Nhìn thấy trước mắt, là bầu trời xanh thẳm như tắm, từng tia từng sợi mây nhạt cuốn thành đủ loại hình dáng trên không trung không chạm tới được, sau đó lan tràn ra, mãi cho đến chân trời, như có thiên vạn dặm.
—— Đây là bầu trời hắn chưa từng thấy ở Đàn tông, đến nỗi nhất thời thất thần, mãi đến tận khi có âm thanh quen thuộc vang lên.
“Tỉnh rồi? Cảm thấy thân thể có chỗ nào không thoải mái không?”
Nghe được hướng âm thanh này, Vân Khởi ngồi dậy, người kia vừa lúc ngay ở phía trước tầm mắt hắn, nguyên bản tựa hồ đang ngồi xổm ở đó nghịch cỏ trên đất, lúc này đã đứng lên, quanh người một bãi cỏ xanh biếc không tới mắt cá chân. Trên mặt đối phương không thấy nét hững hờ quen thuộc, mà là mang theo chút lo âu nhìn hắn.
Trong lòng Vân Khởi khó hiểu khẽ động, hắn lắc đầu, tiện đà nhíu mày: “… Ta ngất đi?”
“Ừ, làm khó đồ đệ ngoan còn kiên trì một đường, đến Hàn Quỳnh phong không nói hai lời liền hôn mê.” Thấy Vân Khởi xem ra không việc gì, Tô Diệp Tử an tâm đôi chút: “Thần hồn của ngươi có thương tích?”
Vân Khởi do dự một chút, gật đầu, trước khi Tô Diệp Tử cẩn thận dò hỏi đã ngoan ngoãn nói: “Là bệnh cũ, ta không nhớ rõ đã xảy ra chuyện gì.”
“Tình huống thần hồn trước kia có thương tích lại còn có thể phát huy, vì lẽ đó nếu như nói riêng về lực thần hồn, trước kia ngươi bị thương nên đã đạt đến cực hạn phàm giới?”
Vân Khởi lắc đầu: “Ta không biết.”
Hắn xác thực không biết, liên quan về thần hồn, liên quan về tiền thân, không hề lưu giữ tí tẹo ký ức, hắn có suy đoán nhiều hơn nữa cũng không thể nào nghiệm chứng.
Vân Khởi đột nhiên nhớ tới những gì trước khi mình tỉnh… Mọi thứ chính là mơ? Hóa ra chỉ là nằm mơ thôi sao? Không biết vì sao lại chân thật cảm nhận được không cam lòng cùng cừu hận phức tạp như muốn khắc vào trong xương của hắn kia, còn có thân cận đối với bụi linh vật nhìn thấy cuối cùng kia…
Nghĩ như vậy, đột nhiên Vân Khởi như có cảm giác ngẩng đầu lên —— Chập chờn trong linh khí chung quanh đây như đang chậm rãi chữa trị cho thần hồn của hắn. Tầm mắt của hắn đảo qua một vòng, vách núi hình nửa vòng tròn bao vây những gì phía trước hắn có thể nhìn thấy, từ dưới chân nhìn đến vách núi đều là cỏ xanh mươn mướt, nửa điểm cũng không giống núi hoa hồn nhiên trên Hàn Quỳnh phong, nơi này là một chút hoa nát cũng thấy không được… Lại giống bụi cây trong mộng kia, chỉ có điều thực vật nơi này xác thực chỉ là thực vật phàm trần thông thường, nhiều nhất là vì nơi đây đặc biẹt mà nhiễm rất nhiều linh khí.
Tiếp theo tầm mắt của Vân Khởi quét ra phía sau, sau đó hắn sửng sốt.
Bên ngoài nửa vòng vách đá, nhưng lại không hề có thứ gì —— Mặc dù dõi mắt nhìn xa, cũng chỉ có xanh thẳm cuối chân trời giáp với thanh sơn. Không giống sương mù quang quẩn trong nội tông Đàn tông, nơi này lại là một áng mây nhạt đều không ở quanh người, chỉ có nhìn lên trên, mới có thể nhìn thấy tựa hồ mây nhạt cách rất xa.
Mà khiến Vân Khởi kinh ngạc nhất, còn không phải là mây và trời, mà là cảnh tượng từ vách núi này nhìn xuống, hắn rõ ràng nhìn thấy mấy hộ nhân gia rải rác, càng xa, phảng phất còn có vài thành trấn nhân khẩu dày đặc như thế.
Tình cảnh này hắn chưa từng gặp, rồi lại có một loại cảm giác quen thuộc khó có thể dùng lời diễn tả nổi lên trong lòng.
“Sư phụ, nơi này là nội tông sao?” Vân Khởi không nhịn được xoay người hỏi Tô Diệp Tử.
Tô Diệp Tử nghiêng người dựa lên một cây cổ thụ hơi nghiêng tại nơi này, nhìn theo phương hướng đồng nhất với hắn, không biết đang suy nghĩ cái gì, trên mặt nửa điểm ý cười cũng không thấy: “Đây là một bí cảnh của Hàn Quỳnh phong h, không có gì kỳ quái. Những thứ bản thân ngươi nhìn thấy kia… Quên đi, không nói cũng được, bất quá chỉ là cựu vật tàn cảnh của một vị trưởng lão khách khanh lưu lại mà thôi.”
Nói được một nửa, đề tài này liền không còn đoạn sau. Vân Khởi cau mày, đây là lần thứ ba hắn cảm nhận được tâm tình hoàn toàn khác với thường ngày trên người sư phụ hắn… So với hai lần trước, lần này ảnh hưởng đến tâm trạng của hắn quá mạnh, ngay cả thần hồn của hắn cũng đều có chút rục rịch theo, nhưng hắn lại không biết rốt cuộc mình muốn làm gì.
“Ngươi ở đây dưỡng thương đi.” Một lát sau, Tô Diệp Tử tựa hồ đã thoát ra từ một loại cảm xúc nào đó, ánh mắt hội tụ tiêu điểm, rơi vào lên người Vân Khởi, “Ngươi chắc cũng cảm giác được, nơi này đối ôn dưỡng thần hồn có hiệu quả, tuy không thể xúc tiến tiến triển lực thần hồn, nhưng chữa thương thì vẫn có hiệu quả.”
“Vết thương thần hồn của ta, hư tổn ở căn cơ, ở đây e rằng tác dụng không lớn.” Vân Khởi lắc đầu, “Mười mấy năm qua ta cẩn thận tự điều tra, luôn cảm thấy thần hồn… Như thiếu mất một khối.”
“Thần hồn thiếu hụt?” Tô Diệp Tử ngẩn ra, “Nếu không phải trước khi ngươi vào tông có Chiếu Tâm thạch tra xét, chỉ thấy một mảnh hỗn độn, ta cũng muốn hoài nghi ngươi là lão bất tu đoạt nào đó đoạt xác chuyển sinh đây.” Tô Diệp Tử ngoài miệng cười đùa, trong lòng đăm chiêu, trong đầu thật nhanh xẹt qua một ý nghĩ, chỉ là trực giác đã trực tiếp phủ định, suy đoán này thậm chí cũng không lưu lại bao nhiêu ân tượng trong ý thức của hắn cũng đã nhạt đi rồi.
Vân Khởi ngẩn ra, nhắm mắt lại cảm ứng một hồi, lại mở mắt: “Thân thể này phù hợp với thần hồn của ta, nên không phải đoạt xác, là chính ta.”
Tô Diệp Tử nghe vậy ngẩng đầu, nhìn thấy Vân Khởi một mặt bình tĩnh lại nghiêm cẩn nghiên cứu thái độ, sửng sốt một chút rồi bật cười: “Ta có chút hối hận rồi, sớm biết đồ đệ ngoan là tính tình như thế, làm sao cũng nên vào mấy năm trước liền đặt ngươi bên cạnh rồi chứ —— mất sạch bao nhiêu lạc thú, ha ha…”
Người này cười đến kỳ quái, Vân Khởi không theo kịp tư duy, chỉ có thể kinh ngạc nhìn sư phụ của hắn dựa vào cổ thụ cười đến ánh mắt đều cong lên.
Nhật quang, cổ mộc, tế thảo (cỏ nhỏ), vi phong (gió nhẹ), còn có người vui cười.
Tình cảnh này dường như luồng sáng đầu tiên chiếu vào hỗn độn, khiến người tử tù đã quen vối hắc ám nhìn đến sững sờ. Cực kỳ lâu sau đó Vân Khởi buông xuống mắt, tay trái nhẹ nhàng vuốt nhẹ chiếc nhẫn đen trên tay phải.
… Bức họa này, hắn muốn dùng chính mình để bảo vệ tất cả.
Vân Khởi không biết động tác của mình lúc này đã rơi vào đáy mắt của Tô Diệp Tử. Liếc mắt nhìn nhẫn đen trên tay Vân Khởi, Tô Diệp Tử gật đầu: “Hắc kiếm này của ngươi tựa hồ cũng không phải pháp bảo bình thường chỉ có điều lấy tu vi của ngươi thì không cách nào hoàn toàn điều khiển, hôm qua vào lúc giao đấu lúc ta thấy nó sát tính rất nặng, sau này ngươi sử dụng phải cẩn thận, hung khí dễ cắn chủ.”
Vân khởi gật đầu đáp lại.
“Mặt khác,” Tô Diệp Tử thu hồi ý cười trên mặt, “Sau ngày hôm nay, trừ khi nguy hiểm đến tính mạng, mãi đến khi thần hồn phục hồi như cũ vi sư không cho ngươi lại điều động lực thần hồn như lúc giao đấu hôm qua.”
Vân Khởi sững sờ: “Sư phụ.”
Tô Diệp Tử liếc nhìn hắn một cái, sau khi làm hắn im lặng lại nói, “Mỗi lần ngươi điều động lực thần hồn cực lớn, tất nhiên sẽ khiến bệnh cũ của thần hồn nguyên bản mang đến chuyển biến kết quả xấu. Thần hồn thiếu hụt là điều tối kị của tu giải, ngày sau nếu ngươi có thể chữa trị thần hồn, sẽ có cơ hội đạp phá cảnh giới Hỗn Độn, tiến vào Thần giới —— Mà hiện tại nếu ngươi không biết tiết chế như vậy, một khi làm cho thần hồn khó có thể chữa trị, không chỉ vô vọng tấn (tiến) thần, càng sẽ gây họa tới tuổi thọ luân hồi.”
“Tấn thần?” Vân Khởi lặp lại từ này một lần, đáy mắt hiện chút ý cười, “Sư phụ càng tin tưởng ta có thể đột phá cảnh Hỗn Độn tiến vào thần giới?”
Tô Diệp Tử bị cái mỉm cười này Vân Khởi làm choáng váng ba giây, ba giây sau thì ho nhẹ một tiếng không được tự nhiên chuyển mặt sang chỗ khác lẩm bẩm câu gì, sau đó mới như không có chuyện gì xảy ra mà quay lại: “Không liên quan tới chuyện có tin hay không, ta chỉ suy đoán theo xác suất lẽ thường. Với tu giả phàm giới mà nói, chướng ngại lớn nhất ngăn bọn họ tiến vào Thần giới, cũng không phải là tu vi, mà là thần hồn. Sau cảnh Hỗn Độn, chỉ cần thần hồn cường đại đến mức đạt tới cực hạn phàm giới, lại gặp cơ duyên liền có thể đột phá ràng buộc phàm giới, thành công tấn thần.”
“Nếu đơn giản như vậy, vì sao từ vạn năm nay, đều không có tu giả nào tiến vào thần giới?”
“Đơn giản cái rắm.” Tô Diệp Tử nhẹ nhàng nói một câu khiến Vân Khởi bối rối, Tô Diệp Tử như cười như không liếc đồ đệ ngoan bảo bối của hắn, “Ngươi tưởng ai cũng có căn cơ thần hồn như ngươi? Không nói người khác, tông chủ đương thời Tô Thanh Liên, cũng là ngàn năm trước hưởng thụ danh dự kỳ tài tu hành nhất thời, trong các tu giả cùng thế hệ của Tiên Vực Ma Vực không một ai có thể che đậy hào quang; cho đến ngày nay, hắn vào cảnh Hỗn Độn đã sớm mấy trăm năm, chẳng phải bị vây ở cảnh giới thần hồn không cách nào đột phá, chỉ có thể cả ngày nhốt mình trong khu rừng trúc kia khổ sở cân nhắc tìm kiếm hay sao?”
“Tông chủ… Kỳ tài ra sao?” Vân Khởi làm như vô tâm hỏi, ánh mắt lại ghim trên mặt Tô Diệp Tử.
Tô Diệp Tử không hề hay biết, trên mặt một vẻ cảm thấy vinh hạnh: “Hiện tại như Đỗ Thủy Thanh năm năm vào Linh Chủng xem như kỳ tài, tông chủ khi đó vào Linh Chủng cũng chỉ ba năm.” Nói tới đây Tô Diệp Tử nghĩ tới điều gì, cười tủm tỉm nhìn về phía Vân Khởi, “Đương nhiên, năng lực một năm đến Thông Mạch đỉnh phong của đồ đệ ngoan, cũng không sai. Ngày sau tìm được linh vật phá cảnh, vi sư vẫn rất xem trọng ——”
“Một tháng lẻ ba ngày.” Vân Khởi thấp giọng mở miệng.
Tô Diệp Tử bị cắt đứt đến có chút mờ mịt: “… Cái gì?”
“Không phải một năm,” Vân Khởi nhìn hắn, trong ánh mắt mang theo chút hương vị không nói được, “Mười năm trước ta đạt đến Thông Mạch đỉnh phong, dùng một tháng lẻ ba ngày. Sau đó, một năm, vẫn dùng lực thần hồn che giấu.”
“…”
Tô Diệp trợn mắt há mồm.
Nhìn dáng vẻ ấy của Tô Diệp Tử, chẳng biết vì sao tâm tình Vân Khởi tốt rất nhiều, tiếp theo hắn lại nghĩ tới câu từ Tô Diệp Tử khiến hắn bối rối một hồi vừa nãy, khẽ nhíu lông mày, “Sư phụ không nên học những ô ngôn uế ngữ của phàm giới.”
“Ô ngôn uế ngữ?” Tô Diệp Tử còn chưa phản ứng lại thế nào trong đầu quay bốn chữ này một vòng mới rơi vào nơi nên đến, sau khi hoàn hồn hắn không khỏi cười lên, nhấc bộ đi về phía Vân Khởi, sau khi đến gần cũng không ngại cái gì, trực tiếp ngồi lên giường đá của Vân Khởi, ngã về phía sau ngửa mặt lên, nhìn bầu trời xanh thẳm cười đến long lanh: “Vậy là ô ngôn uế ngữ? Thế thì hơn phân nửa là đồ đệ ngoan chưa từng đến thanh lâu của phàm trần, đi tới chỗ ấy sợ rằng ngươi sẽ sợ đến chạy trối chết.”
Ánh mắt Vân Khởi lóe lên, “Thanh lâu của phàm trần, sư phụ đã đi rồi?”
“Đó là đương nhiên.” Tô Diệp Tử cười càng dạt dào, “Năm đó ta thay mặt Đàn tông bước chân ra thiên hạ, vì là trừ hại nên truy đến bên Thiên Kính Hồ Biên ở Nam Vực, Thiên Kính Lâu của Thiên Kinh Hồ Biên cũng là nơi mà ngay cả tu giả Ma Vực cũng biết; sư phụ của ngươi lúc đó trẻ tuổi nóng tính, cùng người kia đánh hơn nửa ngày trên Thiên Kính hồ, cuối cùng thành công giam giữ người kia, dẫn tới vô số cô nương của Thiên Kính lâu cùng ném trái cây, dồn dập mời ta vào màn.”
“Sư phụ đi vào?” Vẻ mặt Vân Khởi bất động, tay trái vuốt nhẹ nhẫn đen trên tay phải một hồi.
Tô Diệp Tử sắc mặt cứng đờ, sau đó vẫn cười như cũ: “Đương nhiên, vi sư lại ở trong Thiên Kinh lâu uống một đêm rượu hoa. Ánh trăng say lòng người, hương rượu say lòng người, mỹ nhân càng say lòng người.”
“Thật không.” Vân Khởi rũ mắt, nhếch miệng lên, âm thanh lại dần dần chìm xuống, “Có cơ hội ta nhất định đi xem… là mỹ nhân nhường nào, có thể khiến sư phụ say.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT