũng tiết kiệm đến mức này.”
Quách Diệp Nam an ủi Mặc Thâm nói: “Thực ra có thể là di động hết pin, buổi tối gọi lại vậy.”
Mặc Thâm cũng không biết làm sao, nắm chặt di động hỏi: “Hội nghị
thường niên về mạch máu do nước ngoài chủ trì ở Bắc Kinh đã phân cậu hay là Viên Hòa Đông đi?”
“Hôm nay mới có quyết định, A Viên đi, ngày kia xuất phát, cậu ta đang ở văn phòng trưởng khoa nói chuyện với giáo sư Vương đó.”
“Mình phải nói chuyện với cậu ta, cậu ta đi Bắc Kinh, xem có thể gặp cô ấy một chuyến hay không.”
Quách Diệp Nam cùng Dương Sâm nghi hoặc hỏi: “Mặc Thâm, có phải là cậu đã lo quá rồi không?”
“Cô ấy bị cảm, cho nên hai tháng nay không dám gọi điện cho chúng ta. Chuyện này vẫn là do Mặc Hàm thăm dò được từ người bạn của mẹ mình ở
Bắc Kinh.”
Mặc Thâm gọi đến lần thứ mười vẫn nghe thấy cái tiếng “Số máy quý
khách vừa gọi hiện không liên lạc được”, anh đột nhiên kích động đến
muốn ném cả điện thoại.
Viên Hòa Đông đi ra cửa chính, nhìn thấy Mặc Thâm, liền nói: “Vừa
hay, mình đang muốn tìm cậu. Di động của Hứa Tri Mẫn không gọi được, cậu có biết địa chỉ cụ thể của cô ấy ở Bắc Kinh không?”
“Cậu tính khi nào thì đi gặp cô ấy?”
“Mình sẽ đi trước một ngày, đến Bắc Kinh gặp cô ấy trước.”
Quách Diệp Nam cùng Dương Sâm nhìn hai người bọn anh sốt ruột bàn
chuyện của Hứa Tri Mẫn thì rất ngạc nhiên. Quách Diệp Nam đẩy gọng kính, trong lòng cảm thán thật sâu, đến tận lúc này anh ta không thể không
thừa nhận là vẫn hiểu lầm Hứa Tri Mẫn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT