Hai tháng sau, Đàn Tông, Hàn Quỳnh phong, Hồ Tâm đình.
“Trưởng lão đốc sát, đây là ngươi đang làm khó ta.”
Thanh niên mặt không hề cảm xúc buông hai tay, đứng bên hồ: “Sau Cảnh Linh Chủng thì có thể vào tông. —— bất kể là đệ tử thân truyền của tông chủ, hay là đệ tử thân truyền của trưởng lão đốc sát là ngài đây, đều không nên phá hư quy củ này.”
Cách nửa cái Lạc Tuyết hồ, Tô Diệp Tử nằm trên giường mỹ nhân trong Hồ Tâm đình, khẽ nheo mắt, cười đến nhàn nhã bại hoại: “Thanh Hòa điện chủ, ngươi nói nhỏ quá, ta nghe không rõ.”
Thanh Hòa nghe vậy, ngẩng đầu nhìn về phía người trong Hồ Tâm đình, âm thanh bình tĩnh: “Thỉnh trưởng lão đốc sát không nên đùa kiểu này với Chấp Pháp điện của ta.”
Tô Diệp Tử không để ý đến hắn, cười tủm tỉm quay đầu nhìn mặt hồ: “Chắc là trên Hàn Quỳnh phong đổ tuyết to quá? Làm sao cứ nghe thấy tạp âm nhỉ?”
“Nếu trưởng lão đốc sát không chịu phối hợp, vậy ta chỉ đành phát động hết những trưởng lão chấp pháp và đệ tử của Chấp Pháp điện, đồng loạt đến Hàn Quỳnh phong của ngài truy bắt đệ tử không tuân theo quy củ tông môn kia.” Thanh Hòa không hề bị lay động, mặt không chút thay đổi nói.
“Truy bắt?”
Cuối cùng Tô Diệp Tử cũng đưa tầm mắt trở về, mang theo cảm giác lạnh lẽo so với tuyết lớn đầy trời này còn lạnh hơn mấy phần, như cười như không nhìn Thanh Hòa: “Luận bối phận, ngươi nên gọi hắn một tiếng cố sư thúc tổ, —— Chấp Pháp điện của ngươi truy bắt hắn? Tốt! Vậy ta liền ngồi ngay đây, xem Chấp Pháp điện của các ngươi có ai dám bước lên Hàn Quỳnh phong nửa bước!”
“Cho dù trên dưới Chấp Pháp đường ta đều phải gánh tội danh mạo phạm trưởng bối, chúng ta cũng phải bắt đệ tử không tuân thủ tông quy về điện chịu phạt trước!”
Nghe vậy Tô Diệp Tử lạnh giọng, Thanh Hòa cũng không yếu thế, không chút do dự tiếp nhận.
“Mạo phạm trưởng bối? Nói dễ quá!” Biểu cảm của Tô Diệp Tử triệt để lạnh đi, “Vân Khởi đang dưỡng thương trên Hàn Quỳnh phong của ta, đến nay còn chưa tỉnh, ngươi lại cố ý đòi người với ta?! —— Hôm nay ta nói ngay đây, ai dám quấy nhiễu đồ đệ ngoan của ta dưỡng thương, không cần tông quy, ta tự mình làm thịt hắn!”
Thấy Tô Diệp Tử thật sự nổi giận, Hồng Hoang trưởng lão đứng bên hồ cạnh Thanh Hòa cũng không dám giả vờ câm điếc nữa, hắn đưa tay ra kéo lại Thanh Hòa đang muốn tiến lên, giảm thấp âm lượng nói: “Thanh Hòa điện chủ, ta khuyên ngươi một câu, Tô sư huynh không dễ phát cáu… mà nếu cáu thật thì hắn sẽ hủy luôn Chấp Pháp điện của các ngươi đó, cho dù ngươi có bẩm báo với lão tông chủ đã xuống Âm Phủ thì cũng uổng công thôi.”
“Ngươi để hắn đi báo đi!”
Cách nửa Lạc Tuyết hồ, Tô Diệp Tử cũng không chơi trò “Tuyết to quá nghe không rõ nữa, đứng dậy cười đến mặt mày vừa diễm lệ vừa lạnh lùng, đi kèm một tiếng cười khẽ: “Hắn không dám xuống, thì ta đưa hắn xuống!”
Thanh Hòa lại muốn mở miệng, bị Hồng Hoang trưởng lão trực tiếp lôi về. Sau đó Hồng Hoang trưởng lão cười ha hả tiến một bước, hành lễ với Tô Diệp Tử: “Tô sư huynh, đừng tức giận, Vân Khởi sư điệt cát nhân thiên tướng, sẽ không sao.”
Nụ cười lạnh trên mặt Tô Diệp Tử nhạt đi, không nói tiếp nữa, cụp mắt xuống.
Thanh Hòa còn đứng phía sau Hồng Hoang trưởng lão sắc mặt có chút khó coi, truyền âm thần thức nói: “Trước đây tính cách của Tô trưởng lão có chút thoải mái, tuy nhiên chưa từng thô bạo đến trình độ như vậy.”
“Quả thật cũng không thể trách hắn.” Hồng Hoang trưởng lão lắc lắc đầu, trả lời: “Do ngươi không nhìn thấy hai tháng trước Tô sư huynh mang đồ đệ độc đinh của hắn về tông đâu, y bào trắng của Vân Khởi sư điệt đều sắp nhuộm thành đỏ như màu máu, chỉ nghe nói là Linh Lung Thần cung đột nhiên nổ tung từ chính giữa, khi người này rơi xuống hô hấp đã sắp tản đi phân nửa, thật vất vả mới cứu một mạng về được.”
Hồng Hoang trưởng lão dừng một chút, liếc mắt nhìn Tô Diệp Tử vẫn cứ lặng lẽ trong Hồ Tâm đình, khoát tay áo với Thanh Hòa, “Bây giờ ngươi muốn động vào đồ đệ của hắn, cái đó không khác gì muốn chặt đứt dòng độc đinh của Hàn Quỳnh phong —— hắn tuyệt đối có thể liều mạng với Chấp Pháp điện, à không, phải nói tuyệt đối có thể lấy mạng của các ngươi.”
“Nhưng Vân Khởi cố sư thúc tổ vi phạm tông quy, đây là sự thật.”
Hồng Hoang trưởng lão lắc đầu thở dài: “Vậy cũng phải chờ người tỉnh thì mới tính chứ, bây giờ người kia đang nằm trong Hàn Quỳnh bí cảnh không rõ sống chết, ngươi mà bắt hắn thật, ngươi có thể kêu người ta mang đến Chấp Pháp điện chịu phạt? —— Vậy cũng không xem là trừng phạt theo tông quy, đó chỉ có thể tính là sát hại đệ tử đồng môn.”
Thanh Hòa điện chủ im lặng một lát: “Hàn Quỳnh bí cảnh đã mở rồi? Chỉ để Vân Khởi cố sư thúc tổ dưỡng thương?”
“Đúng đấy.” Nhắc tới cái này, Hồng Hoang trưởng lão cũng cảm thán một tiếng, “Nghe nói từ sau khi trưởng lão khách khanh qua đời Hàn Quỳnh bí cảnh đã phong cấm hơn một ngàn năm đều bị mở ra … Hiện tại ngươi phải biết, Vân Khởi sư điệt đối với Tô sư huynh mà nói là quan trọng bao nhiêu chứ?”
Thanh Hòa gật gật đầu, lại lắc đầu: “Tình cảm là tình cảm, tông quy là tông quy; cái trước ta quản không được, bảo vệ cái sau lại là chức trách của ta. Chờ Vân Khởi cố sư thúc tổ tỉnh lại, ta nhất định —— “
Lời còn chưa dứt, Thanh Hòa cùng Hồng Hoang trưởng lão không hẹn mà cùng nhìn về phía Hồ Tâm đình. Chỉ thấy Tô Diệp Tử vốn đang mặt mày lãnh đạm đứng đó, bỗng nhiên khí thế quanh người chấn động, trên mặt hiện nét hoảng sợ, sau đó thân ảnh nhạt đi.
—— Còn trực tiếp dùng Vượt Hư thuật trong phong.
Thanh Hòa và Hồng Hoang trưởng lão nhìn nhau, nghiệm chứng suy đoán của mình trong đáy mắt của đối phương, hai người lập tức nhấc chân nguyên trong cơ thể lên, theo sau nhanh chóng đi về phía Hàn Quỳnh bí cảnh.
——
Trong Hàn Quỳnh bí cảnh.
Vân Khởi rên khẽ một tiếng, mới ngồi dậy từ trên giường đá, đã cảm giác được một tầm mắt lạnh lẽo bỗng nhiên xuất hiện hung ác ghim chặt vào người hắn.
“… Lần này nhất định là thật.”
Vân Khởi khàn giọng cười nhẹ một tiếng, nâng tầm mắt lên, nhìn về phía Tô Diệp Tử đứng cách đó không xa lạnh lẽo nhìn mình chằm chằm, “… Sư phụ.”
“Sư phụ cái rắm.” Tô Diệp Tử lạnh lẽo nhìn hắn, “Ngươi không có sư phụ! Sư phụ ngươi đã bị ngươi làm tức chết rồi!”
Vân Khởi cười bất đắc dĩ, hắn vừa định nghiêng người đi xuống giường đá, liền bị một khí tức vô hình không cho phép chống cự nhưng lại cẩn thận từng li từng tí đè ép trở lại. Cùng lúc đó, Tô Diệp Tử đứng cách đó không xa lạnh nhạt quát lớn: “Vi sư thật vất vả mới cứu hơi tàn của ngươi trở về —— còn thiếu nhặt xác tại chỗ cho ngươi thôi! Ngươi còn dám lộn xộn? Có phải muốn chọc vi sư tức chết thật rồi sau đó kế thừa Hàn Quỳnh phong của vi sư mới hài lòng không?!”
“…”
Bị Tô Diệp Tử nói nghẹn họng không thể phân trần, Vân Khởi cười khổ trong lòng: Dưới tình cảnh hiện tại, muốn nói câu kia, cũng chỉ ở ngay trước mặt “Tô Diệp Tử” giả mới dám nói ra tâm sự —— giờ gặp người thật, hắn hơn phân nửa là giống lúc này —— ngay cả cơ hội mở miệng cũng không tìm được.
“Cười cái gì! Còn có mặt mũi cười!?” Tô Diệp Tử lạnh lùng nói.
Vân Khởi ngoan ngoãn mím chặt vành môi, rũ mi mắt, tránh bất kỳ ánh mắt hoặc biểu cảm gì có thể tiếp tục tưới dầu lên lửa —— hiển nhiên lần này sư phụ hắn bị hắn chọc giận thật, còn chọc cho giận không nhẹ.
“Làm sao?” Vừa thấy Vân Khởi im lặng không nói, Tô Diệp Tử trong trẻo lạnh nhạt cười một tiếng, “Định chơi trò phản kháng tiêu cực với vi sư?”
“… Sư phụ.”
Lần này quả thật không thể làm gì Vân Khởi đành nâng tầm mắt lên, “Ngài xử trí ta theo quy củ sư môn đi, đừng tức giận nữa, nổi nóng thương thân.”
“Xử trí ngươi?” Ánh mắt Tô Diệp Tử như chứa dao găm lạnh lẽo róc Vân Khởi từ trên xuống dưới một lần, sau đó hắn không mặn không nhạt hừ nhẹ, “Với thân thể nhỏ bé vừa đâm một nhát đã nát của ngươi lúc này —— ta thấy là ngươi đang kêu vi sư sớm thanh lý môn hộ đại nghĩa diệt thân.”
“…”
Qua một lúc lâu, rốt cuối cùng may mắn sống sót qua khỏi toàn bộ ngôn ngữ sắc bén của Tô Diệp Tử, Vân Khởi tự nhận thua.
Hắn cũng không muốn nói chen vào. Nhẫn đen trên tay phải lóe lên, lòng bàn tay của hắn có thêm một lọn tóc đen, Vân Khởi nâng lên, nhìn về phía Tô Diệp Tử, trong đôi mắt đen láy bình tĩnh không dao động.
“Sư phụ.” Ý cười tại đáy mắt hắn cực nhạt, cũng đã đủ khiến Tô Diệp Tử đứng cách đó không xa sững sờ hai giây. Như là cố ý muốn gợi lên ký ức nào đó của Tô Diệp Tử, hắn nâng lọn tóc dài kia đưa về phía Tô Diệp Tử, nhẹ giọng nói, “Cái này… Ta có thể giữ lại không?”
Đáy mắt Tô Diệp Tử vừa tỉnh táo lại thoáng qua cực nhanh mộ tâm tình gần như luống cuống.
Hắn liếc mắt nhìn tóc đen trong lòng bàn tay Vân Khởi, cũng nhìn nhẫn đen lộ ra trên tay đối phương, sau đó thân hình đột nhiên lóe lên, một khắc sau tàn ảnh đã nhạt đi trong không khí, chỉ để lại một giọng nói trong bí cảnh:
“Vi sư còn có việc.”
Vân Khởi nâng bàn tay ngẩn người với bí cảnh đã không còn một bóng người —— quả thực hắn không nghĩ tới Tô Diệp Tử sẽ có phản ứng này.
Hắn cho rằng, lấy lọn tóc đen này ra lặp lại hành động cuối cùng vào lúc sắp chia tay hôm đó, hoặc là bị Tô Diệp Tử đá khỏi phong đoạn tuyệt quan hệ, hoặc là bị lừa bịp cho qua —— kiểu gì cũng không ngờ tới Tô Diệp Tử lại có hành động gần như chạy trối chết như vậy.
Tong lòng Vân Khởi rất không rõ, đồng thời cũng bay lên chút tâm ý sung sướng không cách nào kiếm chế. Lòng bàn tay hắn vô thức vuốt nhẹ lên lọn tóc kia một hồi.
——
Tô Thanh Liên cảm thấy mình đã từng trải thế sự ngàn năm rồi, đều gặp biến không sợ hãi, mà bị đột nhiên Tô Diệp Tử xuất hiện trước mặt dọa hết hồn.
Chờ khi hoàn hồn, Tô Thanh Liên than nhẹ một tiếng: “Toàn bộ Đàn Tông, cũng chỉ có ngươi mới dám như thế không có việc gì mà vượt hư đến đây.” Dừng một chút, hắn đánh giá biểu hiện có chút hồn bay phách lạc của Tô Diệp Tử, hơi nhíu mày, “Vân Khởi tỉnh rồi?”
Tô Diệp Tử gật gật đầu, xoay mặt qua, không biểu cảm nhìn về phía Tô Thanh Liên: “Vân Khởi và hắn, đến tột cùng là có quan hệ gì?”
“…”
Bình trà trong tay Tô Thanh Liên run lên, một giọt nước trà bắn ra ngoài.
Tô Diệp Tử rũ tầm mắt, rơi xuống giọt kia trên bàn trúc, trà chậm rãi thấm thành sẫm màu, trầm mặc vài giây hắn đột nhiên nở nụ cười, chỉ là tiếng cười kia có chút trống rỗng lơ lửng:
“Nhiều năm như vậy, tông chủ… đây lại là lần đầu tiên ta thấy ngươi run tay.”
Tô Thanh Liên vẫn không nói, tay cầm bình của hắn cứng một lúc, chậm rãi thả xuống: “… Ngươi biết cái gì?”
Tô Diệp Tử lắc đầu, cười khẽ, trong đôi đồng tử kia cuối cùng cũng có thêm chút thần thái, chỉ là tâm tình bên trong lại lạnh đến mức phải khiến lòng người kinh hãi: “Ta biết cái gì? Cái gì ta cũng không biết —— như một thằng ngu… Ta không biết hắn chết như thế nào, ta không biết vì sao tông môn đều lãnh đạm với việc hắn rời tông và chết đi như thế, ta không biết hóa ra hắc kiếm chính là pháp bảo bản mệnh hắn mang theo bên người không rời, ta không biết đồ đệ ngoan ta vứt tại Ngoại tông mười một năm vậy mà sẽ là hậu nhân của hắn!”
Đáy mắt Tô Diệp Tử xẹt qua tia hung ác, hắn bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt nhìn Tô Thanh Liên lạnh lẽo mà trước nay chưa từng có: “Ta cho ngươi biết Tô Thanh Liên —— ta mặc kệ ngươi còn mấy phần tình nghĩa với sư phụ giáo dưỡng ngươi, ta cũng không hề muốn biết vì sao ngươi muốn giấu ta nhiều năm như vậy, ta chỉ mong ngươi nhớ kỹ, bắt đầu từ hôm nay, Vân Khởi ta nhất quyết bảo vệ! … Mặc kệ là ngươi hay là người ngoài, ai dám động vào hắn hoặc là muốn chặn đường tu hành của hắn —— vậy ta cho dù làm rơi hết bảy cái phong này, cũng phải giết kẻ đó!”
Tô Diệp Tử vừa dứt lời, Tô Thanh Liên còn chưa tới kịp mở miệng, hai người bỗng nhiên không hẹn mà biến đổi sắc mặt, đồng loạt lăng không nhìn về phía vị trí Hàn Quỳnh bí cảnh ở sườn núi Hàn Quỳnh phong.
Sau khi phát hiện những dao động khí tức kia, Tô Thanh Liên hơi thay đổi sắc mặt, Tô Diệp Tử lại lạnh lùng bật cười thành tiếng:
“Rất tốt.”
Hắn nhìn về phía Hàn Quỳnh bí cảnh, đáy mắt lấp lóe sát ý có chút điên cuồng, khóe môi chậm rãi cong lên: “Chấp Pháp điện muốn đụng vào? … Vậy trước hết ta phải để bọn họ thử kiếm đã.”
Nói xong, thân hình hắn nhạt đi, hiển nhiên là đã vượt hư rời đi rồ.
Tô Thanh Liên sắc mặt đại biến, xoay người, cũng vượt hư theo.
Tác giả có lời muốn nói:
Tô Diệp Tử: Cháu chắt… chắt chắt chắt mà ta thích hình như thích ta, ta nên làm gì? Gấp lắm, online chờ
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT