Trước một ngày kêu thư ký Hoàng đóng gói hành lý, chuẩn bị máy ảnh, hòm thuốc, túi ngủ, ống nhòm các loại.
Thư ký Hoàng sáng sớm đã nghe ông chủ nói với hắn sắp đi du lịch, còn là Thẩm Gia Ngôn chủ động hẹn người, làm thư ký, nhìn ông chủ cực khổ thầm mến rốt cục có hồi báo, cũng thay ông chủ vui vẻ, thế là cần cù chăm chỉ, chuẩn bị một đống đồ lớn, đóng gói hai vali lớn mới thôi.
Tạ Kế Hiên nhìn nhưng không vừa ý, tính toán một lần, còn chưa mua áo tắm, thế là lái xe đi mua quần bơi. Chọn nửa giờ, mới dưới sự đề cử của nhân viên cửa hàng, mua một cái quần bơi của nhà thiết kế nổi tiếng nghe nói cực kỳ mốt, có thể tôn vóc người lên.
Tạ Kế Hiên đêm đó mặc thử chút, tắm xong đứng trước gương, mặc quần bơi mới mua, trái nhìn phải nhìn, cực kỳ hài lòng. Quần bơi quả thực thiết kế vô cùng tốt, có thể phóng đại sự ưu mỹ của vóc người, nhất là đường eo, Tạ đại tổng tài hận không thể hiện tại lập tức ra biển, để cho Thẩm Gia Ngôn ngắm thân hình kiện mỹ của anh.
Trằn trọc trở mình, hưng phấn cả đêm ngủ không ngon, nhưng bởi vì hạnh phúc trong tầm mắt, tinh thần của Tạ đại tổng tài nhìn vẫn ổn.
Thẩm Gia Ngôn sáng sớm đã lái xe tới đây, cậu hồi năm mới đã mua một cái xe thương vụ phổ thông hơn 20 vạn, bình thường rất ít lái, mua cũng chưa lái được hai lần, đây là lần đầu tiên có người lái.
Thừa dịp Thẩm Gia Ngôn đi nhìn Bảo Bảo, thư ký Hoàng xếp hành lý lên xe.
Bảo Bảo nhìn thấy Thẩm Gia Ngôn, mắt phát sáng, đạp muốn tới trong ngực Thẩm Gia Ngôn, Thẩm Gia Ngôn nhanh chóng bế nhóc lên. Hiện tại đã hơn 4 tháng, có thể rõ ràng nhìn thấy người, nhìn thấy ba ba ruột của nhóc, bong bóng nước miếng phì phì, Thẩm Gia Ngôn cầm khăn lau nước miếng cho nhóc.
Nhóc con cười tinh thần, giống như cún con thích chí. Cười một cái, khuôn mặt nhỏ ú thịt nổi lên, Thẩm Gia Ngôn chọt chọt, nhóc con liền cong mắt lên, giống như chạm vào chốt mở người máy vậy, Thẩm Gia Ngôn còn không biết mình lúc nào thì mua được đồ chơi vui như vậy.
"Gọi bá bá."
(Bá bá: gọi lái đi của "ba ba")
"Phì phì."
"Báo cáo, người máy này chỉ biết phun bọt nước miếng, tôi muốn xin sửa chữa."
Thẩm Gia Ngôn vén quần áo nhỏ của nhóc lên, hôn hôn bụng nhóc, phát ra tiếng "bẹp", nhóc con thích thú, dùng sức đạp. Thẩm Gia Ngôn sợ nhóc mệt, dùng thảm lông nhỏ in hình vịt vàng bao nhóc lại, nhóc con không nhúc nhích được, chỉ có thể hướng về phía cậu phun bọt nước miếng.
Thẩm Gia Ngôn dỗ hồi lâu, mới lưu luyến không rời đặt xuống, Bảo Bảo hưng phấn thì hưng phấn, đặt xuống chưa tới một lát đã ngủ mất.
Hai người lên xe, xuất phát về phía mục đích.
Thẩm Gia Ngôn thoạt nhìn rất vui vẻ, "Em làm đồ ăn rồi, chúng ta hôm nay đi picnic."
Tạ Kế Hiên trong đầu trải lướt qua nơi picnic thích hợp, là bờ biển, hay là thảo nguyên? Nghĩ như vậy, cảm giác mong đợi cơ hồ muốn nổ tung.
10 phút sau, nhìn công viên lao động trước mắt, mông lung.
Thẩm Gia Ngôn vẻ mặt phấn chấn, "Hôm nay ngày làm việc, ít người, hai chúng ta đợi lát nữa đeo kính râm đội mũ, hẳn sẽ không bị phát hiện."
Tạ Kế Hiên không cách nào hoàn hồn, lều có thể cách âm của anh, túi ngủ hai người, quan trọng nhất chính là quần bơi có thể diễn tả hùng phong của anh, cứ như vậy go die?
Hóa ra cái gọi là ra ngoài chơi chỉ thật sự là ra ngoài chơi chút thôi.
"Xuống xe thôi."
Tạ Kế Hiên không cách nào tin tưởng xuống xe, dụi dụi mắt, trước mắt vẫn là công viên lao động.
Thẩm Gia Ngôn vừa mở cốp xe ra, sợ hết hồn. "Anh làm gì cầm nhiều đồ vậy hả?"
Tạ Kế Hiên mặt không biểu tình nói: "Thư ký Hoàng cứ nhét cho anh."
Thẩm Gia Ngôn cầm hàng lên, "Căn bản không dùng nhiều đồ như vậy, chúng ta đi dạo một lát, ăn xong thì đi."
Hai người vào công viên, hơn 9h, không có ai, chỉ có người già ngồi lẻ tẻ ven đường, đang kéo đàn nhị lẩm nhẩm hát.
Thẩm Gia Ngôn tìm tới chỗ lần đầu tiên cậu livestream trong công viên. Lúc này vừa vặn không có ai, Thẩm Gia Ngôn vội vàng kéo người ngồi xuống, bên chân chính là hồ cá, cá chép đầy cái hồ lớn bơi qua bơi lại, cảm giác béo hơn lần trước nhìn thấy.
Bên cạnh có bãi cỏ, Thẩm Gia Ngôn quyết định ở chỗ này picnic.
Tạ Kế Hiên còn đắm chìm ở biển và thảo nguyên lớn của anh, nhất thời còn không chịu được đả kích của hiện thực.
Thẩm Gia Ngôn trải xong vải bố, bày đồ ăn ra, trong hộp cơm chia ngăn đựng sandwich cá ngừ, cơm nắm rong biển, cuối cùng lấy ra hai chai Coca.
Thẩm Gia Ngôn mở ra cho Tạ đại tổng tài, đưa tới: "Không chờ kịp rồi nhỉ."
"......"
Đau khổ.
"Nếm thử sandwich này, em thêm phô mai, ngon lắm." Nếm thử một miếng, quả nhiên ngon, có sandwich của vợ yêu, Tạ Kế Hiên lại sống lại.
Gia Ngôn vừa ăn vừa cho cá chép ăn, mấy con cá chép này nhìn to lớn, nhưng có đồ ăn tới, cực kỳ nhanh nhẹn, từng con theo tay Thẩm Gia Ngôn bơi tới, lắc đầu vẫy đuôi, vô cùng đáng yêu. Thẩm Gia Ngôn trong lúc nhất thời tâm tư đều đặt trên người con cá, quả thực vui quên trời đất.
"Khụ."
Thẩm Gia Ngôn tiếp tục cho ăn.
"Khụ khụ."
Thẩm Gia Ngôn nghe thấy động tĩnh, nhìn về phía Tạ Kế Hiên, "Sao anh không ăn nữa?"
Tạ Kế Hiên không trả lời, ánh mắt đặt trên thức ăn, lại nhìn về phía thức ăn cho cá trong tay Thẩm Gia Ngôn, ám hiệu đã rất rõ ràng.
Thẩm Gia Ngôn nhíu mày: "Đây là cho cá ăn, người ăn không tốt lắm đâu."
"......"
"Hừm."
Tạ Kế Hiên nói: "Anh đói."
"......" Thì sao??
Tạ Kế Hiên há mồm ra.
"......"
Thẩm Gia Ngôn suýt chút nữa không khống chế được ném thức ăn cho cá qua. Cậu dù gì cũng nhịn được, cầm lấy salad, lựa một miếng táo đút cho Tạ Kế Hiên. Tạ Kế Hiên ăn, lại nhìn cơm nắm một cái. Thẩm Gia Ngôn lại đút cơm nắm cho anh, ăn xong, uống ngụm coca, sung sướng. Thẩm Gia Ngôn từ từ đút, đuôi mắt Tạ Kế Hiên nhìn cá trong hồ, trong mắt lộ ra khinh miệt của người thắng.
Cơm ăn gần đủ, Thẩm Gia Ngôn lấy điện thoại ra, tìm được ánh sáng thích hợp nhất, cậu đột nhiên muốn livestream. Lập tức phải vào tổ rồi, chờ bận rộn sẽ không có thời gian livestream, cậu cũng lâu lắm rồi không livestream, diễn viên không thể so với idol, không có concert gì đó tiếp xúc với fans, lúc phát phúc lợi, fans có thể nhìn thấy bọn họ, ngoại trừ phim truyền hình show thực tế chính là có thêm livestream.
Hiện tại cậu không giống trước kia, livestream phải qua sự cho phép của Mạnh Giản Minh, sớm chuẩn bị xong, phòng ngừa tất cả phát sinh ngoài ý muốn. Lúc Thẩm Gia Ngôn gọi cho Mạnh Giản Minh có chút thấp thỏm, đoán chừng người đại diện sẽ không đồng ý.
Điện thoại kết nối, ấn hands-free, Mạnh Giản Minh nghe nói cậu muốn livestream, quả nhiên cự tuyệt.
"Ở công viên livestream, tình huống ngoài ý muốn nhiều lắm, chờ sau khi về hẵng nói."
Thẩm Gia Ngôn sở dĩ muốn livestream, là bởi vì nơi này cực kỳ có ý nghĩa kỷ niệm. Cậu chính là từ nơi này bắt đầu đổi vận, làm quà tặng fans, muốn ở nơi này lại livestream một lần.
Ý kiến thực sự rất hay, nhưng Mạnh Giản Minh không thể để cho Thẩm Gia Ngôn phát sinh một chút ngoài ý muốn, "Chờ quay về bàn bạc, hôm nay không —"
"Không cái gì?" Tạ Kế Hiên nói.
Đầu kia điện thoại Mạnh Giản Minh dừng lại, đầu lưỡi xoay chuyển: "Không — Là không có khả năng."
"......"
Thẩm Gia Ngôn cười: "Có thể chứ?"
Mạnh Giản Minh lập tức nói: "Có thể, có Tạ tổng ở bên cạnh cậu, tôi yên tâm. Chính là một trăm tên cướp tới, Tạ tổng cũng có thể đánh gục hết!"
"......"
Sao không nói 1 vạn chứ.
Tạ Kế Hiên ưỡn ngực ngẩng đầu, khí Bá Vương lộ rõ.
......
Thẩm Gia Ngôn liền mở livestream. Sau khi cậu hot, livestream đều cần báo trước, giống như này thuộc về livestream đột kích.
Nhưng mặc dù là đột kích, người tràn vào cũng không ít hơn bình thường. Mọi người nhận được thông báo livestream app phát ra, vội vàng ấn vào. Thẩm Gia Ngôn vốn cho rằng phải đợi một lát mới có thể có người, không nghĩ tới 1 phút đã vào hơn 2 nghìn người. Cậu vội vàng chào hỏi: "Hi ~"
"Hu hu hôm nay tui phát tài rồi."
"Rốt cục livestream rồi!"
"Em yêu anh!"
Thẩm Gia Ngôn có chút ngượng ngùng, cậu quả thực đã lâu không livestream. "Để mọi người chờ lâu rồi, xấu hổ quá."
"Không sao, bọn em nguyện ý chờ."
"Không sao, anh không cần xin lỗi."
Tiểu Tinh Tinh chính quy của Thẩm Gia Ngôn: "Nam thần!!! Em yêu anh!"
Tạ Kế Hiên ở ngoài ống kính hừ một tiếng.
Fans nhìn thấy bên ống kính có người lộ ra đầu gối, đều đồng loạt nghĩ tới người khác, thế là nháo nhào hỏi: "Bên cạnh là vị soái ca nào hả?"
Thẩm Gia Ngôn cười nói: "Mọi người không phải đều biết sao."
"Không, bọn em không biết, anh làm ơn nghiêm túc giới thiệu chút, đối phương là gì của anh."
"Đúng đúng đúng."
Mấy người này chính là cố ý, Thẩm Gia Ngôn sao có thể để các nàng như ý, nếu không sau này còn không phải túm cậu không buông.
Tạ Kế Hiên ở ngoài ống kính, mặt không biểu tình nói: "Tôi là ông xã của em ấy."
"!" Thẩm Gia Ngôn suýt phun ra.
Cười cứng ngắc: "Tạ tổng á, mọi người đều biết."
"Tạ tổng là ai? Bọn em chỉ biết ông xã!"
"......"
Rốt cuộc vẫn không thể nào tránh thoát.
Thẩm Gia Ngôn không có cách nào, dịch dịch về phía Tạ Kế Hiên, hai người cùng nhau tiến vào ống kính.
Comment quả nhiên tăng vọt, Thẩm Gia Ngôn triệt để không nhìn rõ nữa. Dù sao cũng đơn giản là ăn lương cẩu, show ân ái, Thẩm Gia Ngôn dứt khoát không nhìn, cho mọi người xem cá trong hồ.
Rất nhanh đã có người nhận ra công viên lao động, nháo nhào hét muốn qua. Kêu muốn qua mặc dù phần lớn đều là nói đùa, nhưng nhất định là có nghiêm túc muốn đến gặp thần tượng. Thẩm Gia Ngôn nói mình phải đi rồi, thế là cầm lấy điện thoại, cùng Tạ Kế Hiên đã thu dọn xong đồ đạc đi về phía chân núi.
Lúc đứng dậy, nhìn thấy cách đó không xa có hai cô gái cầm điện thoại, cũng không biết đang chụp hình hay quay phim, Thẩm Gia Ngôn không có ngăn cản, một bên tán gẫu với fans, một bên lên xe, lại nói hai câu, nói tạm biết, liền tắt livestream.
"Thời gian thật vui." Thẩm Gia Ngôn cảm thán, con người cũng đang thay đổi, có người rời đi, nhiều hơn là ở lại. Thẩm Gia Ngôn mặc dù trí nhớ bình thường, nhưng tên của mấy fans ban đầu vẫn có thể nhớ. Thí dụ như "Bạn gái chính quy của Thẩm Gia Ngôn". Tài khoản này ban đầu là của fan nhỏ của cậu, sau đó bị trộm. Trước kia cơ hồ lần nào livestream cũng có thể nhìn thấy bóng dáng người này, Thẩm Gia Ngôn hôm nay cố tình để ý một chút, vậy mà không tới.
"Trước kia em có fans, mỗi lần livestream, đều comment "giận" em."
Tạ Kế Hiên nói: "Hắn tại sao giận em?"
"Cũng không phải "giận", chính là cứ comment bảo em cài hết nút áo lên, không cho phép em cười với người khác."
"Là fan rất nghiêm khắc nhỉ." Ánh mắt Tạ Kế Hiên lấp lánh: "Có thể để em nhớ kỹ, em hẳn là rất thích hắn."
Thẩm Gia Ngôn chẳng ừ chẳng hữ, đánh giá đúng trọng tâm: "Rất khuyết tật trí tuệ."
"......"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT