Nháy mắt mà một tháng đã trôi qua. Tiết thu phân càng lúc càng nồng nàn, lá cây rơi lả tả, đêm ngày càng dài thêm, bầu không khí tràn ngập cảm giác mát mẻ. A Viên vẫn vậy, còn lạnh lẽo hơn cả cái lạnh của mùa thu, Lâm Ngọc Cầm chịu không nổi việc phải chờ đợi nhàm chán, dần dần cũng chán mà rút lui. Không còn Lâm Ngọc Cầm dẫn đường, Hứa Tri Mẫn phát hiện, Viên Hòa Đông mỗi tối bảy giờ đều đi qua con đường trồng đầy xoài trước khu ký túc xá của các cô. Có phải trùng hợp hay không thì Hứa Tri Mẫn cũng không biết, nhưng cô vẫn theo đuôi Viên Hòa Đông tự học buổi tối.

Dần dà, tự nhiên cũng có một số người chú ý tới sự tồn tại của Hứa Tri Mẫn. Ánh mắt tò mò, thì thầm to nhỏ, sự chú ý tập trung trên người cô, Hứa Tri Mẫn đều xem như không khí, nhắm mắt bịt tai. Không phải cô ra vẻ thanh cao, mà là lòng của cô đã sớm đắm chìm vào trong biển sách.

Một ngày, năm ngón tay nhỏ nhắn xinh đẹp khẽ đè cuốn sách trên tay Hứa Tri Mẫn. Hứa Tri Mẫn ngẩng đầu, đập vào mắt là khuôn mặt một cô gái hoàn toàn xa lạ, lông mày được tỉa tót rất tinh tế, lông mi hơi cong, ngũ quan bình thường, nhưng hoàn mỹ và chải chuốt. Không nhớ là đã gặp người này ở đâu, trên thực tế cô chưa từng để ý ngoại trừ Viên Hòa Đông thì còn có ai ở trong phòng tự học nữa không.

Hứa Tri Mẫn bình thản nói: “Em hình như không biết chị, sư tỷ.” Trực giác đối phương lớn tuổi hơn mình nên cô lễ phép gọi một tiếng sư tỷ.

“Em không biết tôi. Nhưng mà tôi biết em, em học khoa y tá đúng không.” Cô gái cười cười, ánh mắt bức người, “Bên khoa các em không phải cũng có phòng tự học sao? Sao ngày nào cũng chạy qua bên này tự học hoài vậy.”

Thấy đây là một câu hỏi thẳng nên trong lòng Hứa Tri Mẫn cũng có tính toán, người nọ cũng là vì Viên Hòa Đông mà đến. Đối với chuyện này, lòng dạ Hứa Tri Mẫn vô cùng trong sáng. Cô vốn cũng chẳng có ý định quyến rũ Viên Hòa Đông. Cô đi theo Viên Hòa Đông, chẳng qua cũng chỉ vì theo đuổi con đường mà mấy chữ khắc trên thạch bích “Cầu học nghiêm cẩn” đưa ra, mà cô lại thấy Viên Hòa Đông cũng muốn đi trên con đường này. Cô cũng tin là nếu kiên trì đi con đường này thì sớm hay muộn gì cũng sẽ gặp được bạn tri âm cùng chung chí hướng. Kết quả, tự học cùng phòng với A Viên, hiệu suất học tập của cô quả thực tăng rất cao.

Hứa Tri Mẫn thản nhiên đáp: “Em thấy điều kiện bên này tốt hơn một chút.”

“Phòng học bên này đã có bao nhiêu năm lịch sử, làm sao bằng phòng học mới bên khoa y tá mấy người chứ?”

“Học tập cần nhất là bầu không khí. Mà em thấy học ở phòng tự học do Viên Hòa Đông sư huynh chọn là có bầu không khí tốt nhất.” Những gì nên nói cũng đã nói xong, Hứa Tri Mẫn làm như không có việc gì tiếp tục vùi đầu gặm sách.

Cô gái kia nhìn chằm chằm vẻ mặt hết sức chuyên chú của cô, vẻ tàn khốc trong con ngươi cũng dần dần phai hẳn, khóe môi khẽ mỉm cười: “Chị tên là Lâm Giai, sinh viên năm thứ tư khoa nội lâm sàng. Có thể làm bạn được không?”

Nhìn thấy Lâm Giai chủ động vươn tay, Hứa Tri Mẫn khẽ nhíu mày, nhẹ nắm lấy: “Lâm sư tỷ, em họ Hứa, tên là Tri Mẫn. Về sau chị cứ gọi em là Tri Mẫn hoặc là Mẫn cũng được.”

“Ừ.” Lâm Giai gật gật đầu, buông tay ra, đứng dậy đi về chỗ của mình.

Mấy người bạn cùng lớp lập tức vây lấy chị ấy, thấp giọng hỏi: “Sao rồi, có phải cũng đến đây theo đuổi A Viên, quấy rầy A Viên học tập không?”

“Không phải.” Lâm Giai phủ định hoàn toàn.

“Vậy sao con bé đó cứ đi theo A Viên đến phòng tự học hoài vậy…”

“Các cậu đừng nói nữa. Cô bé ấy hiện tại đã đồng ý làm sư muội mình rồi.” Lâm Giai nghiêm nghị ngắt lời mọi người, thu dọn sách vở trước rồi rời khỏi phòng học, đến cửa thì dừng bước nhìn lại, cả người Hứa Tri Mẫn đang lui vào trong góc lẳng lặng đọc sách. Lâm Giai không khỏi nheo mắt lại cười: không ngờ khoa y tá cũng có nhân tài như vậy. Đủ bướng bỉnh, đủ thông minh, rất khó làm cho người ta không thích nha.

Đoạn đối thoại này giữa Lâm Giai và Hứa Tri Mẫn, Viên Hòa Đông cũng vểnh hết cả hai tai lên nghe không sót một chữ.

Đêm khuya thanh vắng, anh xách túi lên, trong tay nắm chìa khóa phòng học, đi đến trước bàn Hứa Tri Mẫn. Anh nhìn cô, mái tóc đen nhánh dài đến thắt lưng vén qua một bên mặt, đường ngôi thẳng tắp chia hai bên trái phải thành hai phần bằng nhau, vầng trán sáng bóng hoàn toàn không bị tóc che khuất. Chân mày cô cong xuống, toàn bộ tinh thần đều tập trung vào ánh mắt.

Tầm mắt của anh lại rơi xuống cuốn sách cô đang cầm trên tay, là “Đại cương chẩn đoán bệnh”, thuộc chương trình học đại cương mà bất cứ sinh viên y lâm sàng nào cũng phải học. Môn học này rất khó đọc, rất trừu tượng. Tay phải của cô lục tìm trong túi sách bên cạnh ra một quyển vở ghi chép cùng cây bút đỏ. Cây bút bi nhanh chóng gạch một đường màu đỏ dưới một đoạn sách nào đó, rồi lại ở trên vở chép lại mấy câu, cuối cùng còn đánh một dấu chấm hỏi. Rất nhanh sau đó đầu ngón tay của cô lại đưa lên môi, cân nhắc ý tứ của đoạn sách.

Thấy hàng lông mày cô nhíu chặt, trong lòng Viên Hòa Đông không hiểu sao lại thấy xúc động, định mở miệng nói hàm nghĩa của đoạn này cho cô, sau đó anh có thể dùng ví dụ thực tế giảng cho cô nghe, để cho cô hiểu thật kỹ. Dùng sức mím chặt môi, anh kiềm nén nỗi lòng bỗng nhiên xuất hiện này. Buông lỏng bàn tay ra, cái chìa khóa khẽ dừng ở bên cạnh bàn. Từ đầu đến cuối, cô vẫn không phát hiện ra sự tồn tại của anh. Anh rũ mắt xuống, lặng yên xoay người.

Con đường vào ban đêm thực yên tĩnh. Viên Hòa Đông có thói quen đi một mình, cúi đầu đếm bước chân. Đêm nay, anh quên mất đã đi được mấy bước. Nhìn bóng cây lay động dưới ánh đèn đường, nghe tiếng gió vù vù, anh lại nhớ tới nhịp hô hấp rất khẽ rất khẽ của cô, khẽ đến mức cứ như là không khí. Còn nữa từ trên da thịt cô còn phảng phất một mùi hương, giống nhau là cô bẩm sinh đã có, anh đã nghe thấy một lần… là mùi bạc hà.

Nói đến bạc hà, anh kỳ thực rất thích. Bất luận là sách thuốc Trung hay Tây y đều tôn sùng bạc hà như là một vị thuốc thượng đẳng nhiều tác dụng. Mà ở trong thần thoại Hy Lạp, bạc hà kiếp trước là một nàng cỏ yêu nhẹ nhàng, xinh đẹp lại kiên cường.

