Sắc mặt Lãnh Nghị so với lúc vừa bước vào đây cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu, hắn nhìn gương mặt nhỏ nhắn lúc này chỉ còn một màu tái nhợt, cố gắng lắm mới giữ cho giọng nói của mình không run lên, 'Y Y... em đến đây làm gì?'

Hàng mi dài của Lâm Y rung khẽ, giọng bình thản, 'Lãnh Nghị, anh lại theo dõi em?'

Lãnh Nghị mặc kệ câu chất vấn của cô gái, ánh mắt sắc bén lại quét một lượt khắp người cô, lần nữa lặp lại câu hỏi: 'Em đến đây làm gì?'

Thái độ của người đàn ông thành công khơi dậy bản tính quật cường của cô gái, đôi mắt thanh tú của cô hơi nhíu lại nhưng đầu vẫn ngước lên nhìn thẳng vào mắt hắn không nói một lời, thấy cô như vậy, người đàn ông lại cất giọng, chậm rãi mà cực kỳ cường thế hỏi thẳng: 'Em thật sự bỏ đứa nhỏ sao?'

Ánh mắt khiếp người của người đàn ông khiến cánh môi cô gái run rẩy, cô cắn môi, thu hồi tầm mắt đang nhìn về phía hắn, quật cường bật ra một chữ: 'Phải!'

Mắt Lãnh Nghị hơi nheo lại, chăm chú nhìn vẻ quật cường của cô gái trước mặt, có thể nhận ra hắn đang cực lực khống chế điều gì. Bốn bề im lặng như tờ, ngay cả các bệnh nhân và bác sĩ hộ lý đi ra đi vào khu vực đó cũng lẳng lặng nép qua một bên nhìn xem một màn này nhưng rồi ai nấy đều ngơ ngẩn khi nhìn thấy người đàn ông tuấn mỹ lãnh liệt kia đột ngột xoay người, đôi chân dài sải bước như gió đi về hướng ngược lại, trên gương mặt tuấn dật kia lúc này mang theo một vẻ gì đó thật đáng sợ, các vệ sĩ thì vội vã đuổi theo sau, cả đoàn người nhanh chóng rời khỏi khoa phụ sản.

Lâm Y ngơ ngẩn nhìn cánh cửa kiếng vừa khép lại, lòng bắt đầu ẩn ẩn đau, cô mấp máy môi, định kêu một tiếng "Nghị" nhưng tiếng kêu kia cuối cùng vẫn nghẹn lại nơi cổ họng không thốt ra được thành lời nhưng vành mắt lúc này đã rươm rướm lệ...

'Cô à, cô không sao chứ?' Một cô gái tốt bụng nhìn thấy vẻ khổ sở của Lâm Y, không nhịn được lên tiếng hỏi thăm.

Lâm Y lúc này mới vội thu hồi tầm mắt nhìn về phía cô gái tốt bụng kia, môi run rẩy, 'Không ... không sao...', rồi cô chậm rãi xoay người, lần nữa đi vào trong phòng phẫu thuật...

Lãnh Nghị lúc này đã ra đến cửa bệnh viện, hắn bước thẳng về phía xe của mình, các vệ sĩ vẫn theo sát phía sau nhưng đôi chân hắn vừa bước đến bên cạnh xe thì chợt dừng lại, chừng như đang chờ đợi điều gì nhưng rõ ràng, sau lưng hắn không có ai đuổi theo, cô gái kia xem ra vẫn còn ở trong đó! Người đàn ông hơi nheo đôi mắt thâm trầm, sắc mặt càng lúc càng khó coi.

Rốt cuộc người đàn ông cũng khom người chui vào trong xe, vệ sĩ đóng sập cửa lại, qua cửa sổ xe, đôi mắt đen thẳm lúc này giăng đầy tơ máu đầy vẻ khủng bố đăm đắm nhìn ra ngoài, thẳng về phía cửa bệnh viện nhưng chờ thật lâu vẫn không thấy bóng Lâm Y...

'Trở về công ty!' Giọng lạnh thấu xương của Lãnh Nghị vang lên, theo mệnh lệnh của hắn, hai chiếc xe nối đuôi nhau rời khỏi bệnh viện...

Xe của Lãnh Nghị vừa đi được một lúc thì lại một chiếc xe khác chạy đến, đỗ lại trước cổng bệnh viện rồi thân hình cao gầy của Lăng Nhất Phàm từ trong xe bước xuống, không chút chần chừ mà vội vã chạy vào cổng chính bệnh viện, hắn là vì nhận được điện thoại của Lâm Y nên mới vội chạy đến đây.

Ở quầy nhận bệnh trước cửa khoa phụ sản, Lăng Nhất Phàm giải thích lý do mình đến đây với hộ lý, người hộ lý gật đầu rồi xoay người đi vào phòng phẫu thuật bên trong, không lâu sau Lâm Y lần nữa xuất hiện nơi cửa phòng, khi cô nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Lăng Nhất Phàm lúc này vẫn đang đứng đợi ở quầy nhận bệnh thì gắng gượng nở một nụ cười: 'Rốt cuộc anh cũng đến!'

Lăng Nhất Phàm nhẹ gật đầu, trong giọng nói không giấu được lo âu: 'Y Y, Mễ Lệ đâu? Cô ấy sao rồi?'

'Mễ Lệ không sao, chỉ là cảm xúc không tốt lắm, còn đang nằm nghỉ ngơi bên trong!' Lâm Y nhỏ nhẹ mà bình thản nói.

'Y Y', đôi mày đang sít sao chau lại của Lăng Nhất Phàm giãn ra đôi chút, chừng như ngầm thở phào một hơi nhẹ nhõm, 'Vậy tức là... xe không có đụng đến cô ấy phải không?'

'Nhất Phàm', đôi mắt đen láy của Lâm Y nhìn Lăng Nhất Phàm chăm chú, môi hơi mím lại, cô ra hiệu cho hắn đi đến dãy băng ghế đặt ở hành lang ngồi xuống còn mình cũng chậm rãi đi đến đó ngồi xuống bên cạnh hắn, nhỏ giọng nói, 'Xin lỗi anh, chuyện Mễ Lệ bị xe đụng là do em bịa ra, thực ra cô ấy không bị xe đụng gì cả...'

'Y Y?' Lăng Nhất Phàm ngẩn người, mày lần nữa chau lại, nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu, lát sau mới trầm giọng nói: 'Vì sao bịa chuyện như vậy để gạt anh?'

Trái với Lăng Nhất Phàm, Lâm Y vui vẻ cười, cô nhất định phải nói rõ ràng với Lăng Nhất Phàm, đôi khi "người ngoài thì sáng người trong thì quáng" chính là đạo lý này đây! 'Nhất Phàm, anh có cảm tình với Mễ Lệ!'

Nghe câu này, sóng mắt Lăng Nhất Phàm thoáng xao động, hắn mở miệng định nói gì đó nhưng lời còn chưa kịp thốt thì đã bị Lâm Y khoát tay ngăn lại, 'Anh đừng tìm cách phủ nhận... em vừa nói Mễ Lệ bị xe đụng phải đang nằm ở phòng phẫu thuật của khoa phụ sản, đứa bé chưa chắc giữ được thì chưa được bao lâu anh đã xuất hiện ở đây? Trong lòng anh nhất định rất lo lắng đúng không? Đừng nói với em trong lòng anh không nghĩ về Mễ Lệ và đứa bé trong bụng cô ấy!'

Lăng Nhất Phàm cắn môi, mày chau càng thêm chặt, hắn nhìn Lâm Y đầy đăm chiêu, nói thật lòng là hắn rất lo lắng, lo cho Mễ Lệ, lo cho đứa bé trong bụng cô, đối với đứa bé này, đây là lần đầu tiên hắn có cảm giác lo lắng như vậy! Nhưng hắn cũng rất rõ ràng, loại cảm xúc này không phải tình yêu! Nghĩ đến đây, Lăng Nhất Phàm có chút gian nan thốt: 'Y Y, đúng là anh có tình cảm với Mễ Lệ, nhiều năm như vậy cô ấy vẫn luôn ở bên cạnh anh, vì anh làm rất nhiều chuyện, hy sinh rất nhiều thứ nhưng thứ tình cảm đó không giống như em nghĩ...'

'Nhất Phàm', Lâm Y ngắt lời Lăng Nhất Phàm, 'Tình cảm nào đi nữa thì cũng là tình cảm, hôn nhân nói cho cùng là một loại trách nhiệm, trách nhiệm với tình cảm của bản thân... anh rất lo cho Mễ Lệ và đứa con của hai người, điều này anh vẫn chưa phát hiện ra sao?'

Lăng Nhất Phàm vẫn trầm ngâm nhìn Lâm Y, mím môi không nói, Y Y, không phải anh không quan tâm Mễ Lệ nhưng anh không bỏ xuống được em, em có biết không? Lúc em vui vẻ anh sẽ chúc phúc em, nếu như em không vui, anh sẽ quay lại mang em theo cùng...

'Nhất Phàm...' Lâm Y vừa mở miệng gọi thì dạ dày lại bắt đầu quặn lên, cô vội một tay bụm miệng, một tay ôm bụng cho dịu bớt cơn khó chịu.

'Y Y, em sao vậy?' Lăng Nhất Phàm sửng sốt nhìn cô, trong mắt dâng trào một nỗi quan tâm và lo lắng không cách nào che dấu được; Lâm Y lúc này đã nói không nên lời, cô chỉ có thể xua xua tay ra hiệu cho Lăng Nhất Phàm rồi vội vàng đứng dậy chạy chẳng vào nhà vệ sinh trong phòng phẫu thuật.

Không hiểu ra sao Lăng Nhất Phàm vội đuổi theo, mặc kệ sự ngăn cản của hộ lý mà chạy theo cô thẳng đến phòng phẫu thuật, cũng may là phòng vệ sinh nằm ở bên ngoài phòng phẫu thuật còn phòng hậu phẫu thì nằm ở một góc khác.

Hộ lý nghe tiếng nôn khan đầy khổ sở của một cô gái lại nhìn thấy một người đàn ông xông thẳng vào phòng vệ sinh, rốt cuộc không ngăn lại nữa.

Ôm bồn cầu khổ sở nôn một trận xong, Lâm Y khó chịu đến nỗi rơi nước mắt lúc nào cũng không để ý, mặt không còn chút huyết sắc nào, trên trán tươm ra những giọt mồ hôi lạnh, đôi mày thanh tú chau lại, mất không ít sức mới nhấc nổi tay lau đi những giọt mồ hôi trên trán và nước mắt trên mát rồi chậm rãi đứng dậy.

'Y Y', một giọng nói đầy quan tâm vang lên bên tai, cùng lúc đó, mấy tờ khăn giấy cũng được chìa ra trước mặt Lâm Y, cánh tay cô cũng được một đôi tay mạnh mẽ đỡ lấy.

Đôi mắt đen láy của Lâm Y lúc này mới hơi có chút sinh khí, cô đón lấy mấy tờ khăn giấy, quay lại nhìn Lăng Nhất Phàm đang đứng sau lưng, tay đang giữ lấy cánh tay mình, yếu ớt nói, 'Cám ơn anh, Nhất Phàm!'

'Y Y, mang thai cực vậy sao?' Lăng Nhất Phàm nhìn gương mặt nhỏ nhắn lúc này đã tái nhợt của Lâm Y, trên trán còn tươm mồ hôi, hốc mắt còn vương nước mắt thì lòng không khỏi khổ sở lẫn chua xót, vì cô gái chịu nỗi khổ lúc mang thai mà khổ sở, vì đứa bé trong bụng cô gái không phải là của hắn mà chua xót...

'Phải, rất cực!' Lâm Y hít sâu cố điều tiết lại hơi thở rồi gượng cười với Lăng Nhất Phàm, 'Nhất Phàm, Mễ Lệ cũng phải chịu khổ như vậy, mà khổ hơn em, cô ấy phải chống chọi một mình, anh hiểu không?'

Sóng mắt Lăng Nhất Phàm thoáng xao động nhưng không nói lời nào, Lâm Y gỡ bàn tay đang giữ lấy cánh tay mình của Lăng Nhất Phàm ra, xoay người lại đối mặt với hắn, 'Nhất Phàm, đừng kiên trì vì những chuyện không đáng, đừng ép Mễ Lệ nữa, đừng để có một ngày mình phải hối hận, anh hiểu không? Anh không biết đâu, lúc mẹ anh gọi điện thoại cho em nói Mễ Lệ chuẩn bị đến bệnh viện bỏ thai em nghe ra được bác gái đau lòng đến mức nào! Dù sao anh cũng phải nghĩ cho hai bác chứ, đúng không?'

Chiều hôm nay lúc đang bận rộn ở công ty thì Lâm Y nhận được điện thoại của mẹ Lăng Nhất Phàm từ nước Ý gọi sang, vừa khóc vừa nói Mễ Lệ định đi bỏ đứa nhỏ, bà đang ở bên Ý không biết tìm ai giúp nên chỉ đành gọi điện cho cô nhờ cô đi khuyên giải Mễ Lệ, đồng thời cũng khuyên giải Lăng Nhất Phàm hồi tâm chuyển ý, thế cho nên Lâm Y mới vội vàng chạy đến bệnh viện...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play