Mặc Thâm dìu cô vào phòng khách rồi đỡ cô ngồi xuống sô pha. Mặc Hàm
từ trong phòng ôm ra một hộp thuốc sơ cứu. Cởi chiếc giày học sinh bên
chân trái cô, tháo khăn, từ từ cởi chiếc tất đang dính chặt vào miệng
vết thương ra. Phía trên mắt cá một lóng tay bị thủng một lỗ rất to,
thịt bên trong cũng hơi bị lòi ra, bọt máu không ngừng ào ạc trào ra
ngoài. Sao lại bị thương sâu như vậy! Mặc Thâm cũng nhịn không được mà rùng mình một cái.
“Đau không?” Mặc Thâm nhẹ giọng hỏi, cầm lấy bông gòn sát trùng em
trai đưa qua rồi dùng sức đè chặt vào miệng vết thương, anh nghiêng đầu
nhìn Hứa Tri Mẫn cắn môi dưới lắc lắc đầu, mồ hôi chi chít trên trán, tụ lại thành dòng trên lông mày rồi từ từ chảy xuôi theo phía bên phải
khuôn mặt, nhỏ xuống các đốt ngón tay cô tái nhợt.
Đau như vậy mà còn nói không đau. Ngực Mặc Thâm dường như bị cái gì đó lấp kín, không biết nói gì với cô cho phải.
Mặc Hàm vẫn ở bên cạnh quan sát, nhìn đến cục bông lại bị máu thấm ướt thì vội la lên: “Anh hai, hình như vẫn không cầm máu.”
Đây là điều tất nhiên, chỉ ấn bông vào thì làm sao mà cầm máu được,
trong tình huống miệng vết thương quá sâu thế này thì chỉ có một cách là phải khâu lại. Anh cùng lắm cũng chỉ là một học sinh cấp 3, cho dù vì
muốn kế thừa nghề của ba mà đọc không ít sách thuốc, nhưng chưa bao giờ
thao tác trên thực tế thì anh cũng không có cách nào mà khâu miệng vết
thương cho cô. Mặc Thâm không hoảng hốt ấn thêm mấy cục bông vào miệng
vết thương, kèm theo đó là một miếng vải đệm để gia tăng lực ép, dùng
băng y tế cố định lại. Ngẩng đầu nhìn sang cái đồng hồ quả lắc kiểu cũ,
vừa vặn, đã đến bảy giờ. Bà buổi chiều ra cửa hàng, đã gọi điện nói là
tối nay bị bạn giữ lại dùng bữa. Mà ba mẹ anh bình thường giờ này đều đã về nhà, Mặc Chấn ba anh chắc chắn là đang đi trên đường.
Ôn hòa vỗ vỗ bả vai em trai, Mặc Thâm gọi: “Mặc Hàm.”
Mặc Hàm vẻ mặt luống cuống nhìn anh: “Anh hai, có cần đưa đến bệnh viện không?”
“Không cần.” Mặc Thâm an ủi nắm chặt đầu vai em trai, “Ba cũng sắp về rồi. Em mau gọi điện trước cho ba, sau đó đi pha một ít nước muối
đường.”
“Thật sự sẽ không có việc gì chứ?” Mặc Hàm nhìn chằm chằm chân trái
bị thương của Hứa Tri Mẫn, hô hấp dường như có chút dồn dập, cảm giác
cậu ta còn đau hơn cả cô.
Mặc Thâm đối với việc này có chút nghi ngờ, nhưng sự việc khẩn cấp
không thể truy cứu sự việc từ đầu đến cuối, giọng nói cũng hơi nặng:
“Mặc Hàm, còn không mau đi đi.”
Mặc Hàm lúc này mới ngơ ngác gật đầu, chạy đến bên điện thoại trong
phòng khách quay số. Mặc Thâm lại nhanh chóng từ trong phòng ôm ra một
cái chăn lông, mở ra đắp lên người Hứa Tri Mẫn.
Hứa Tri Mẫn chỉ cảm thấy cả người lúc lạnh lúc nóng, tiếp đó là một
luồng cảm giác tê dại lan đến tận cuối đốt ngón tay. Cô có chút sợ hãi,
muốn gãi gãi lòng bàn tay để xua đi cái cảm giác tê tê này. Một bàn tay
to phủ lên mu bàn tay lạnh lẽo của cô. Cô nâng mí mắt lên, trong tầm mắt bị mồ hôi làm cho mơ hồ là đôi mắt sâu không thấy đáy của Mặc Thâm. Anh nói với cô: “Em phải uống nước.”
Một cái thìa canh theo đó để sát vào bên bờ môi đang run rẩy của cô.
Cô khó khăn đảo mắt, lại nhìn thấy Mặc Hàm. Mặc Hàm ngồi lom khom, một
tay bưng bát, một tay run rẩy cầm thìa. Cậu ta đã tháo cái kính dỏm
xuống, trong hốc mắt còn đọng vài giọt lệ trong suốt. Cô có thể cảm giác được giờ khắc này cậu ta rất chân thành, cảm giác tội lỗi, ân hận vì
lúc đầu đã làm sai. Vì vậy cô không khỏi có một chút bùi ngùi: cậu ta
cũng như cô, bất luận có ngụy trang như thế nào, thì một khi đã thực sự
gặp đau khổ cũng sẽ lộ nguyên hình. Cậu ta dù sao cũng là một cậu nhóc
hiền lành ngây thơ, còn nhỏ dại hơn cả cô.
Mở môi ra, cô đem nước trong cái thìa cậu ta đút vào uống một hơi cạn sạch. Nhìn thấy cậu ta như trút được gánh nặng thở dài, khối đá đè nặng trong lòng cô cũng có phần lặng lẽ buông xuống.
Mặc Thâm tiếp tục giúp đỡ cô xoa hai tay đang tê dại. Mặc Hàm nghe
thấy chuông cửa kêu vang liền vội vàng buông thìa bát, chạy tới mở cửa
cho ba.
Mặc Chấn sải bước vào cửa. Hứa Tri Mẫn khẽ nhếch miệng, muốn lễ phép
lên tiếng chào. Mặc Chấn khoát tay: “Nghỉ ngơi, giữ sức một chút đi.”
Tiếp theo ông lấy tay lột băng dính, xem xét miệng vết thương rồi nói:
“Xem ra chảy không ít máu.”
“Đúng đó ba.” Mặc Thâm đáp: “Cho nên mới phải gọi ba về, chứ không đưa đến bệnh viện.”
Mặc Chấn lúc này mới phát hiện ra bát nước muối đường ở bên cạnh,
liếc nhìn hai đứa con trai, vừa lòng tán thưởng nói: “Hai đứa làm rất
khá. Mặc Thâm, con đỡ con bé vào trong phòng bà nằm nghỉ trước đi.”
Vì thế, Hứa Tri Mẫn được thu xếp nằm ở trên giường, toàn thân đắp
chăn bông, chỉ để lộ chỗ bị thương. Lúc được tiêm thuốc tê, đau đớn cũng giảm đi không ít, cô vô cùng mệt mỏi cụp mí mắt, mơ mơ màng màng lắng
nghe.
Dương Minh Tuệ không bao lâu sau cũng về tới nhà, bà trước tiên không hỏi cô vì sao bị thương mà đuổi hai đứa con trai ra khỏi phòng, tự mình xắn tay áo lên giúp đỡ.
Mặc Hàm ngồi xuống ghế ở phòng khách, mười ngón đan vào nhau để ở
trên trán, dồn dập hỏi: “Anh hai, em thấy ba đang khâu miệng vết thương
cho chị Tri Mẫn.”
“Ừ.” Mặc Thâm chống cằm trầm tư: khâu miệng vết thương xong thì sẽ
không chảy máu nữa, em ấy xem như là đã vượt qua nguy cơ mất máu quá
nhiều. Kế tiếp chính là vấn đề có bị nhiễm trùng hay không.
“Anh hai, chân chị Tri Mẫn sẽ để lại sẹo đúng không?”
Mặc Thâm xoay người, anh đã sớm cảm thấy việc này rất kỳ quái. Bây
giờ thấy em trai vẻ mặt sám hối, anh liền ngồi xổm xuống, hai tay cầm
hai vai em trai: “Mặc Hàm, nói cho anh biết, rốt cuộc là đã xảy ra
chuyện gì?”
“Em cũng không biết vì sao chị ấy lại bị thương. Nhưng mà, em đã lừa
chị ấy. Vì không muốn để cho chị ấy gặp người của Kỷ gia mà em đã lừa
chị ấy vào trong công trường. Nhưng mà em chỉ muốn chị ấy mất chút thời
gian ở công trường, đến lúc chị ấy từ bỏ thì sẽ tự nhiên về lại nhà.
Không ngờ, em thật sự không ngờ chị ấy lại bị thương…”
“Được rồi. Mặc Hàm, đây chỉ chuyện là ngoài ý muốn, không phải lỗi của em.”
“Không. Là do em. Chị ấy nói với em: ‘Tốt rồi, cậu đã bình an về nhà.’ Đúng vậy, là vì em, cho nên chị ấy mới bị thương.”
Mặc Thâm lấy làm kinh hãi: em ấy rơi vào tình trạng như vậy mà vẫn còn có thể nói với em trai anh như thế!
“Anh hai, em đã làm người thân mà bà yêu mến bị thương, em còn thề là em phải bảo vệ bà. Vậy mà em chẳng làm được gì…” Mặc Hàm thì thào,
ngẩng đầu lên, hai mắt dại ra nhìn của phòng bà cụ đang đóng chặt.
Mặc Thâm lo lắng nhíu chặt hai hàng lông mày, anh chưa từng thấy vẻ
mặt này của em trai bao giờ, chỉ đành cố gắng an ủi nói: “Mặc Hàm, em
cũng từng đọc qua sách y của ba, em cũng biết vết sẹo nào cũng sẽ theo
thời gian mà dần dần mờ đi. Nếu không như vậy thì bây giờ cũng đã có kỹ
thuật xóa sẹo rồi.”
“Còn vết sẹo trong lòng thì sao hả anh?”
Nghe em trai nói lời này, tim Mặc Thâm bỗng run lên một nhịp. Em trai anh rất thông minh, chỉ một câu là đã nói vào đúng trọng tâm. Anh nuốt
nuốt yết hầu khô khốc, không thể nào nghĩ ra ngôn từ thích hợp.
Em trai anh đứng lên: “Anh hai, để em một mình yên tĩnh một lát.
Trước kia biết đã có anh hai kế thừa nghiệp của ba nên em vẫn không biết mình muốn làm gì, bây giờ, em cần phải suy nghĩ thật kỹ lại một lần.”
Đi đến cửa phòng mình, Mặc Hàm lại quay đầu, hướng về phía anh hai đang
trầm mặc mà nở nụ cười yếu ớt: “Anh hai, anh đừng lo. Cho đến giờ phút
này, em vẫn cảm thấy chị Tri Mẫn đến nhà chúng ta là đúng. Đối với việc
này, em cho tới bây giờ chưa từng hối hận.”
Nhìn cánh cửa đóng lại ở phía sau lưng em trai, Mặc Thâm bỗng ý thức
được: cậu em trai vẫn luôn được ba mẹ và anh bảo vệ dưới cánh giờ đã bắt đầu muốn thay đổi.
Lúc này, Dương Minh Tuệ đi ra khỏi phòng ngủ nhỏ, thấy chỉ còn có một mình Mặc Thâm trong phòng khách thì hỏi: “Mặc Hàm đâu con?”
“Em mệt nên vào trong phòng nghỉ rồi ạ.”
“Mệt?” Dương Minh Tuệ quan tâm đi về phía phòng cậu con trai út.
Mặc Thâm vội vàng ngăn lại: “Mẹ, em vừa mới ngủ, mẹ đừng đánh thức nó.”
Dương Minh Tuệ hồ nghi nhìn về phía cậu con cả: “Con có biết vì sao Tri Mẫn lại bị thương không?”
“Con không biết. Sau khi tan học con với Mặc Hàm vẫn luôn ở nhà mà.
Sau đó đại khái là hơn sáu giờ, em ấy đột nhiên xuất hiện ở cửa nhà
chúng ta cầu cứu, chân lúc đó cũng đã bị thương. Có thể là trên đường
đạp xe về nhà không cẩn thận ngã bị thương.”
Dương Minh Tuệ nhất thời tìm không ra sơ hở trong lời nói của cậu con cả, giữ thắc mắc ở trong lòng, bà chỉ nói: “Có lẽ là phải gọi điện
thoại bảo bà về mau thôi.”
Mặc Thâm không khỏi lo: “Mẹ, em ấy không có việc gì chứ?”
“Máu đã ngừng chảy rồi, cũng coi như là tạm ổn. Nhưng có thể là do bị nhiễm lạnh nên đã bắt đầu sốt. Đêm nay chắc sẽ không thể về nhà được,
phải báo cho người nhà của cô bé một tiếng mới được.”
Đêm đó, bà dì nhận được điện thoại báo tin cháu gái xảy ra chuyện
ngoài ý muốn liền gấp gáp chạy từ nhà bạn về. Đau lòng xoa xoa lòng bàn
tay Hứa Tri Mẫn đang nóng rực, bà cụ thở dài: “Aizzz. Con bé này bình
thường vẫn rất cẩn thận, lần này sao lại không cẩn thận như vậy chứ!”
Mặc Hàm vẫn tự nhốt mình ở trong phòng, còn Mặc Thâm thì không lên tiếng.
Dương Minh Tuệ ngắt lời bà cụ lải nhải: “Mẹ, mấu chốt bây giờ là phải báo cho người nhà của con bé biết đã.”
“Đúng, đúng.” Bà cụ đứng dậy, đi ra ngoài gọi điện, lúc trở về mới
quay qua Dương Minh Tuệ nói: “Aizzz, họa vô đơn chí. Ba con bé đi làm xa nhà, đại khái tuần sau mới về. Mẹ con bé buổi chiều lại bị ngã ở đơn
vị, bây giờ đang ở nhà dưỡng thai.”
“Dưỡng thai?” Người Mặc gia có mặt ở đó đều giật mình. Dương Minh Tuệ dè dặt hỏi: “Chuyện này sao chưa từng nghe Tri Mẫn nói?”
“Con bé cũng không biết. Hứa gia từ già tới trẻ hộ khẩu đều ở nông
thôn, cho nên được phép sinh hai con. Thầy tướng số cũng từng nói, nhất
định là con trai. Cho nên mẹ nó mới muốn sinh tiếp. Bây giờ cái thai mới được hơn tháng, mẹ nó lại hay mặc quần áo rộng thùng thình, nên người
khác không nhận ra. Cũng không có nôn nghén, nhưng mà buổi tối thỉnh
thoảng sẽ bị chuột rút. Mẹ nó cứ nghĩ con gái đang rất vui sướng vì vừa
mới thi đậu vào trường trung học trọng điểm nên mới gạt Tri Mẫn.”
Bà nói câu nọ xọ câu kia, cứ lộn xộn nhắc đi nhắc lại, nhưng Dương
Minh Tuệ chỉ trong chốc lát là nghe ra ý tứ bên trong. Người dân Trung
Quốc truyền thống đều có quan niệm “Trọng nam khinh nữ”, mà đặc biệt là ở những vùng nông thôn. Quan niệm “Nam nữ bình đẳng” trong mắt những
người già chưa từng được hưởng sự giáo dục hiện đại ấy chẳng khác nào
trò cười. Bởi vậy mới có người sinh nhiều con, đơn giản chỉ là vì muốn
có con trai. Nếu đứa trẻ sinh ra là con gái, làm vợ cũng không có thể
diện, mà ở nhà cũng chẳng có địa vị. Đạo đức quan của Hứa gia xem ra
cũng không tệ, nhưng Hứa gia truyền đời con trai một, mẹ Hứa Tri Mẫn chỉ sinh được một đứa con gái hình như cũng phải chịu”hổ thẹn”.
Nằm ở trên giường Hứa Tri Mẫn nhẹ nhàng trở mình, bà dì lập tức im
lặng. Dương Minh Tuệ là người phụ nữ có học, bà biết rõ nỗi đau của loại phân biệt giới tính thái quá này, lần đầu tiên cảm thấy thương xót cho
một cô bé mới vào Mặc gia này, bà nói: “Mẹ, nếu đã như vậy thì cứ để Tri Mẫn ở chỗ chúng ta vài ngày đi. Mẹ nói với Hứa gia, chúng ta nhất định
sẽ chữa lành vết thương cho con bé đến khi nào con bé khỏe rồi sẽ đưa
về.”
Bà dì luôn miệng nói cám ơn rồi lại đi ra khỏi phòng ngủ.
Đêm hôm đó, Hứa Tri Mẫn cứ nhắm chặt mắt. Biết rõ bên cạnh có rất
nhiều người đang cẩn thận chăm sóc mình, nhưng trong lòng vẫn thấy trống trải, lặng im lắng nghe tiếng gió đang gào thét bên ngoài. Cô hiểu, mẹ
gạt cô chuyện có em trai, là vì mẹ biết tính cô bướng bỉnh, để bù lại sự tiếc nuối là Hứa gia không có con trai mà luôn khắc khổ học tập muốn
trở nên nổi bật, nào ngờ kết quả vẫn như vậy… Cô tự thầm cười nói với
mình: có em trai cũng tốt, về sau sẽ không phải cô đơn.
Đang muốn xoay lưng qua để tránh tiếng gió nhiễu loạn thì lại có
người bắt lấy tay cô. Cô không mở mắt ra, chỉ nín thở cảm nhận hơi thở
nồng đậm của anh đang tiến gần tới mặt mình. Anh cất giọng trầm thấp lặp lại câu anh nói khi lần đầu tiên bọn họ nói chuyện: “Hứa Tri Mẫn, chúng ta cùng một loại người. Cho nên —— em từ đầu đến cuối cũng không lẻ loi một mình.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT