Gió thu lạnh đến cắt da cắt thịt mà Lương Tuyết lại đổ mồ hôi khắp
người. Tới đại học M, cô liền gọi điện thoại cho Mặc Hàm, tìm tới sân
tennis bỏ không. Bên cạnh sân có lắp một hàng bồn rửa tay, có mấy nam
sinh cùng hai nữ sinh kẻ đứng người ngồi cạnh đó. Trông thấy bóng dáng
hai anh em Mặc gia, Lương Tuyết kêu lên: “Mặc Hàm.”
Mặc Hàm thở dài một hơi: “Cậu đến rồi hả.”
“Hứa Tri Mẫn đâu?”
Mặc Hàm hất hất hàm. Lương Tuyết nhìn qua. Ở bên bồn rửa tay, Kiều
Tường đang khom lưng nôn liên tục. Hứa Tri Mẫn cầm khăn tay lau mồ hôi
trên mặt cậu ta, thấy cậu ta nôn khan không dứt lại sốt ruột la Mặc
Thâm: “Anh không thể nhẹ tay một chút sao?! Anh đánh cậu ta chấn động
não rồi đó, làm sao đây?”
“Sao mà có thể không sao chứ?! Anh đường đường là người đai đen lục
đẳng lại đi đánh một người đai đen nhất đẳng, lại còn là người đã uống
say nữa!”
Những người khác đều đang suy nghĩ có nên khuyên can hay không thì
Viên Hòa Đông thình lình lên tiếng: “Căn cứ tình trạng của cậu ta thì
chắc không phải là chấn động não, chỉ là uống nhiều rượu nên ảnh hưởng
đến dạ dày. Vả lại một quyền kia cũng không có đánh vào chỗ hiểm trên
đầu.”
Hứa Tri Mẫn nắm chặt cái khăn, tay cầm khăn cững khựng lại, lúc này
cô mới biết Viên Hòa Đông cũng ở đây. Tâm tư cô rối bời, không ngờ cuối
cùng cũng gặp phải tình huống tồi tệ nhất. Bọn họ cuối cùng là biết nhau được bao nhiêu. Ánh mắt của cô dần dần ảm đạm, dần dần thu lại.
Sắc mặt của Mặc Thâm càng thêm u ám, nhìn thấy trên gáy cô có một vết hằn rất rõ liền kéo người cô qua: “Đưa anh xem cổ em.”
Cử chỉ vô tình thân mật này của hai người lọt vào mắt những người đang có mặt, mọi người tự giác mà phát hiện ra điều gì đó.
Viên Hòa Đông cầm tăm bông khử trùng dí mạnh vào vết rách trên miệng
Triệu Viễn Hàng. Triệu Viễn Hàng bị đau mà lập tức kêu oai oái: “A Viên, cậu nhẹ tay chút!”
Mọi người đều đảo mắt qua. Viên Hòa Đông bình thản nói xin lỗi: “Vừa nãy bị run tay, cam đoan lần sau sẽ không vậy nữa.”
Bên kia, Kiều Tường cúi đầu xuống dưới vòi cho nước dội lên, lúc này
cậu ta cũng đã tỉnh táo hẳn. Lấy mu bàn tay chà chà miệng, rồi lại sờ sờ vào túi, sau đó cậu ta nói với Lương Tuyết: “Ví tiền của mình rớt mất
rồi, cho mình mượn tiền xe đi.”
“À, được. Mình đi với cậu.” Lương Tuyết đáp.
Hứa Tri Mẫn xoay người: “Mình tiễn các cậu.”
“Chị Tri Mẫn.” Mặc Hàm nhíu mày, hiển nhiên không tán thành cô tiếp tục ở cùng một phần tử nguy hiểm.
“Được rồi.” Lương Tuyết đứng ra hòa giải, “Mặc Hàm, cậu cứ việc yên
tâm giao chị Tri Mẫn của cậu cho mình. Cậu ta là đai đen nhất đẳng, còn
mình là đai đen tam đẳng lận đó. Còn nữa, hồi trung học, lúc cậu với anh trai đi rồi, là mình với cậu ta vẫn luôn ở bên chị Tri Mẫn của cậu đấy
nhé.”
