Sau khi mua xong quần áo, Lý Lam cùng Tiểu Vũ ghé vào khu ẩm thực bên trong trung tâm mua sắm. Hai người vừa ăn vừa đợi Gia Hào đến để thử đồ cưới. Thấy Tiểu Vũ ăn có vài miếng ít ỏi, Lý Lam hỏi:

-Ngọc Vân, sao con ăn ít vậy? Thức ăn không ngon à?

Tiểu Vũ hơi đỏ mặt, ngượng ngùng nói:

-Không ạ!.. Tại vì...nếu con ăn no...thử đồ sẽ không đẹp!...

Lý Lam nghe cô nói thì bật cười:

-Con xem con đi, gầy thế này còn sợ mặc không đẹp sao? Thôi vậy chúng ta qua đó trước, Gia Hào chắc cũng sắp đến rồi.

Lý phu nhân đứng dậy xách mấy túi đồ lớn nhỏ, Tiểu Vũ cũng không khác, hôm nay bà muốn cùng con dâu đi mua sắm riêng nên không cho người hầu theo. Lý Lam vừa xách đồ vừa tủm tỉm cười, lâu lắm rồi bà mới có lại cảm giác vui vẻ khi mua sắm như thế này. Tiểu Vũ đi trên đôi giày cao gót mới mua, vì chưa quen nên mới đi một lúc đã thấy đau chân, nhưng vẫn cố chịu, trước đây Ngọc Vân vẫn luôn đi như thế này không phải sao.

__________________________

Gia Hào vừa đến nơi đã thấy mẹ mình ngồi thong thả uống trà, lật catalog xem các mẫu áo cưới mới nhất.

-Mẹ! -Gia Hào gọi một tiếng, Lý Lam xoay qua nhìn, vội gọi một nhân viên:

-Chú rể đến rồi, mau đưa nó vào chuẩn bị cho tôi!

Gia Hào được đưa đi thử bộ vest mà lúc nãy Lý phu nhân đã chọn sẵn, còn Tiểu Vũ đang được trang điểm. Một lát sau hoàn tất, hai người bước ra một lượt, mấy nhân viên hai bên nhìn hai người, lập tức mắt mở to, miệng há hốc, không khỏi sửng sốt mà trầm trồ, xì xào to nhỏ với nhau:

-Woa...họ thật đẹp!

-Đẹp đôi quá!

-Từ khi vào làm đến nay tôi mới thấy cặp đôi này đẹp nhất đó!

Lý phu nhân đứng lên, tiến lại phía Tiểu Vũ ngắm nghía, hài lòng gật đầu, rồi nắm tay cô bước đến chỗ Gia Hào. Lâm Tiểu Vũ nhìn anh, anh mặc bộ vest này làm tôn thêm vẻ anh tuấn, thêm một chút cao ngạo khiến anh càng thêm cuốn hút. Lâm Tiểu Vũ mặc bộ váy cưới màu hồng nhạt với họa tiết ren được đính những viên đá nhỏ lấp lánh, làm cô trông vô cùng dịu dàng xinh đẹp, mái tóc nhuộm giả màu nâu được búi kiểu, trên đầu cài một chiếc vương miện nhỏ, vài sợi tóc mai xoăn nhẹ làm tăng thêm vẻ ngây thơ, trông cô lúc này như một nàng công chúa, vậy mà ánh mắt anh vẫn chẳng hề liếc qua cô một lần. Mấy nhân viên lúc này vẫn ngắm họ mãi, đến khi ba người đi sang phòng chụp ảnh cưới vẫn còn tiếc rẻ mà xúm nhau xem mấy tấm hình vừa chụp lén.

Đến tối thì cũng chụp xong ảnh, Lâm Tiểu Vũ trong ảnh mỉm cười dịu dàng, xinh đẹp thuần khiết tựa thiên thần, ngược lại Ngô Gia Hào vẻ mặt lại nghiêm túc đến lạnh lùng. Anh rõ ràng không có thích cô một chút nào, cười một cái khó lắm sao? Cái này là ảnh cưới đó!

Tiểu Vũ có chút buồn bã nhìn tấm ảnh to trước mặt, khẽ thở dài một cái. Cũng khó trách anh, tự nhiên lại bị ép cưới một người con gái xa lạ, không chút tình cảm thì làm sao vui được? Còn cô, giờ phút này cũng không biết mình có vui hay không, chỉ mong anh có thể đừng lạnh lùng với cô như vậy. Lý Lam cũng muốn anh vui vẻ một chút chụp lại cho đẹp, nhưng người nào đó nhất quyết chỉ chụp lần này thôi, không nói hai lời lập tức về công ty tăng ca.

Lý Lam cũng hết nói nổi đứa con này, công việc có gì thú vị mà khiến anh điên cuồng làm ngày làm đêm như vậy? Bà nghĩ lại chồng mình ngày xưa cũng yêu công việc hơn vợ mình, vô cùng đồng cảm với Tiểu Vũ. Đàn ông nhà họ Ngô đều như vậy, con dâu nhỏ, mẹ phải yêu thương con nhiều hơn rồi.

_______________________

Gia đình giàu có quả là có sự khác biệt, hôn lễ long trọng chỉ cần một tuần lễ là có thể sắp xếp đâu vào đấy. Lý Lam phu nhân quả thực tài giỏi, trước lễ cưới một ngày, mọi thứ đã chuẩn bị xong. Lâm Tiểu Vũ chẳng cần bận tâm gì cả, chỉ chờ làm cô dâu thôi. Hôm nay, là ngày tổ chức lễ cưới.

Trong phòng thay đồ, sau khi trang điểm xong xuôi Lâm Tiểu Vũ ngồi chờ đến giờ làm lễ, Du Ngọc bước vào, Tiểu Vũ vui vẻ chạy đến:

-Mẹ! Mẹ đến rồi!

Du Ngọc mỉm cười gật đầu, nắm tay cô, bà thực mong rằng người đứng trước mặt mình là Phương Ngọc Vân chứ không phải là một cô gái xa lạ. Khẽ thở dài, Du Ngọc nhẹ nhàng vuốt tóc cô:

-Hôm nay, con gái mẹ sẽ theo chồng, cha mẹ thật có lỗi với con!

Tiểu Vũ lắc đầu:

-Không ạ, mẹ đừng nói vậy, Lý phu nhân đối với con rất tốt, mẹ đừng lo lắng, con không sao đâu!

Du Ngọc xót xa thầm nghĩ, giá như Ngọc Vân cũng hiểu chuyện như cô gái này thì thật tốt quá!

Đã đến giờ làm lễ, Lâm Tiểu Vũ hôm nay mặc một bộ váy cưới trắng tinh khôi, được đính thêm vô số những viên đá nhỏ màu đỏ lấp lánh, vô cùng tinh tế và sang trọng. Cô đứng trước cửa hội trường của lễ cưới. Đây là trung tâm tổ chức tiệc cưới lớn nhất thành phố, nơi này là hội trường Vip và lớn nhất trung tâm, hôn lễ của con trai chủ tịch tập đoàn Ngô Gia, đâu thể sơ sài được!

Phương Văn đến, ông nhìn Lâm Tiểu Vũ khẽ mỉm cười, rồi cầm tay cô dắt vào lễ đường trong tiếng nhạc du dương của lễ cưới. Lâm Tiểu Vũ không khỏi hồi hộp cùng lo lắng, tay nắm chặt bó hoa. Trên bục lễ, vị chủ hôn và Ngô Gia Hào đang đợi cô. Sau khi trao tay Tiểu Vũ vào tay Gia Hào, Phương Văn nói:

-Sau này nhờ con chăm sóc Ngọc Vân hộ chúng ta!

Ông đưa ánh mắt trìu mến nhìn Tiểu Vũ, như thể cô là con gái ruột của mình vậy. Ngô Gia Hào cong khóe môi, lịch thiệp cúi đầu lễ phép đáp lại:

-Vâng, xin cha cứ yên tâm!

Lâm Tiểu Vũ đang mải cúi đầu cảm thấy có gì đó không ổn, cô ngẩng lên nhìn Ngô Gia Hào, thấy ánh mắt anh ta nhìn mình vô cùng nguy hiểm, bất giác rùng mình, trái tim đập loạn lên.

Vị chủ hôn đứng giữa hai người, chậm rãi đọc to lời thề hôn nhân, Ngô Gia Hào rất miễn cưỡng nói ra ba chữ:

-Con đồng ý.

Lâm Tiểu Vũ mím môi, hít một hơi nhẹ nhàng nói:

-Con đồng ý!

Sau đó hai người phải trao nhẫn cho nhau. Lâm Tiểu Vũ và Ngô Gia Hào nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay, cảm xúc hỗn độn. Lễ xong, vị chủ hôn mỉm cười, vui vẻ lùi lại:

-Bây giờ, cô dâu chú rể có thể hôn nhau!

Ế?... Lâm Tiểu Vũ đơ người, sao không ai nói cho cô biết còn có tiết mục "hôn nhau" nữa?!? Tiểu Vũ mở to mắt nhìn Gia Hào, thấy anh nhẹ mỉm cười, trái tim nhỏ bé của cô lại một lần nữa chạy maratông. Cô nghe tiếng mọi người phía dưới thúc giục mà càng thêm bối rối:

-Hôn đi! Hôn đi!

Trong lúc Lâm Tiểu Vũ còn đang hoang mang nhìn xung quanh thì Ngô Gia Hào đã nhẹ nâng cằm của cô lên và đặt môi mình lên môi cô. Không kịp phản ứng, Tiểu Vũ gần như hóa đá. Nụ hôn đầu đời của cô...thế là xong!

Mọi người vỗ tay reo hò ầm ĩ, vợ chồng ông Phương Văn khẽ thở phào, xong rồi, ổn rồi! Hai vợ chồng ông ngày mai sẽ lập tức cao chạy xa bay, sau đó còn phải đi tìm Ngọc Vân nữa. Chủ tịch Ngô và phu nhân rất vui lòng, cảm thấy mình như trẻ lại, ông nắm tay bà cười dịu dàng như khi mới cưới nhau làm khuôn mặt xinh đẹp của Lý Lam xấu hổ hồng lên.

Ngô Gia Hào buông Tiểu Vũ ra, anh nhìn cô vợ mới vẫn còn đang ngây ngốc của mình, suýt phì cười, không phải là lần đầu hôn đấy chứ? Sao tự nhiên anh lại muốn trêu chọc cô nhiều hơn. Được rồi, đến tối đi rồi tính.

Ngô Gia Hào nắm tay Tiểu Vũ đi xuống, lúc này cô mới hoàn hồn, ngước nhìn khuôn mặt anh tuấn của người đàn ông đi bên cạnh mình, từ nay, cô đã là vợ người ta rồi. Gia Hào cúi đầu gần tai cô nói nhỏ:

-Khoác tay tôi, còn phải đi chào hỏi mọi người.

Lâm Tiểu Vũ cúi mặt nhìn xuống tấm thảm đỏ, ngại ngùng khoác tay Gia Hào đi xuống. Cô cảm thấy mặt mình nóng bừng lên.

Đám cưới của nhà giàu chỉ khác nhà nghèo một điểm, đó là rất hoành tráng. Tất cả mọi thứ đều đẹp đẽ sang trọng, những người đến dự cũng thuộc tầng lớp thượng lưu. Bây giờ Lâm Tiểu Vũ mới nhìn kĩ cái hội trường này, càng nhìn sắc mặt càng tối lại, mồ hôi túa ra. Nó rất rộng, rất nhiều bàn, Tiểu Vũ nghĩ đến mình phải mang đôi giày cao mười centimét đi khắp cái hội trường này thì chân đã muốn nhũn ra. Cô vô thức níu chặt tay Gia Hào, anh vừa chào hỏi với vị nào đấy xong, quay sang hỏi:

-Sao vậy?

-Kh...không, không sao. -Tiểu Vũ không dám nói lý do, nói ra nhất định anh sẽ cười vào mặt cô - Chúng ta đi tiếp đi.

Gia Hào không hỏi thêm, cùng cô đi từng bàn, nhận lời chúc phúc, cảm ơn, rồi uống xã giao vài ly rượu. Lâm Tiểu Vũ theo sát anh, ngoài mặt tỏ ra vui vẻ nhưng trong lòng đang gào thét vì đau chân, mỏi lưng. Hai người vừa mới đi khoảng mười bàn, đây là những bàn của người nhà hai bên, cha mẹ Ngọc Vân viện lý do nhà neo người nên không có mời ai, vì vậy khách mời toàn là bạn bè của họ, Du Ngọc cũng không mời bạn của con gái, nói rằng bạn thân của cô đều đi du học cả rồi, đương nhiên mọi người cũng không nghi ngờ gì cả. Họ hàng của Gia Hào rất nhiệt tình ép cô dâu và chú rể phải uống rượu, Tiểu Vũ không biết uống, từ chối rồi trốn sau lưng anh. Một người dì của Gia Hào kéo cô ra, một hai bắt cô phải uống, Tiểu Vũ cầm ly rượu mà biểu cảm như cầm ly thuốc độc, nhắm mắt uống một hơi, ho sặc sụa, mấy người dì của Gia Hào phấn khích vỗ vai khen ngợi cô. Phía Gia Hào cũng không khá hơn, bị mấy ông chú giữ lại chuốc không thương tiếc. May sao lúc đó chủ tịch và phu nhân đến hai người mới được giải vây.

Đi thêm vài bàn nữa Lâm Tiểu Vũ đã thấy hơi chếnh choáng, cô níu tay Gia Hào kéo ra xa mấy bàn tiệc, hỏi nhỏ:

-Anh!... Còn phải đi...đi bao lâu nữa?

Ngô Gia Hào chau mày nhìn bộ dạng của Tiểu Vũ, say rồi sao? Mới có một ly thôi mà! Anh nhẹ giọng nói:

-Đi hết tất cả các bàn.

-Cái...gì?...

Lâm Tiểu Vũ nhăn nhó khẽ kêu lên, Gia Hào nhìn cô bật cười, vợ anh lúc này rất đáng yêu nha. Cô thấp giọng năn nỉ:

-Không đi nữa có được không?

Gia Hào dứt khoát lắc đầu.

-Thật sự không được sao?...

-Không được, đi thôi, đừng có trưng ra vẻ mặt như vậy!

Tiểu Vũ bất mãn ức chế làu bàu trong cổ họng:

-Đi nữa mệt lắm đó! Chân đau quá đi! Anh đúng là đồ xấu xa, Ngô Gia Hào tôi ghét anh!

Làu bàu vô ích thôi, Tiểu Vũ bị Gia Hào kéo đến một bàn.

-Lục Nam, người cậu luôn tò mò đây!

-Chào sếp phu nhân! Tôi là Lục Nam, là trợ lý của Ngô Tổng.

Lục Nam đứng dậy chào hỏi đưa tay ra, Tiểu Vũ bắt tay với cậu ta, mỉm cười nói:

-Tôi là Phương Ngọc Vân!

Sau đó mọi người trong bàn lần lượt giới thiệu mình, đầu Tiểu Vũ lúc này ong ong, chỉ biết cười giả lả thôi chứ không nhớ gì được. Ở bàn này lại bị ép uống thêm một ly nữa, Tiểu Vũ đứng một lúc thấy choáng váng, cô nghe một người giới thiệu là anh trai của Gia Hào, cô căng mắt ra nhìn người nọ, nhưng anh ta cứ mờ mờ ảo ảo, xoay vòng vòng, bực mình rồi nha, cô gật đầu đại:

-V...vâng, chào...chào anh!...

Sau đó gục hẳn vào người Gia Hào, anh vội đỡ lấy cô, lay vai cô:

-Ngọc Vân! Ngọc Vân!... Ngủ rồi?... Xin lỗi mọi người, chúng tôi đi trước, Gia Huy, Lục Nam, Hồng Đan (em họ Gia Hào, làm phù dâu cho anh) ở đây nhờ ba người!

Bó hoa trên tay Tiểu Vũ rơi xuống, một cô gái ngoại quốc có mái tóc nâu nhạt xoăn nhẹ đi đến nhanh tay đón được. Cô nhìn Gia Hào bế Tiểu Vũ, khẽ trách:

-Cậu thật là! Người ta xa xôi về dự lễ cưới của cậu, cũng không để người ta chụp được hoa đã chuốc say cô dâu rồi!

-Không phải cậu đang cầm hoa trên tay đó sao? Chúc may mắn!

Nói xong Gia Hào bế Tiểu Vũ đi ra bằng cửa thoát hiểm để tránh mọi người hỏi nhiều. Chủ tịch Ngô và phu nhân không thấy hai người bèn gọi điện thoại cho Gia Hào, anh đang lái xe đưa Tiểu Vũ về nhà, sau khi nghe anh nói Lý phu nhân che miệng cười:

-Con trai à, cố gắng lên, mẹ muốn nhanh có cháu bồng!

Trán Gia Hào xuất hiện vài vệt hắc tuyến, liếc nhìn người con gái đang ngủ say bên ghế phụ, trầm giọng nói:

-Mẹ à, mẹ đang nói gì vậy?

-Thôi mẹ cúp máy đây, con trai, mẹ muốn có cháu gái! Cháu gái nhé!

Chủ tịch Ngô cũng xen vào:

-Ba muốn có cháu trai cơ! Cháu trai con nhé!

-Ba mẹ!!! Hai người!!!!

Đầu dây bên kia vang lên tiếng cười rồi tắt máy. Mặt Gia Hào đen như cái mông nồi nấu củi, ba mẹ anh thật là, hai người đang nghĩ cái gì vậy chứ!

__________________________

Gia Hào bế Tiểu Vũ vào nhà, anh nhìn khuôn mặt ngủ say đang tựa vào vai mình, trái tim như có ánh nắng chiếu vào, cảm giác thật ấm áp. Từ khi người con gái anh yêu bỏ rơi anh đi theo một người thành đạt hơn anh, giàu có hơn anh, trái tim Gia Hào đã trở nên băng lãnh. Anh nhất quyết phải thật thành đạt, thật giàu có, để người con gái đó phải hối hận khi rời xa anh. Ba năm qua, anh đã dần quên mất mình còn có thể yêu thương.

Gia Hào bế cô lên phòng, Lý phu nhân đã trang trí lại thành phòng tân hôn. Dì Xuyên là người giúp việc lâu năm của nhà họ Ngô, bà vừa mới kiểm tra lại xong mọi thứ.

-Cậu chủ đã về!

-Ừm, dì mở cửa phòng giúp con.

Dì Xuyên vừa mở cửa vừa hỏi:

-Mợ...mợ chủ làm sao thế ạ?

Nhắc đến Gia Hào lại thấy buồn cười:

-À, không sao, lúc nãy cô ấy uống hai ly rượu.

-Vậy để tôi làm canh giải rượu cho mợ.

-Được, phiền dì.

Dì Xuyên xuống lầu, Gia Hào đặt Tiểu Vũ lên giường, còn mình thì đi tắm. Tiểu Vũ mơ thấy mình bị người ta rượt đuổi, một đám người áo đen đuổi theo cô, Tiểu Vũ sợ hãi vừa chạy vừa kêu cứu. Lúc họ sắp tóm được cô thì cô giật mình ngồi bật dậy.

-Dậy rồi à?

Tiểu Vũ giật mình nhìn sang, ơ, không phải cô đang ở tiệc cưới sao? Sao giờ lại ở đây?

____End chương 4______

Chap này vẫn chưa có gì hot =_=.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play