Lâm Tiểu Vũ hôm nay dọn dẹp xong chợt chú ý đến tờ lịch treo trên tường nên lại xem, rồi lẩm nhẩm đếm ngày, vậy là hai người kết hôn được hai tháng rồi. Tiểu Vũ bỗng nghĩ, không biết rốt cuộc Gia Hào đối với mình là như thế nào. Lúc thì rất ấm áp, cũng có lúc rất lạnh lùng. Lúc thì quan tâm, lúc lại thờ ơ. Cô bỗng chợt nhớ ra mình chỉ là vợ trên danh nghĩa mà thôi, cô không được quyền can thiệp vào chuyện của anh. Lâm Tiểu Vũ tủi thân nhận ra, anh đã nói là diễn kịch, vậy ra mình đã diễn quá nhập vai, nên bây giờ lún sâu không thoát ra được.

Thì ra, những gì ấm áp đó, những lo lắng quan tâm đó, tất cả chỉ là giả!

Thì ra, chỉ là cô đã diễn quá sâu đến mức vô tình yêu anh rồi, nhận ra cũng đã muộn.

Nước mắt Tiểu Vũ lăn dài, cô bỗng cảm thấy tim mình nghẹn lại. Thì ra, yêu một người không yêu mình chính là đau lòng đến thế!

Bên ngoài vang lên tiếng chuông cửa, Lâm Tiểu Vũ lau vội nước mắt ra mở cửa. Cô nhìn màn hình camera, người đứng ngoài cửa không phải Gia Hào mà là Giang Bích Nguyệt. Cô chần chừ không mở cửa, cô ta đến đây làm gì chứ? Giang Bích Nguyệt mất kiên nhẫn bấm chuông liên tục, Tiểu Vũ đành phải mở cửa, thân thiện chào hỏi:

- Chị Bích Nguyệt! Chị đến tìm Gia Hào sao?

Giang Bích Nguyệt nhìn Tiểu Vũ bằng ánh mắt coi thường, khẽ nhếch môi, ánh mắt sắc sảo nhìn xoáy vào Tiểu Vũ:

-Không phải. Tôi tới đây tìm cô! Cô không mời khách vào nhà được sao?

Ngữ điệu đầy châm chọc, Tiểu Vũ nhỏ nhẹ nói:

-Mời chị vào nhà!

Giang Bích Nguyệt bước vào nhà, đảo mắt quan sát, khẽ mỉm cười. Tiểu Vũ mời cô ta ngồi rồi đi lấy nước, Bích Nguyệt thong thả ngồi chéo chân trên sofa, nhấp một ngụm nước, lên tiếng:

- Cô thắc mắc sao hôm nay tôi lại đến tìm cô đúng không? Tôi không vòng vo nữa, cô biết chuyện trước đây tôi và Gia Hào đã từng yêu nhau chứ?

Tiểu Vũ cảm thấy tim mình run lên, hai bàn tay nắm chặt. Dù đã mơ hồ phỏng đoán nhưng hôm nay được nghe chính người trong cuộc khẳng định, Lâm Tiểu Vũ vẫn không tránh khỏi đau lòng. Cô căn bản không có gì bằng người phụ nữ xinh đẹp này. Nhưng dù sao cô cũng phải bình tĩnh, Tiểu Vũ khẽ hít sâu, nói:

- Tôi biết. Nhưng như vậy thì sao chứ? Hai người cũng chỉ là đã từng, tôi bây giờ mới là vợ của Gia Hào.

Giang Bích Nguyệt thoáng ngạc nhiên, cô không ngờ nhìn cô gái nhỏ có vẻ nhút nhát này giờ lại bình tĩnh và mạnh dạn như vậy. Nhưng đối với cô, Ngọc Vân này sớm muộn cũng trở thành kẻ thua cuộc mà thôi.

- Cô nghĩ, Gia Hào yêu cô sao?

- Chuyện đó...không liên quan đến cô.

Giang Bích Nguyệt khẽ cười:

-Tôi nói cho cô biết, Gia Hào còn yêu tôi, anh ấy sẽ quay lại với tôi sớm thôi. Cô chỉ là vợ trên danh nghĩa của anh ấy, đừng vọng tưởng!

-Cô...- Tiểu Vũ tức nghẹn. Chuyện của cô và Gia Hào cô ta biết rõ như vậy chứng tỏ Gia Hào đã nói với cô ta. Điều này càng khẳng định người vợ là cô chẳng có vị trí nào trong lòng Gia Hào cả. Tiểu Vũ vừa uất ức vừa tức giận. Giang Bích Nguyệt nhìn một vòng căn nhà, rồi nhìn Tiểu Vũ với ánh mắt đắc ý:

-Cô xem! Căn nhà này bày trí rất giống căn nhà cũ của chúng tôi trước đây, chứng tỏ anh ấy còn yêu tôi rất nhiều!

Xem từ "của chúng tôi" cô ta nói ra tự nhiên chưa kìa! Lâm Tiểu Vũ tức đến máu dồn lên não, nghiến răng hỏi:

- Rốt cuộc là cô đến đây với mục đích gì?

- Tôi chỉ muốn cô biết, Gia Hào là của tôi, cô không có cũng không đủ tư cách càng không xứng với anh ấy! Cô nhìn lại mình đi, quê mùa kém cỏi như vậy mà muốn làm vợ của Tổng giám đốc Ngô Gia sao? Nực cười!

Cái cô gái này, rõ ràng đến nhà người ta, thẳng thừng muốn cướp chồng người ta lại còn lên giọng dạy dỗ, thật khiến người ta muốn đánh mà!

-Cô mau ra khỏi nhà tôi ngay!!!- Lâm Tiểu Vũ mất bình tĩnh đứng dậy chỉ thẳng ra cửa, lớn tiếng nói. Cô hận không thể đánh cô ta một trận ngay. Giang Bích Nguyệt đi vòng qua sofa đến bên tường, chạm tay vào khung ảnh phong cảnh thảo nguyên rất đẹp treo trên đó, nói:

-Nhà cô? Thật sao?! Nhìn nè, đây là kỉ niệm của hai chúng tôi! Cô xem, đến bây giờ anh ấy vẫn còn giữ đấy! Đây là kỉ niệm lúc chúng tôi yêu nhau!

Tiểu Vũ vô cùng tủi thân, anh chưa bao giờ cười khi chụp ảnh với cô, cũng chưa từng xem lại tấm ảnh nào hai người chụp chung, vậy mà cô lại ngốc nghếch nâng niu tất cả mọi thứ!

Giang Bích Nguyệt trước khi rời đi còn nói:

-Người phụ nữ trong lòng anh ấy, mãi mãi chỉ có tôi mà thôi!

Sau đó cô ta quay gót rời đi với vẻ mặt đắc thắng. Tiếng cửa đóng lại hồi lâu sau Lâm Tiểu Vũ mới ngồi sụp xuống nền nhà, bật khóc nức nở, cô nhìn mọi thứ xung quanh, Gia Hào còn giữ tất cả những kỉ niệm về Giang Bích Nguyệt trong căn nhà này thật sao? Vậy mà ngày nào dọn dẹp cô cũng lau chùi bảo toàn mọi thứ thật cẩn thận. Tiểu Vũ phá lên cười nhạo sự ngu ngốc của bản thân, cô bỗng có suy nghĩ muốn đập nát phá hỏng hết mọi thứ! Tiểu Vũ đứng lên, gỡ khung ảnh treo tường xuống giơ lên định đập, nhưng lại nghĩ đến Gia Hào về nhất định sẽ cảm thấy đau lòng, cô lại treo nó lên, lặng lẽ ra khỏi nhà trở về biệt thự Ngô Gia. Trên đường đi, câu nói cuối cùng của Giang Bích Nguyệt cứ vang vọng bên tai cô.

Về đến biệt thự, cô lên phòng ôm gối ngồi khóc. Chỉ có ở đây mới là phòng của cô, mọi thứ ở đây đều là của cô. Nhưng cô biết, tình yêu của Gia Hào mãi mãi không dành cho cô.

Buổi tối Gia Hào trở về, cả ngày hôm nay Tiểu Vũ không đến công ty, gọi điện cũng không bắt máy, công việc lại nhiều khiến anh không về sớm được, anh bực bội trong lòng, đồ ngốc này chắc lại quăng điện thoại ở xó xỉnh nào đó rồi xem hoạt hình chứ gì!

Anh mở cửa bước vào nhà, vừa khép cửa quay lại bỗng khựng lại, trong nhà tối om, Gia Hào đứng im, cảm nhận được cả cơn gió nhẹ lạnh lẽo lướt qua.

-Ngọc Vân! Em đâu rồi?...Sao không bật đèn để nhà tối thui vậy?!

Một lúc sau vẫn không có tiếng trả lời. Gia Hào vội bật đèn lên, vứt cặp lên sofa, mở cửa từng phòng tìm cô.

-Đồ ngốc này chạy đi đâu rồi chứ!

Gia Hào đứng giữa phòng khách làu bàu, lại lấy điện thoại ra gọi, anh nghe tiếng chuông điện thoại reo trong phòng. Anh gọi to một lần nữa:

- Phương Ngọc Vân, em có trong nhà không mau ra đây đi!

Anh lại tìm một lần nữa khắp các ngõ ngách, tủ đồ cũng mở tung, nhưng không thấy. Anh cảm thấy bất an, chạy ra khỏi nhà sang nhà Triệu Tân bấm chuông inh ỏi.

- Ai đó ai đó! Bấm một lần là nghe rồi! - Triệu Tân vừa làu bàu vừa ra mở cửa, Gia Hào hỏi ngay:

-Ngọc Vân có sang đây hay không?

-Ngọc Vân? Không có! - Triệu Tân cười cười- Sao vậy? Hai người cãi nhau à?

-Cô ấy không có ở đây thật chứ?

-Thật mà! Tôi vừa mới từ công ty về đây! Đã xảy ra chuyện gì vậy?

Gia Hào nhíu mày không trả lời, lấy điện thoại ra gọi cho Jessica và Lục Nam, cả hai đều không biết Ngọc Vân đang ở đâu. Gia Hào có vẻ mất bình tĩnh, quay sang trả lời Triệu Tân:

-Ngọc Vân mất tích rồi!

-Hả? Bao giờ?

-Sáng giờ tôi không gặp cô ấy! - lâu nay ngày nào Tiểu Vũ cũng đến công ty nên Gia Hào đã quen rồi. Hôm nay không gặp lại thấy thiếu.

- Hay là cô ấy đi mua gì đó thôi? Cậu bình tĩnh lại đi!

Nghe cũng có lý, nhưng bây giờ cũng hơn tám giờ tối, cô ra đường lại không đem điện thoại, bản thân lại không có khả năng tự vệ, lỡ gặp bọn xấu như lúc trước thì sao? Anh thật không muốn nghĩ tiếp nữa, vội vã chạy đi, sực nhớ ra điều gì lại quay trở lại nắm vai Triệu Tân dặn dò:

-Anh ở đây canh chừng giúp tôi Ngọc Vân về thì gọi cho tôi ngay, tôi phải đi tìm cô ấy!

Nói xong vụt chạy đi, bỏ Triệu Tân ngơ ngác đứng đó, lẩm bẩm:

-Tự nhiên sao mình lại phải coi nhà giùm cậu ta chứ?!?

Nói xong thì cũng ngoan ngoãn ngồi xổm xuống chống hai tay lên cằm canh chừng thật.

Gia Hào lái xe chạy chầm chậm quan sát xem cô có trên vỉa hè không, nhưng không thấy. Anh tự hỏi cô không thuộc đường sá ở đây thì có thể đi đâu?

Càng tìm kiếm Gia Hào càng cảm thấy bất an. Anh gọi nhờ Lục Nam và Jessica tìm phụ. Chẳng biết từ khi nào, sự an toàn của cô lại quan trọng với anh như vậy. Anh tức giận đấm vô lăng, giận thì ít mà lo thì nhiều.

-Chết tiệt! Đồ ngốc này đừng để tôi tìm được em!

Trời càng về khuya, sự lo lắng của Gia Hào càng lớn. Anh gọi về cho Triệu Tân lúc này đang ngồi ngủ gà ngủ gật làm anh ta giật mình.

- Ngọc Vân đã về chưa?

Triệu Tân ngơ ngác ngó dáo dác hành lang chung cư, trả lời:

-Không thấy!...

Gia Hào cúp máy, Jessica gọi đến cho anh:

-Gia Hào? Cậu đã tìm thấy Ngọc Vân chưa?

-Vẫn chưa.

-Hay là...cậu thử về nhà của em ấy tìm xem, có khi nào...

Jessica chưa nói hết câu, Gia Hào đã nói:

-Tôi biết rồi, cậu về đi tôi sẽ tự tìm cô ấy. Cảm ơn nhiều!

Anh cũng gọi cho Lục Nam bảo anh về đi. Anh sang biệt thự Phương gia, không có. Anh đánh liều trở về biệt thự Ngô Gia, nếu không có nữa thì anh sẽ đi báo cảnh sát.

Sở dĩ anh không về đây là vì anh nghĩ không có ai ở nhà, Tiểu Vũ sẽ không có lý do gì để về đây. Với lại, trời tối thế này một mình trong căn biệt thự rộng lớn chắc chắn sẽ rất sợ ma. Cho nên anh nghĩ cô sẽ không một mình về đây đâu.

Anh vào nhà bật đèn lên, đi thẳng lên phòng. Gia Hào mở cửa phòng, hơi bất ngờ khi thấy cô đang ôm gối ngủ say. Gia Hào thở phào, hòn đá đè nặng trái tim anh giờ đã được gỡ bỏ. Anh đi tới kéo gối ra khỏi Tiểu Vũ, gọi:

-Dậy đi dậy đi!

Tiểu Vũ bị đánh thức, mơ màng ngồi dậy, ngước đôi mắt sưng húp đỏ hoe nhìn Gia Hào. Cô giật mình:

-Anh...sao lại ở đây?

Gia Hào nhíu mày hỏi lại:

-Còn em sao lại ở đây?

Tiểu Vũ tránh ánh mắt của anh, ấp a ấp úng một lúc mới nói:

-Em nhớ nhà...

-Nhớ nhà? Đi cũng không nói một tiếng, điện thoại cũng không mang, có biết tôi tìm em bao lâu rồi không hả? - Gia Hào càng nói càng thấy giận nên có hơi lớn tiếng. Cô cũng thật quá đáng, hại anh từ trưa đến giờ không ăn, lại còn lo lắng đến đau đầu. Tiểu Vũ biết mình sai, cúi mặt lí nhí:

-Em...em xin lỗi!

-....-" có biết tôi lo lắng thế nào hay không!" Câu này anh giữ trong lòng không nói ra. Bây giờ cô đã an toàn trong tầm mắt của anh là được rồi. Gia Hào ngồi xuống giường nâng mặt cô lên, sầm mặt:

-Tại sao em khóc?

Lâm Tiểu Vũ rất muốn nói, là tại người yêu cũ của anh đến dằn mặt tôi đó! Nhưng sau cùng cô lại lắc đầu, khẽ mỉm cười:

- Không có, em có chuyện gì phải khóc chứ!

Gia Hào không hỏi nữa, nắm tay cô kéo dậy:

-Đi thôi!

Tiểu Vũ ngơ ngác:

-Đi đâu?

-Về nhà!

Cô giằng tay ra:

-Không về!

Muốn cô về căn nhà mà chỗ nào cũng có kỉ niệm của chồng mình với người phụ nữ khác, cô thà ngủ một mình ở đây còn hơn.

Gia Hào khó hiểu nhìn cô:

-Em làm sao vậy?

Tiểu Vũ không muốn nói, cô lùi về góc giường trùm chăn kín đầu, nói:

-Anh về đi!

Gia Hào mất kiên nhẫn lớn tiếng nói:

-Rốt cuộc em muốn ở lại đây luôn đúng không?

Tiểu Vũ trong chăn ấm ức bật khóc, nhưng không để Gia Hào biết, cô cũng nói to:

-Phải đó, anh về đi!

Gia Hào bực dọc bỏ về, trên đường đi còn lầm bầm mắng:

-Đồ ngốc này hôm nay làm sao vậy!?

Anh lái xe ngang qua một quán nhỏ bán thức ăn khuya, thấy đói kinh khủng, bèn quay xe lại. Anh mua một phần, bỗng sực nhớ không biết cô đã ăn gì chưa, anh nghĩ lúc nãy giận quá lớn tiếng với cô chắc bây giờ cô lại đang khóc. Anh mua thêm một phần nữa rồi trở lại biệt thự.

Lúc đó ở một khu chung cư cao cấp, có một tên ngốc nào đó vẫn ngoan ngoãn ngồi vừa đợi vừa ngủ gật vừa đập muỗi!...

..........................

____End chương 14.___

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play