Lương Tuyết nói rất công bằng khiến hai anh em Mặc gia hết lời chống đỡ.
Mọi người nhìn theo ba người bọn họ đi xa. Phương Tú Mai nhịn không được mở miệng hỏi: “Ba người bọn họ là bạn thời trung học?”
Mặc Hàm dường như nghĩ đến điều gì đó, mẹ sở dĩ kịch liệt đưa hai anh em họ về Hongkong, tất cả đều là vì vết sẹo đó. Kéo kéo áo, cậu ta xoay người bước đi. Mặc Thâm vội vàng đuổi theo em trai.
Những người còn lại càng cảm thấy ngạc nhiên. Quách Diệp Nam xoa xoa cằm: Có cái gì bí mật ở đây sao?
Hứa Tri Mẫn tiễn Lương Tuyết lên xe vẫn không quên dặn cô sau khi về
trường nhớ đưa Kiều Tường đến bệnh viện gần đó kiểm tra đầu.
Lương Tuyết trêu: “Sao không bảo Mặc Thâm tìm người quen ở đây kiểm
tra. Hơn nữa, vừa nãy bạn học của Mặc Thâm không phải đã nói là không có gì đáng ngại sao. Mình thấy người đó nói rất rõ ràng, rất có sự tự tin
của một bác sĩ. Mà Mặc Thâm cũng nói là không sao…”
Hứa Tri Mẫn cay đắng cứ như là ngậm hoàng liên trong miệng vậy.
Tiễn hai người bọn họ đi xong, trên đường quay về trường lại gặp phải Quách Diệp Nam đang đợi cô.
“Có việc gì sao, sư huynh?”
Quách Diệp Nam lắc lắc ngón tay: “Trước tiên đừng gọi tôi là sư huynh.”
Nghiễm nhiên, qua chuyện của Kiều Tường lần này, ấn tượng của người
này đối với cô càng xấu. Mặt Hứa Tri Mẫn lạnh hẳn đi: “Có việc gì thì cứ nói đi.”
Quách Diệp Nam khoanh hai tay trước ngực, nói: “Tôi sẽ nói ngắn gọn.
Tôi tin em cũng là một người thông minh, em tốt nhất là mau chọn lấy một người.”
“Nếu như đây là điều sư huynh đang lo lắng thì không cần! Trong khoảng thời gian này em sẽ không yêu đương.”
Quách Diệp Nam lạnh lùng quát: “Hứa Tri Mẫn!”
Cô ngẩng cao đầu, nhìn thẳng vào anh ta.
“Tôi nói cho em biết. Em không yêu đương, cho nên em không biết đã
làm cho bao nhiêu người tổn thương. Mà tôi thì không thể trơ mắt nhìn
hai người bạn của tôi bị em tổn thương. Đương nhiên, trong bọn họ nhất
định phải có một người bị tổn thương. Nhưng mà, nếu cả hai đều bị thì
Quách Diệp Nam tôi sẽ là người đầu tiên không tha cho em! Tự giải quyết
cho tốt đi.” Nói xong những lời này, anh ta nghênh ngang bỏ đi.
Hứa Tri Mẫn kinh ngạc. Thực khó hiểu. Nếu anh ta ghét cô thì sao không bảo cô hoàn toàn rời xa hai người bạn tốt của anh ta.
Suy nghĩ của Quách Diệp Nam chính là, với hiểu biết của anh ta về Mặc Thâm thì muốn Mặc Thâm từ bỏ cô, quả thực là rất khó. Hơn nữa, bản tính của Hứa Tri Mẫn cũng không xấu, chỉ cần cô không lằng nhằng giữa Mặc
Thâm và Viên Hòa Đông là được.
Đã nói chuyện với Mặc Thâm rồi thì giờ cũng nên nói chuyện với A
Viên. Đối phó với kiểu đầu óc như A Viên thì anh ta có một biện pháp
khác.
Đêm khuya, Quách Diệp Nam chủ động bắt chuyện với Viên Hòa Đông.
“A Viên, cho cậu biết một chuyện.”
“Ừ.” Viên Hòa Đông đã im lặng cả ngày nay.
“Người anh em, cậu nghe mình nói. Phòng chúng ta chỉ còn lại toàn mấy người năm thứ tư, nửa học kỳ sau sẽ đến bệnh viện tỉnh thực tập hết,
cậu có muốn đi cùng không?”
Viên Hòa Đông đột nhiên kinh ngạc: “Bệnh viện tỉnh?” Bệnh viện tỉnh
là bệnh viện đa khoa tốt nhất thành phố R thậm chí là tốt nhất toàn
tỉnh, là một trong top 100 bệnh viện tốt nhất cả nước, sinh viên muốn
đến đó thực tập thì phải có đường đi đặc biệt. Huống chi là thực tập
trước thời hạn?
“Cụ thể thế nào thì cậu không cần hỏi. Tóm lại, ý định của bọn mình
là như thế này. Nếu chúng ta được trường phê chuẩn, đương nhiên cái này
thì mình rất tự tin, chỉ cần chúng ta qua được tất cả các bài thi chuyên ngành thì nhà trường sẽ chấp thuận thôi. Còn bên bệnh viện tỉnh thì đã
đồng ý rồi, đi tới đó, chúng ta sẽ thực tập một năm rưỡi, tính thành một năm tuổi nghề. Sau khi tốt nghiệp, thêm một năm nữa là chúng ta có thể
thi lấy giấy phép hành nghề bác sĩ. Đồng thời chúng ta sẽ xin đăng ký
vừa làm vừa học tương đương nghiên cứu sinh trước thời hạn. Sau một năm
nữa, thông qua bảo vệ nghiên cứu sinh, lấy học vị thạc sĩ. Tiếp một năm
nữa, chúng ta có thể sánh cùng với những người học chính quy bảy năm
thăng lên vị trí điều trị chính.”
Viên Hòa Đông khiếp sợ: bọn họ đã sớm trù tính cho tương lai xa đến vậy.
“A Viên. Tuy rằng con đường này so với học tập tại trường vất vả một chút, nhưng mà…”
“Mình hiểu. Thực sự muốn học y thì cần phải rèn luyện lâm sàng nhiều, càng sớm càng tốt. Nghiên cứu sinh tuy là cũng cùng thầy cô thực hành
lâm sàng, nhưng thời gian có hạn. Làm một bác sĩ lâm sàng chân chính
nhất định phải dao thật súng thật mà làm.”
“Đúng vậy. A Viên, gia nhập với bọn mình đi.”
“Gia nhập?”
Quách Diệp Nam hắc hắc cười: “Chúng ta đi, là chắc chắn có thể tất cả đều được ở lại bệnh viện tỉnh công tác. Sự thật là, bệnh viện tỉnh mấy
năm nay đang chuẩn bị lên kế hoạch thành lập một khoa lớn, cần nòng cốt
mới chảy vào. Nhóm chúng ta đây nằm trong dự định lựa chọn của nội bộ.
Bọn họ sẽ tích cực bồi dưỡng chúng ta. Dù sao, so với đưa người bên
ngoài vào thì tự mình đào tạo nhân tài vẫn chắc ăn hơn.”
“Cậu nói vậy là có thể nắm chắc?”
“Gần như vậy. Khoa ngoại có hai chủ nhiệm là bên chúng ta, chủ nhiệm
khoa nội cũng có một người bên chúng ta. Bọn họ chọn tuyển chúng ta là
dựa vào khả năng học tập cùng lĩnh ngộ của chúng ta.”
Viên Hòa Đông biết rõ, hiện nay sinh viện trường y tốt nghiệp muốn ở
lại bệnh viện lớn khó khăn biết bao nhiêu, học viên thạc sĩ, tiến sĩ
cũng khó khăn không kém. Con đường đi là yếu tố quan trọng nhất, mà con
đường nào sẽ quyết định chức vị đó. Bác sĩ Trương quan hệ vô cùng tốt
với anh đã từng thầm kín nói, học xong khoa chính quy cũng đừng mong
được ở lại bệnh viện thành phố lớn, trừ phi anh học thạc sĩ. Mà cho dù
anh có học xong thạc sĩ, thì bác sĩ Trương cũng không dám cam đoan có
thể giúp anh tìm được một công việc chuyên ngành phù hợp với bác sĩ lâm
sàng.