Nhìn lên bầu trời đêm, Viên Hòa Đông hét lên một tiếng. Bầu trời đêm nay không sao, từng đám mây đen che khuất đi nửa vầng trăng non, nghĩ đến cô vẫn còn ở phòng học chưa đi, lông mày anh chau lại: hy vọng trời sẽ không mưa…

Viên Hòa Đông khom lưng chui qua cửa sắt nhỏ của khoa quốc tế. Khoa Quốc tế là một khu vực đặc biệt của đại học M. Danh tiếng “Khoa Quốc tế” này không dựa vào danh tiếng của một khoa ngành nào đó, mà là dựa vào lai lịch của sinh viên. Cho nên ở đây chỉ có ba khu ký túc xá sinh viên, dành cho sinh viên đến từ Hongkong, và lưu học sinh các nước.

Được đối xử như là khách nước ngoài nên sinh viên nước ngoài ở đây phải chi ra một khoản học phí cùng phí ký túc xá rất lớn, Đại học M đã cân nhắc đến việc có thể kết hợp hiệu quả với lợi ích kinh tế, cho nên đã xây dựng ba khu ký túc xá sinh viên hoàn toàn khác so với ký túc xá bình thường. Dưới lầu có lắp đặt cửa điện tử chống trộm rất nặng, mọi thứ đồ điện gia dụng đều được lắp đặt sẵn, có cả thảy bốn loại phòng ký túc: loại một phòng ngủ một phòng làm việc, loại hai phòng ngủ một phòng làm việc, loại ba phòng ngủ một phòng làm việc, loại ba phòng ngủ hai phòng làm việc để sinh viên lựa chọn, không khác gì một khu dân cư cao cấp thời hiện đại.

Viên Hòa Đông ở trong khoa quốc tế lầu 2 phòng 401, nhưng anh không phải lưu học sinh, mà là một sinh viên Trung Quốc sinh ra và lớn lên ở vùng nông thôn. Vậy vì sao anh có thể vào được đây? Chuyện này muốn nói thì phải kể đến lúc anh vào đại học năm nhất có chơi với một bạn cùng lớp tên là Quách Diệp Nam. Năm nhất đại học, Quách Diệp Nam cùng Viên Hòa Đông an phận cùng ở trong một phòng ký túc xá nam bình thường, quan hệ của hai người cũng không tồi.

Đến ngày đầu tiên khai giảng năm hai, Quách Diệp Nam lén tìm Viên Hòa Đông nói chuyện, bảo mình muốn chuyển đến ở khoa quốc tế, hỏi Viên Hòa Đông có muốn đi cùng không.

Viên Hòa Đông hoảng sợ: “Vì sao mình phải đi? Phí ký túc xá ở đó đắt muốn chết. Hơn nữa mình cũng không phải là lưu học sinh.”

Quách Diệp Nam cười cười nắm bả vai anh: “Hộ khẩu của mình ở Hongkong, tuyệt đối có thể mang theo cậu vào ở bên trong. Vấn đề phí ký túc xá, cậu cũng đừng lo lắng. Kỳ thật là như vầy, mình có quen hai người bạn, bọn họ ở khoa quốc tế. Vốn dự tính học 5 năm ở đại học M, kết quả học chưa đến 5 năm đã bỏ chạy. Tiền phí 5 năm ký túc xá lúc trước đã trả hết, giờ bọn họ vội vàng bỏ đi, sợ rầy rà chuyện rút lại tiền phí, cũng hiểu được về điểm này thì tiền cũng chẳng tính là gì. Cho nên liền nhường phòng ký túc xá lại cho chúng ta đến ở.

Viên Hòa Đông cẩn thận hỏi: “Có thật không vậy? Trường không phân ai vào thay sao?”

Quách Diệp Nam nói: “Trường sao dám không cho chứ? Người ta đều đã thanh toán hết cả rồi. Về phần là thật hay giả, thì mình lừa cậu làm gì chứ, cậu có tiền hay có cái gì để mình lừa sao? Mình kéo cậu theo là muốn có bạn ở cùng, ở một mình buồn lắm.”

Viên Hòa Đông vốn định từ chối, được ở phòng tốt anh cũng không thấy thích lắm, nhưng mà giúp bạn bè lại là chuyện tình nghĩa. Do dự vài ngày, cuối cùng vẫn bị Quách Diệp Nam kéo về ở chung.

Phòng 401 mới chuyển vào là loại ba phòng ngủ hai phòng làm việc.

Viên Hòa Đông nói thẳng: “Quách Diệp Nam, hai người bạn kia của cậu thực quái, hai người mà lại thuê loại ba phòng ngủ hai phòng làm việc.”

Quách Diệp Nam lắc lắc ngón tay: “Cậu thật chẳng biết gì cả. Đây là đầu tư kinh tế. Cả ba phòng đều rất rộng rãi, có thể ở thêm hai người nữa. Hai người chúng ta ở phòng bên trái này, phòng ở giữa kia chuẩn bị cho sinh viên giàu có ở các khoa khác thuê.”

Viên Hòa Đông xem xét kỹ lưỡng đến tận căn phòng trong cùng đang khóa chặt, dựa theo kết cấu mà nói, gian phòng kia hẳn là phòng lớn nhất trong ba phòng, anh hỏi: “Phòng kia cũng cho thuê hả?”

Quách Diệp Nam a một tiếng: “Phòng đó đã có người đặt rồi. Sẽ dọn tới sau.”

Viên Hòa Đông ở trong căn phòng này cũng đã hơn ba năm. Phòng ngủ ở giữa về sau cho hai nam sinh thuê. Một người học khoa ngoại lâm sàng, tên Dương Sâm; một người học gây tê khoa lâm sàng, tên là Triệu Viễn Hàng. Hai tên bạn mới ở cùng phòng này đều sống chung rất tốt. Còn gian phòng trong cùng kia thì vẫn khóa chặt, không có người đến ở.

Mãi đến mấy ngày hôm trước, Quách Diệp Nam đột nhiên kêu nhân viên vệ sinh đến quét tước vệ sinh, mở cánh cửa phòng đã đóng kín hơn ba năm kia, đặc biệt dặn dò phải dọn dẹp lại cẩn thận sạch sẽ.

Viên Hòa Đông đi qua hỏi: “Rốt cuộc người nọ cũng đến hả?”

Quách Diệp Nam cười hì hì đáp: “Hai anh em họ mấy ngày nữa sẽ tới đây.”

Viên Hòa Đông kéo cửa phòng trộm ra, bước chầm chập lên lầu 4. Lúc tra chìa khóa vào ổ mở cửa phòng, anh có vẻ hơi do dự. Trong lòng luôn có dự cảm nào đó, hai anh em mới chuyển đến mà Quách Diệp Nam nói chắc chắn không phải là người đơn giản.

Đi vào phòng khách, Dương Sâm, Quách Diệp Nam không có ở trong phòng. Triệu Viễn Hàng cao 1m85, có một thói quen xấu là giày dép lê cởi ra là vứt lung tung, mỗi lần thay giày, dép mà tìm không thấy là lại không thể không giống một con rết thật dài bò trên mặt đất tìm giày dép.

Viên Hòa Đông thấy Triệu Viễn Hàng hai chân trần, chui cả người xuống dưới sô pha. Anh vỗ vỗ lưng Triệu Viễn Hàng nói: “Dép của cậu tớ đã để giúp vào trong tủ giày rồi.”

Triệu Viễn Hàng rụt đầu về: “A Viên, cậu đúng là người tốt mà.” Rồi vô cùng vui vẻ đứng lên mở tủ giày lấy dép ra mang.

Viên Hòa Đông buông túi sách, vừa cởi áo khoác ra treo lên thì ngoài cửa sổ bỗng ầm vang một tiếng sấm. Trong khoảnh khắc đó, anh giật mình, những hạt mưa to như trút nước bắt đầu rơi xuống, khí lạnh từ bên ngoài khuếch tán vào tận bên trong, nhiệt độ đột nhiên hạ thấp. Anh vội vàng đi qua đóng cửa sổ, rất nhanh lại nghĩ tới cái gì đó, tay cầm chốt cửa sổ, nhìn thế giới tối mờ mịt bên ngoài mà phút chốc ngẩn ra.

Triệu Viễn Hàng nghĩ anh lo lắng cho bạn cùng phòng đang có việc bên ngoài nên mới nói: “A Viên, dự báo thời tiết nói tối nay sẽ có mưa, Dương Sâm và Quách Diệp Nam lúc ra ngoài có mang theo dù rồi.”

Dù?

Viên Hòa Đông nhớ đến lần đầu tiên Hứa Tri Mẫn mượn dù của mình. Rất nhiều cô gái đều thích mang theo dù, nhưng hình như anh chưa từng thấy Hứa Tri Mẫn mang dù, không, anh chắc chắc tối nay cô cũng không mang theo dù.

Trời lạnh như thế, lại không có mang dù, mà trận mưa này xem ra tạm thời sẽ không ngớt, cô ở trong phòng học tám chín phần mười sẽ cảm lạnh. Không, có lẽ lúc anh đi cô cũng rời khỏi phòng học. Không, nhìn dáng vẻ cô đọc sách chắc là sẽ không về nhanh như vậy.

Viên Hòa Đông sau khi nói với chính mình bao nhiêu cái “Không”, bỗng nhiên ý thức được: hóa ra, trong lòng anh không lờ cô đi được…

Tóm lấy một cái áo khoác, anh đi tới cửa, cầm dù vội vàng đi ra cửa. Vừa mở ra đã thấy có ba người đang đứng bên ngoài, dẫn đầu là Quách Diệp Nam.

“A Viên, vừa khéo, mình giới thiệu với cậu một chút. Đây là hai anh em Mặc Thâm và Mặc Hàm. Hôm nay bọn họ mới từ Hongkong qua, ngày mai sẽ đến làm thủ tục chuyển trường.” Quách Diệp Nam hưng trí bừng bừng kéo anh qua.

Cửa cầu thang chỉ có một ngọn đèn vàng yếu ớt, Viên Hòa Đông mơ hồ nhận diện hai anh em họ Mặc này. Cậu em trai đeo kính. Cậu anh trai đứng đối diện với tầm nhìn của anh, đôi con ngươi đen như mực đảo qua anh từ trên xuống dưới, hình như hứng thú tạm dừng ở hai cái dù màu xanh anh cầm trong tay, khóe miệng nhếch lên một tia cười như có như không.

Vẻ mặt Viên Hòa Đông phút chốc trở nên lạnh nhạt. Anh không muốn để cho bất kỳ ai biết đến chuyện có liên quan đến Hứa Tri Mẫn.

“Các cậu ngồi đi, mình ra ngoài có chút chuyện.” Nói xong, Viên Hòa Đông lướt qua hai anh em họ Mặc, chạy nhanh như chớp xuống lầu.

“A Viên đã trễ rồi, trời lại mưa mà cậu đi đâu?” Hướng về phía dưới cầu thang hô vài tiếng, Quách Diệp Nam mắt thấy gọi không được người, lắc đầu thở dài, “Chưa từng thấy cậu ta có cái kiểu này.”

Mặc Thâm kéo hành lý cùng Quách Diệp Nam vào phòng, vừa cười vừa nói: “Mình thấy cậu ta cầm hai cái dù màu xanh, chắc là đi đón bạn gái đó?”

“Đúng vậy. Cho nên mình mới cảm thấy kỳ quái.” Quách Diệp Nam quay đầu nói, “A Viên nhân duyên tốt lắm, chỉ là không thích cùng người khác tùy ý gần gũi. Đối con gái lại lạnh lẽo như núi tuyết. Học với cậu ta bốn năm mà mình đã lần nào thấy cậu ta nói chuyện dịu dàng với con gái nhà người ta đâu chứ.”

“Nói không chừng người ta lén có bạn gái đấy?”

“Hắc. Mình đây cũng thực sự muốn biết cô gái đó là ai?” Quách Diệp Nam cười hắc hắc, trong lòng lên kế hoạch, đợi đến lúc A Viên trở về phải làm thế nào đe dọa dụ dỗ cậu ta thú nhận sự thật.

Bật đèn gian phòng ngủ ở tận cùng bên trong kia lên, Quách Diệp Nam hỏi: “Các cậu nhìn xem, căn phòng này đúng là không tồi đâu.”

Mặc Thâm đại khái xem qua vài lần, rồi ừ một tiếng.

Quách Diệp Nam nhìn về phía Mặc Hàm đang đứng bất động: “Mặc Hàm, sao em cứ nhìn chằm chằm vào di động vậy? Trên đường từ sân bay đến đây cũng thấy em cứ liên tục mở ra mở vào mãi?”

Mặc Hàm quay sang, lo lắng nói với Mặc Thâm: “Anh, di động của chị Tri Mẫn vẫn tắt máy.”

“Có thể em ấy ngủ rồi. Hoặc là còn đang tự học buổi tối.” Mặc Thâm thoải mái trả lời. Tuy rằng anh cũng giống Mặc Hàm, rất muốn nhanh chóng được gặp cô. Tóc cô không biết có dài hơn không, cô có ăn cơm đúng giờ không, có béo lên chút nào không. Nhớ lại cái đêm bão tuyết kia, khi anh ôm cô, những khớp xương gầy nhỏ của cô khiến anh có cảm giác chỉ cần động vào là sẽ lập tức vỡ ra ngay, điều đó khiến anh đau lòng mãi không thôi.

“Chị Tri Mẫn?” Quách Diệp Nam tò mò thử hỏi.

“Chính là người mà hơn một năm trước em có nhờ anh Quách chú ý dùm đấy.” Mặc Hàm đáp.

“À. Anh nhớ ra rồi, Hứa Tri Mẫn, có phải không? Nhưng mà nói thật cô bé ấy không có đi tìm anh.”

Mặc Thâm biết sẽ như vậy nên cười cười, vậy mới đúng với cá tính của cô. Anh dám khẳng định, cái tin nhắn mà Mặc Hàm gửi cho Lương Tuyết kia bị Hứa Tri Mẫn nhìn thấy nhất định sẽ lập tức xóa ngay.

Thấy khuôn mặt Mặc Hàm vẫn bình tĩnh, Quách Diệp Nam đập tay một cái nói: “Ôi, mình thật sự hối hận rồi. Lúc ấy đáng lẽ phải kêu hai người gửi kèm theo ảnh của cô bé ấy, bởi vì mình chỉ tin tưởng ảnh chụp và người thật thôi. Nếu thật sự là một sư muội xinh đẹp, Mặc Hàm à không cần em dặn, cô bé ấy không tới tìm anh, anh nhất định sẽ đi tìm cô ấy.”

Nghe một đoạn tiếc là không làm này của Quách Diệp Nam, bản mặt nghiêm nghị của Mặc Hàm cũng nhịn không được mỉm cười. Nhà họ Quách và nhà họ Mặc đã mấy đời thâm giao, hai anh em họ và Quách Diệp Nam từ nhỏ đã thường chơi chung với nhau. Đối với Mặc Hàm, Quách Diệp Nam là người bạn tốt nhất của anh hai, cũng là một người anh mà cậu thật tình kính yêu.

Ba người tụ tập ở trong phòng từ từ kể cho nhau nghe chuyện học tập và sinh hoạt trong mấy năm qua, bên ngoài trời vẫn còn đang mưa rả rích.

Viên Hòa Đông chạy băng băng trên con đường đêm lầy lội. Gió trực tiếp đập vào dù, thổi bay cả người. Nhảy lên mấy bậc thang, anh xếp dù lại, dùng sức đẩy cánh cửa khu giảng đường thứ nhất. Trong cái phòng tự học thứ ba bên trái tầng dưới cùng, ánh sáng yếu ớt khẽ chiếu qua mấy khe cửa sổ khép hờ.

Anh cấp tốc lao vào mở cửa phòng học, phóng tầm mắt nhìn lại cái góc cuối phòng, phát hiện bóng dáng cô đang cuộn tròn kia thì tim lại kịch liệt nảy lên bình bịch. Bước hai ba bước đến bên cạnh cô, anh lặng nhìn. Cô nghiêng đầu sang một bên, gối lên trên cánh tay, hai mắt nhằm nghiền, sắc mặt tái xanh, chắc là lúc đợi mưa tạnh mệt quá nên ngủ thiếp đi rồi.

Ngực Viên Hòa Đông cứ như là bị cái gì đó gặm cắn, cảm giác rất tức giận. Trên đời này sao lại có loại con gái này chứ? Vì học hành mà chẳng chịu yêu quý bản thân mình chút nào. Hơn nữa người học y lại càng phải chú trọng đến việc bảo vệ mình trước tiên.

Cởi cái áo khoác của mình xuống, run run khoác lên người cô. Hứa Tri Mẫn vì thế mà bừng tỉnh, ngẩng đầu lên mở mắt ra, nhìn thấy Viên Hòa Đông, cô sửng sốt, một lát sau đột nhiên đứng lên: “Viên sư huynh?”

Viên Hòa Đông vẻ mặt lạnh lùng, không nói gì, giữ lấy cái áo khoác đang trượt khỏi đầu vai của cô, lại đưa tay giúp cô dọn sách giáo khoa và đồ dùng trên bàn.

“Em, em tự làm được rồi.” Hứa Tri Mẫn bối rối ngăn cản.

Viên Hòa Đông khẽ đẩy tay cô ra, đem toàn bộ đồ dùng ném vào trong cái ba lô nhỏ của cô rồi nói: “Sau này nếu em đọc sách có chỗ nào không hiểu thì có thể hỏi tôi. Đừng nên lãng phí thời gian như vậy.”

Hứa Tri Mẫn giật mình: đây là ý gì chứ?

Viên Hòa Đông thấy cô không lên tiếng, tiếp tục nói: “Sao? Đừng có khinh thường tôi còn chưa tốt nghiệp, tôi cũng từng giúp thầy giáo lén phụ đạo một ít sư đệ đó.”

“Không. Em không có ý đó.”

“Vậy thì có ý gì? Ngày nào em cũng đi theo tôi tự học buổi tối, không phải là có ý đồ này sao?”

Hứa Tri Mẫn dở khóc dở cười. Nếu như cô nói không có ý đồ đến học tập, vậy chẳng phải là cô với Lâm Ngọc Cầm kia có cùng mục đích sao; còn nếu như cô nói là đến để học tập, lại không hy vọng xa vời là anh sẽ phụ đạo cho cô, như vậy có thể làm tổn thương đến lòng tự tôn, kiêu ngạo của sư huynh không nhỉ?

Cắn cắn môi dưới, cô nhẹ giọng nói: “Cám ơn sư huynh.”

Anh nhìn nhìn sắc mặt của cô hơi tốt lên, ngọn lửa khó hiểu trong lòng cũng nguội bớt, trầm giọng nói: “Đi thôi. Tôi đưa em về.”

Nghe giọng anh cứng rắn không cho người khác quyền từ chối, Hứa Tri Mẫn bất đắc dĩ, theo sát phía sau Viên Hòa Đông ra khỏi phòng học.

Lúc này, trên bầu trời lại nổ hai tiếng sấm. Khi bọn họ đi ra khỏi khu giảng đường, thì mưa cũng nhỏ dần, chỉ còn lất phất vài giọt.

Mưa to đột ngột, khiến cho những chỗ thấp bên trong trường bị đọng nước, làm ngập vài đoạn đường. Hai người vòng sang đường khác mà đi. Mây đen chậm rãi tản ra, vầng trăng non lại một lần nữa lộ ra vẻ mặt trắng tinh. Ánh sáng nhàn nhạt chiều lên tấm thạch bích, hàng chữ “Cầu học nghiêm cẩn” vì thế mà cứ lúc ẩn lúc hiện. Hứa Tri Mẫn nhìn sang bóng dáng Viên Hòa Đông, cổ tay áo ca rô của anh theo gió bay lên. Đây chính là chàng thanh niên thanh bạch ngày nào đó đã không chút do dự ném cây kèn Harmonica vào lòng biển rộng. Cô bỗng dưng dừng lại.

Viên Hòa Đông quay lại, tỏ ý thắc mắc.

Hứa Tri Mẫn quay mặt về khối thạch bích, bình tĩnh nói: “Sư huynh, anh có biết năm danh nhân được khắc ở đây là ai không?”

Viên Hòa Đông trước tiên là nhìn về phía Hứa Tri Mẫn, thấy đôi mắt to lấp lánh của cô lóe ra tia bướng bỉnh chăm chú, vì thế đành phải giải thích khối thạch bích một lượt từ phải sang trái: “Năm tượng đá này đều khắc các tiền bối y học cổ đại Trung Quốc. Đầu tiên là Lý Thì Trân, nhà dược học vĩ đại; thứ hai là Hoa Đà, thủy tổ ngành ngoại khoa, gây tê; thứ ba là Biển Thước; thứ tư là Trương Trọng Cảnh. Bốn vị này được xem là tứ đại danh y thời Trung Quốc cổ đại. Cuối cùng một phụ nữ.”

“Nữ y sư ư?”

“Cái này rất khó nói. Bởi vì y học Trung Quốc cổ đại không phân biệt giữa chữa bệnh và chăm sóc. Hình ảnh của bà được lấy từ trên một bộ sách cổ đại lại giống như là một bà đỡ.”

Khái niệm bà đỡ Hứa Tri Mẫn có biết, tương đương với nữ hộ sinh trong y học hiện đại.

“Nhà trường dựng hình năm cái đầu này, là muốn nhắc nhở chúng ta phải luôn luôn kế thừa và phát triển tinh thần và tinh túy y học mà tổ tiên đã để lại.”

Hứa Tri Mẫn nghe đến đây, thì phát hiện trong làn gió đêm nhẹ nhẹ phảng phất một mùi thảo dược thơm dịu tỏa ra từ quần áo Viên Hòa Đông: “Sư huynh thích Đông y?”

Viên Hòa Đông nắm cằm cười hỏi: “Thấy lạ lắm đúng không? Không hiểu vì sao tôi không đến học khoa Đông y đúng không?”

“Uhm.” Cô quả thật tò mò.

“Ông ngoại của tôi là một thầy thuốc Đông y già, nhưng chỉ hành nghề y ở trong mấy cái thôn nhỏ nghèo khổ của chúng tôi thôi. Sau này, chị của tôi đến thành phố lớn công tác, dẫn theo tôi đi học trung học, tôi cũng thi vào đại học bên này. Lúc ấy cũng có nghĩ tới việc ghi danh vào học khoa Đông y, sau đó lại thôi, tất cả là vì ba tôi.”

Hứa Tri Mẫn yên lặng đứng nghe.

“Ba tôi mấy năm trước bỗng nhiên ngã bệnh. Dù đã dùng hết các cách trị liệu tốt nhất trong Đông y cũng không thấy có chuyển biến, rồi đến khi sang bệnh viện huyện khám, dùng thuốc tây đắt tiền nhất mà cũng chẳng có hiệu quả. Bởi vậy phải chuyển lên thành phố lớn để tìm bác sĩ. Lúc ấy chữa bệnh cho ba tôi là một bác sĩ họ Trương, ông ấy dùng Đông y phối hợp với Tây y để chữa trị rốt cuộc cũng cứu được cái mạng của ba tôi trở về. Bác sĩ Trương đã lấy kinh nghiệm của ông khuyên tôi, cứ học Tây y trước, đến khi học lâm sàng thì lại tự mình từ từ nghiên cứu Đông y.”

Hóa ra, anh ấy cũng từng trải qua chuyện như vậy. Hứa Tri Mẫn thầm nghĩ. Cô đột nhiên có cảm giác, tương lai Viên Hòa Đông tuyệt đối sẽ trở thành một người giỏi giang. Bởi vì không phải ai cũng có thể may mắn vào đúng lúc gặp được thời cơ, mà Viên Hòa Đông hình như lại gặp được không ít cơ hội.

“Bác sĩ Trương hiện nay đang công tác ở khoa khám bệnh của bệnh viện trực thuộc trường chúng ta. Em hiện tại không phải đang học môn chẩn đoán sao? Môn học này khá trừu tượng, tốt nhất là em nên đi xem chuẩn đoán lâm sàng nhiều hơn. Nếu gặp bác sĩ Trương hội chẩn, tôi tiện thể có thể mang em đi xem cùng học tập.”

Ôi chao? Hứa Tri Mẫn kinh ngạc: “Có thực không ạ?”

Ánh trăng vừa vặn bao phủ trên gương mặt đang ngẩng lên của Hứa Tri Mẫn, vẻ mặt hiện lên rõ nét ngây thơ. Trái tim Viên Hòa Đông bỗng nhiên khẽ động đậy, cô bé này kỳ thật cũng không giống như cái vẻ già dặn thường ngày. Khẽ đằng hắng, anh nhịn không được nói: “Có thể. Tôi còn có thể mang em đến vườn thảo dược quan sát, tôi nghĩ em sẽ thấy hứng thú, ở đó tôi cũng có trồng một gốc bạc hà.”

Hứa Tri Mẫn nhanh chóng cúi đầu, hơi lúng túng. Anh nghe thấy mùi dầu bạc hà cô thích thoa trên cổ.

Viên Hòa Đông sững sờ nhìn mái tóc dài của cô bay nhè nhẹ, chỉ cảm thấy vị bạc hà nhàn nhạt trong ngọn gió kia đã thấm tận sâu vào trong thâm tâm anh.

Quách Diệp Nam cùng hai anh em nhà Mặc nói chuyện rất vui vẻ, cũng không quên nhìn đồng hồ: “Gì? Nhanh dữ vậy hả. Thằng nhóc A Viên này sao vẫn chưa về nhỉ?”

“Có thể là cùng bạn gái qua đêm ở ngoài.” Mặc Thâm miễn cưỡng kết luận.

“Tuy là cậu ta không giống cậu với mình, nhưng mà cũng không ngây thơ đâu.”

Mặc Thâm có hứng thú: “Không ngây thơ?”

Quách Diệp Nam thần bí cười: “Cậu nghĩ lại xem, một cô gái bỗng nhiên nhảy đến xông lên hôn cậu, hôn cậu gần 5 phút mà cậu cũng không động đậy, vậy chẳng phải là còn cứng hơn cả đá sao.”

Mặc Thâm chợt hiểu, người này có lẽ tính tình cũng không phải hoa hoa công tử, nhưng chuyện tình yêu cũng không phải thiếu. Lại nhìn phía cửa sổ, bên ngoài mưa hình như đã ngớt từ lâu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play