Ước mơ của Viên Hòa Đông trước tiên là được ở bệnh viện thành phố lớn tích lũy càng nhiều kinh nghiệm lâm sàng càng tốt, tương lai, có thể
suy nghĩ đến việc về quê mở phòng khám tư nhân. Mà đề nghị của Quách
Diệp Nam lại chắc chắn giải quyết được khó khăn của anh. Anh gần như
muốn há mồm đồng ý, nhưng trong suy nghĩ lại đột nhiên nghĩ đến Mặc Thâm và Hứa Tri Mẫn…
Quách Diệp Nam dường như cũng hiểu nên cười nói: “Sao? Lo cho tiểu sư muội kia của cậu hả? Tất nhiên, mấy năm đầu chắc chắn vất vả, e rằng
muốn gọi điện thoại an ủi cô ấy cũng không có thời gian.”
Viên Hòa Đông lắc đầu: “Cô ấy không phải là người như vậy.” Hứa Tri
Mẫn không giống những cô gái anh đã gặp, sự cố chấp, hiền lành lại hiểu ý người khác của cô có thể khiến anh kiêu ngạo. Anh hoàn toàn tin tưởng,
cô có thể hiểu anh! Bởi vậy, khi biết không chỉ có anh biết vẻ đẹp tiềm
ẩn của cô, nỗi đau đớn, hỗn loạn như khoan vào tim anh, dục vọng mãnh
liệt càng đốt càng cháy mạnh. Từ giờ khắc này, anh có thể đoán được ý
nguyện của cô, cũng vì khát vọng trắng trợn này mà anh càng thêm kiên
định về con đường mà mình phải đi.
“Diệp Nam, mình sẽ đến bệnh viện tỉnh.”
“Tốt lắm, anh em tốt của mình.” Quách Diệp Nam vỗ vỗ cánh tay Viên Hòa Đông, nhảy lên giường đọc sách.
Viên Hòa Đông nhìn ra màn đêm xa xa ngoài cửa sổ, vì sao bắc đẩu trên bầu trời tối đen lại tựa như lá bạc hà buổi sớm mai, rõ ràng lấp lánh.
Lúc cô nhìn anh, đôi mắt cũng đẹp như thế. Anh bất giác trở về dư vị nụ
hôn đêm đó, anh muốn được hôn cô, cả đời.
Trong lòng Hứa Tri Mẫn biết chuyện Kiều Tường ngày hôm nay sớm hay
muộn cũng sẽ lan ra trong trường. Còn đối với cảnh cáo của Quách Diệp
Nam, cô lực bất tòng tâm. Ban đêm cô một mình nghe đi nghe lại một bài
hát trên cuộn băng. Từng bài I’ll never break your heart, từng tiếng
nhạc, từng câu ca, đã từng cùng với cô vượt qua bao đêm dài cô đơn.
Người càng quen cô độc sẽ càng khao khát tình yêu. Lúc này, tình yêu,
tựa như một cái xúc tu, tưởng có thể chạm vào, nhưng kỳ thật vẫn còn rất xa, rất xa, nếu không được đặt trên một cái nền móng vững chắc thì
chẳng ai có thể dễ dàng bước đi từng bước. Kiều Tường rất can đảm, đáng
tiếc, cô không hợp với cậu ta, cô không thể hiểu được trái tim của cậu
ta, mà cậu ta cũng không thể chạm đến trái tim cô.
Tuy đối xử như vậy với cậu ta thì có hơi tàn nhẫn… Mũi lại ngưa ngứa, cô lấy dầu bạc hà ra hít lấy một hơi mát lạnh, lại nhớ đến bàn tay ấm
áp của bà dì. Cho dù không có tình yêu, mất đi tình bạn, nhưng, tình
thân là tồn tại vĩnh viễn. Nếu lấy điểm ấy mà suy luận thì hai anh em
Mặc gia được bà dì nuôi nấng với cô cũng có mối liên hệ về tình thân.
Ngày thứ hai, Mặc Hàm hẹn cô cùng nhau dùng ba bữa cơm.
“Mẹ em đã dặn là phải theo dõi chị ăn cơm.” Mặc Hàm cười cười, giúp cô gắp rau.
Hứa Tri Mẫn nhìn quanh bốn phía, ở đây có không ít người quen. Nhưng
ngoài Phương Tú Mai, cô không có hứng thú giới thiệu những người khác
với hai anh em Mặc gia.
“Mặc Hàm, sau này, chúng ta nên…” Cô thuyết phục.
“Đến ký túc xá bọn em ăn, chúng ta tự nấu cơm.”
Cô ngẩn ra nháy mắt mấy cái: “Mặc Hàm…”
“Đừng lo. Tuy là ký túc xá nam, nhưng mọi người cơ bản ba bữa đều không ăn ở ký túc. Hơn nữa, học kỳ sau mấy anh phải đi rồi.”
“Đi?” Cô bất giác buông đũa, “Đi đâu?”
“Đến bệnh viện tỉnh thực tập. Bệnh viện tỉnh ở hơi xa trường nên mấy
anh chắc là sẽ chuyển đến phòng thuê ở gần bệnh viện tỉnh ở chung thôi.”
Hứa Tri Mẫn chắc chắn, trong từ “mấy” này bao gồm cả Viên Hòa Đông.
Căn cứ vào việc Viên Hòa Đông không còn đến học ở phòng tự học buổi tối, lại theo tin tức Lâm Ngọc Cầm tìm hiểu thì A Viên đang bế quan học
thêm.
Bọn họ càng không ngừng tiến về phía trước, Hứa Tri Mẫn càng có áp
lực cùng động lực. Vì thế, những tin đồn ở trong trường giống như phù
dung sớm nở tối tàn nhanh chóng bị cô loại bỏ khỏi đầu. Về phần nguyên
nhân Kiều Tường cùng anh em Mặc gia tạo ra lời ra tiếng vào, cô cũng xem như không khí. Gặp phải chuyện này, đương sự càng phải bình tĩnh mà
chống đỡ. Không có lửa làm sao có khói, lâu ngày mọi người tự khắc sẽ
chán.
Những ngày kế tiếp năm thứ hai, Viên Hòa Đông cùng Mặc Thâm cũng
không tiếp xúc với cô. Kiều Tường cũng cắt đứt liên lạc. Lương Tuyết ở
trong điện thoại nói, Kiều Tường lúc này quyết tâm gây dựng sự nghiệp,
thường xuyên theo chú cậu ta đi khắp trong ngoài nước. Chú cậu ta hình
như còn giới thiệu một thiên kim nhà giàu cho Kiều Tường. Hứa Tri Mẫn
nghĩ, cậu ta chắc là đã hết hy vọng với cô.
Hứa Tri Mẫn lên năm ba, bọn Mặc Thâm cũng đã chuyển đi, chỉ còn lại
Mặc Hàm ở cùng cô. Mặc Hàm thường kéo cô đến ký túc xá nấu cơm, nói là
ăn như thế vừa rẻ lại khỏe mạnh. Cô vẫn xem Mặc Hàm là em trai mà đối
đãi, bổ sung dinh dưỡng cho em trai là đương nhiên. Lòng không khúc mắc, cô xắn tay áo, mỗi ngày làm mấy việc nhà, nấu ăn. Mặc Hàm ăn ngon lành, còn khen: có chân truyền của bà.
Hứa Tri Mẫn lúc này mới biết được tình hình gần đây của bà dì. Bà dì vẫn còn ở Hongkong với chú Mặc, cơ thể coi như khỏe mạnh.
Thỉnh thoảng, cô sẽ đụng phải Triệu Viễn Hàng cùng Dương Sâm trở về,
Quách Diệp Nam cũng gặp mặt một lần, duy chỉ không gặp Mặc Thâm cùng
Viên Hòa Đông. Có lẽ là do có Mặc Hàm ở đây nên mỗi lần gặp, Quách Diệp
Nam đều rất ôn hòa với cô. Cô trước sau vẫn nhớ người này từng rất
nghiêm khắc mà cảnh cáo cô.
Đến khi Hứa Tri Mẫn lên năm tư, bọn Mặc Thâm cũng tốt nghiệp, được
bệnh viện tỉnh giữ lại làm việc. Một tháng sau, thủ tục đã làm xong,
biện viện tỉnh đưa đám bọn họ đến bệnh viện Fu Wai bồi dưỡng một năm.
Việc này nhất thời trở thành tin tức lớn được âm thầm lưu truyền ở đại
học M. Ai cũng biết, bệnh viện tỉnh gần đây không nhận người dưới trình
độ nghiên cứu sinh. Có thể thấy, mấy vị sư huynh khoa chính quy này lai
lịch không đơn giản.
“Tuyệt đối, tuyệt đối không đơn giản.” Vương Nhã Lệ ở ký túc xá phân
tích, “Dương sư huynh là chủ tịch hội sinh viên. Triệu sư huynh cùng
Dương sư huynh quan hệ không tồi. Mặc sư huynh cùng Quách sư huynh, là
sinh viên giỏi của Hongkong thuộc diện quốc gia có chính sách ưu đãi.
Còn Viên sư huynh ấy hả, thành tích vô cùng tốt.”
Người trong ký túc xá đều gật đầu nói đúng. Mọi người đang nghĩ thì
lại liên tưởng tới tin đồn có liên quan đến Hứa Tri Mẫn hồi năm hai.
“Các cậu nói, Hứa Tri Mẫn thật sự có quan hệ với Mặc sư huynh không?” Trần Minh cẩn thận hỏi.
“Rất khó nói.” Vương Nhã Lệ dũa móng tay, nhíu mày: “Nhưng mà, cậu ấy quả thật thường cùng em trai Mặc sư huynh ăn cơm. Có khi Phương Tú Mai
cũng đi theo.” Nói đến Phương Tú Mai, Vương Nhã Lệ càng nổi giận.
Mọi người đối với việc này không dám nhiều lời. Qua bốn năm rèn
luyện, lúc này ai nấy cũng không còn hồn nhiên như hồi năm nhất, tính
tình cũng trưởng thành không ít.
Mặc Hàm đến bệnh viện tỉnh thực tập, Hứa Tri Mẫn bắt đầu nhận được
bưu kiện gửi từ thủ đô. Chữ ký của người gửi không rõ ràng, cô mở ra,
bên trong là sách báo y học cùng một cuốn ghi chép. Lật đến tờ cuối cùng của cuốn ghi chép có một dấu mộc chữ Viên, trong lòng cô bỗng thấy ấm
áp: cứ tưởng anh đã quyết tâm quên cô, vậy mà, đến nay anh vẫn nhớ đến
cô.
Sau đó, cứ cách một tuần, Viên Hòa Đông lại gửi một bưu kiện về, đều
là sách báo về tình hình y học mới nhất, cùng với ghi chép y học của
anh. Hứa Tri Mẫn cẩn thận đọc, cũng viết những điều mình lĩnh hội được
xuống rồi gửi lại. Đông đi xuân đến, hai người thường xuyên thư từ, nội
dung thư là trao đổi tri thức, nhưng giữa những hàng chữ vẫn thể hiện sự quan tâm cùng ân cần thăm hỏi lẫn nhau. Dần dần, anh quen gọi cô là
“Tri Mẫn”: Tri Mẫn, gần đây ổn chứ? Nhớ nhé, tự học buổi tối không được
quá mười hai giờ mới về ký túc xá.
Hứa Tri Mẫn cũng thành quen, mỗi ngày tan học trở về ký túc xá, thế
nào cũng phải vòng qua vườn dược thảo. Cô còn trồng thêm mấy cây con mới quanh gốc bạc hà anh đã trồng, dốc lòng chăm bón.
Trời chiều ngả về tây, cô ngắm nhìn những giọt sương óng ánh đọng
trên mầm lá xanh biếc mà nhớ đến anh ngày nào đó đã ở trong ghi chép vô
tình viết xuống một câu: nhớ đêm dài người yên lặng, đôi mắt giai nhân
như là mưa, mà mất ngủ… liệu có thể nắm tay?
Vỗ vỗ hai tay, cô đứng lên, khoác túi sách lên lưng đi về phòng học. Anh không ở bên cạnh, cô cũng sẽ cố gắng đi về phía trước.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT