Đỗ Tử Tửu sắp xếp cho bọn họ phòng bệnh tốt nhất, có chuyên gia 24h chăm sóc.
Thẩm Gia Ngôn trước kia lúc là diễn viên nhỏ đã được chứng kiến cái gì gọi là phòng bệnh cao cấp, có một lần, nam chính cùng tổ phim bị bệnh, viêm dạ dày nằm viện, cậu cũng đi theo các diễn viên phụ khác thăm hỏi, chỉ một lần này, lần đầu tiên thấy được hình dạng phòng bệnh VIP. Nhưng phòng bệnh cao cấp nơi này của Đỗ Tử Tửu lại một lần nữa đổi mới hiểu biết của cậu đối với người có tiền.
Cả team chuyên gia chỉ phục vụ bạn, phòng lớn tới mức còn có phòng gym. Thẩm Gia Ngôn cũng không biết mình tới nằm viện hay là nghỉ phép.
Thẩm Gia Ngôn nhịn không được hỏi: "Ở đây một tối bao nhiêu tiền hả?"
Đỗ Tử Tửu lặng lẽ nói: "Yên tâm Tạ Kế Hiên có tiền." Hắn cười cười: "Cậu bây giờ an tâm chờ sinh là được, không nên nghĩ cái khác, loại chuyện kích thích này không cần biết đâu."
"......" Kích thích vậy à.
Thẩm Gia Ngôn ôm bụng nghĩ, nhóc con thật là biết đầu thai a, còn chưa ra đời đã biết tiêu tiền hơn cậu, số tiền Tạ Kế Hiên tốn cho nhóc nhiều hơn cả tiền cậu tiêu hai mươi mấy năm nay. Cậu vẫn là không hỏi, miễn cho bị kích thích, ngoan ngoãn sinh con rồi nói sau.
Thẩm Gia Ngôn xem xong cảm thấy quá tốt, không lời nào để nói, nhưng Tạ Kế Hiên nhắc tới một đống vấn đề lớn và ý kiến, team chuyên gia toàn bộ quá trình vây quanh anh giải đáp, Thẩm Gia Ngôn cảm thấy Tạ Kế Hiên mới giống như sinh con.
"Nhất định phải chia giường ngủ sao?"
Thẩm Gia Ngôn nghe, Tạ Kế Hiên chỉ cái vấn đề này mà thảo luận lâu nửa tiếng...... Chuyên gia nói: "Giải phẫu đối với thân thể tiêu hao lớn, bệnh nhân cần hoàn cảnh an tĩnh, vẫn là phải tách ra ngủ."
Tạ Kế Hiên giống như xử lý chuyện trọng đại gì, không tình nguyện gật đầu: "Được rồi."
Cuối cùng đảm bảo không có sơ hở, thậm chí ngay cả gặp phải tình huống khẩn cấp cần máy bay lập tức cất cánh cũng chuẩn bị xong, Tạ Kế Hiên mới thôi, Thẩm Gia Ngôn nghĩ, ngày đó cho dù ai xảy ra chuyện cũng sẽ không phải cậu.
Từ bệnh viện ra ngoài, Thẩm Gia Ngôn mới nhìn thấy cuộc gọi tới trên điện thoại, cha cậu Thẩm Khởi Minh lần trước chủ động gọi điện thoại cho cậu vẫn là nửa năm trước, nghe nói cậu nổi tiếng hỏi cậu có kiếm được tiền hay không. Lúc này, Thẩm Gia Ngôn không cần hỏi cũng biết ông ta muốn nói cái gì.
Người có thể phản ứng, nhưng lời không cần nhiều.
Thẩm Khởi Minh cơm tối cũng không ăn, một mực ở trên điện thoại xem tin tức, ông ta tìm ra chút sự tích của Tạ Kế Hiên, sợ tới ông ta hồi lâu cũng không nói ra lời. Dương Mạn Cầm cũng đi tìm hiểu Tạ Kế Hiên một phen, sau khi xem xong, quả thực không tin được hai mắt mình.
Thẩm Gia Ngôn thật sự kết hôn với Tạ Kế Hiên? Bà ta cảm thấy có phải mọi người nhầm rồi hay không, có lẽ là tin tức giả.
Bà ta trong lòng hi vọng là giả, chỉ cẩn tưởng tượng chút Thẩm Gia Ngôn từ đây biến thành người có tiền trải qua cuộc sống tốt, bà ta tim đau gan cũng đau. Dựa vào cái gì Thẩm Gia Ngôn mệnh tốt như vậy, nhất định là thấy Thừa Vũ có bạn gái tốt như vậy, lòng đố kỵ quấy phá, cuối cùng ngay cả mặt cũng không cần, leo lên giường ông chủ.
Cho dù nghĩ như vậy, Dương Mạn Cầm nhưng không thể cảm thấy dễ chịu chút. Thẩm Thừa Vũ đi tiễn Trịnh Hiểu Nam rồi, Trịnh Hiểu Nam tính tình công chúa, bị Tống Anh Hồng làm mất mặt như vậy, quay đầu liền đi thu dọn đồ đạc rời khỏi. Bà ta một mình ở bếp làm xong, trở lại thấy Thẩm Khởi Minh trầm mặt, trong lòng cũng không dễ chịu.
"Nó gọi điện thoại cho ông?"
Thẩm Khởi Minh lắc lắc đầu, Dương Mạn Cầm hừ lạnh một tiếng: "Có tiền rồi còn nhớ được ông?"
Thẩm Khởi Minh lườm bà ta một cái, "Tôi là cha ruột của nó, nó còn có thể không nhận tôi hay sao, nó hiện tại có rồi, bà sao không nghĩ để nó dẫn dắt Thừa Vũ vào giới thượng lưu, tìm cô gái tốt hơn."
Dương Mạn Cầm ánh mắt sáng lên, đúng lúc lúc này Thẩm Gia Ngôn gọi điện thoại tới.
Thẩm Khởi Minh vội vàng nhận: "Gia Ngôn."
"Cha có chuyện gì sao?"
"Con nói xem, con kết hôn vậy mà cũng không nói với người làm cha ta đây?" Thẩm Khởi Minh mặc dù oán trách, âm thanh nhưng rất hòa ái, không dám thật sự tức giận.
"Bọn con kết hôn ai cũng không nói với, vốn định chờ sự nghiệp của con yên ổn rồi thông báo cho mọi người."
"Vậy thì lúc nào định về gặp phụ huynh cha đây hả?"
Thẩm Gia Ngôn thật sự không có ý tứ này, qua loa: "Chờ thêm đoạn thời gian đi, Tạ Kế Hiên bận lắm."
Dương Mạn Cầm ở một bên nháy mắt với Thẩm Khởi Minh, Thẩm Khởi Minh nói: "Vậy hôn lễ?"
"Việc này vẫn chưa quyết định."
Thẩm Khởi Minh nói: "Hôn lễ đừng quên thương lượng với mọi người, con kết hôn người làm cha ta đây cũng nên góp một phần lực. Được rồi, dì Cầm của con —"
"Vậy nhé, con ngủ trước đây, tạm biệt."
Thẩm Gia Ngôn quyết đoán cúp điện thoại, Dương Mạn Cầm lúng túng duỗi tay, nhìn điện thoại đã cúp, tức mặt đều nghẹn đỏ. Thẩm Thừa Vũ từ bên ngoài về đã nhìn thấy Dương Mạn Cầm nằm ở trên giường lầm bầm, sau khi nghe nói chuyện này, mặt cũng lạnh xuống theo, cả đêm không ngủ, hôm sau chạy tới Tân Nguyên, kết quả người ta nói với hắn Thẩm Gia Ngôn nghỉ phép rồi.
Thẩm Gia Ngôn vào phòng bệnh, khoảng 1 tháng không tới công ty được, một ngày trước khi tới bệnh viện thì tới công ty. Cậu và Tạ Kế Hiên cùng đi, lần này rốt cục không cần xuống xe trước nữa. Nhưng Tạ Kế Hiên cũng không từ gara đi vào, mà là từ cửa chính đi vào.
Cái này quá kích thích. Rất nhiều phóng viên ở cửa Tân Nguyên chờ, bọn họ vừa xuống xe, các từ xa đã chụp hình.
Thẩm Gia Ngôn mặc đồ bông quấn khăn quàng cổ, nghe thấy rất nhiều người gọi cậu, cười chào hỏi, tăng nhanh cước bộ vào cửa.
Vừa vào cửa, từ lầu một đến phòng làm việc, cũng không biết làm sao, gặp người liền gọi cậu là bà chủ......
Cũng không biết là nói giỡn hay là thế nào, Thẩm Gia Ngôn cũng không không biết xấu hổ sửa đúng, cười cười cho qua. Tạ Kế Hiên ngẩng đầu ưỡn ngực, hớn hở.
......
Vừa đến phòng làm việc, lại gặp phải khách không mời mà đến, Tạ Kính Đông đang ngồi ở trên ghế sa lon chờ người. Thẩm Gia Ngôn nhìn biểu tình Tạ Kế Hiên lập tức lạnh xuống không dám lên tiếng, cẩn thận quan sát. Tạ Kế Hiên quay đầu nói với cậu: "Cậu đi làm việc của cậu, làm xong bảo thư ký Hoàng đưa cậu về nhà."
Thẩm Gia Ngôn vừa lúc có chút việc phải làm, cậu xuống lầu tìm Mạnh Giản Minh, Mạnh Giản Minh cho cậu mấy kịch bản, bảo cậu về nhà lựa chọn cẩn thận. Trong tay Tân Nguyên đặt một đống lớn kịch bản, đều là bên ngoài đưa tới cho Thẩm Gia Ngôn. Mạnh Giản Minh đã sửa bỏ một xấp, giữ lại mấy cái không tệ đưa cho Thẩm Gia Ngôn tự lựa chọn.
Thẩm Gia Ngôn nói được, tới trong tủ của mình chọn 2 loại đồ thu dọn rời đi, Đổng Hạ Lãng ôm cho cậu, hai người xuống lầu, muốn tới quán cafe bên cạnh Tân Nguyên ăn đồ ngọt. Quán cafe này của Tân Nguyên danh tiếng rất vang, làm cheesecake rất ngon, Thẩm Gia Ngôn cũng không biết làm sao ăn xong "nắm than" Tạ Kế Hiên làm, cư nhiên bị gợi thèm ăn bánh ngọt.
Trước khi sinh con, nhất định phải ăn thật ngon một lần cheesecake cậu tâm tâm niệm niệm, trước kia chạy lịch trình không dám ăn, hiện tại mặc kệ nó.
Đổng Hạ Lãng còn rất lo lắng, nuốt nước miếng: "Anh Thẩm, anh có thể ăn sao, cảm giác ăn vào là tăng 1 cân đấy."
"Tăng 2 cân anh cũng phải ăn." Ra chiến trường sao có thể không đút no bụng trước chứ.
Đổng Hạ Lãng nghĩ tới lời Mạnh Giản Minh phân phó cậu trông Thẩm Gia Ngôn đừng ăn nhiều, trong lòng xoắn xuýt, kết quả chờ bánh ngọt lên, chống cự đều hóa thành hư ảo, tiếp đến là sinh tố xoài, ăn thích thú.
Hai người ăn được một nửa, có người tìm tới cửa. Thẩm Thừa Vũ ở đây canh mấy hôm rồi, chờ tới Thẩm Gia Ngôn xuất hiện.
"Anh." Thẩm Thừa Vũ thân mật gọi một tiếng anh: "Em cố ý tới chúc mừng anh kết hôn."
Thẩm Gia Ngôn không có ý cười gì: "Cám ơn"
Bộ dáng có chút lạnh, Đổng Hạ Lãng thấy thế cúi đầu ăn của mình không lên tiếng. Thẩm Thừa Vũ vẫn đứng, hắn cũng đã có bày tỏ, Thẩm Gia Ngôn dựa vào cái gì còn một bộ cao cao tại thượng, thật sự cho là mình trâu bò đúng không.
"Đều là người nhà, không định dẫn bọn em đi gặp Tạ tổng sao?"
"Anh ấy bận lắm, chờ nói sau đi." Tạ Kế Hiên thật sự rất bận, cơ hồ mỗi tuần đều phải đi công tác, bất quá, Thẩm Gia Ngôn chính là không muốn để cho bọn họ gặp mặt.
"Thừa Vũ." Lúc này, Thẩm Gia Ngôn nuốt xuống miếng bánh ngọt cuối cùng, đặt dĩa ăn xuống: "Cậu lại muốn làm gì? Chuyện kia tôi vẫn chưa tìm cậu nói rõ ràng."
Ánh mắt Thẩm Thừa Vũ dao động: "Chuyện gì?"
"Cậu cũng biết, tôi một mực muốn cùng Trương Tam Lỗi gặp mặt lần đó, tôi rõ ràng chỉ là diễn viên nhỏ không có danh tiếng gì, căn bản không thể nào có người biết tôi, sao có thể có người rảnh rỗi không có chuyện gì chụp hình chứ?" Thẩm Gia Ngôn nhìn ánh mắt hắn: "Tôi có thể nghĩ đến chỉ có một người, đó chính là cậu, trong mọi người hẳn là chỉ có cậu sẽ làm như vậy."
Thẩm Thừa Vũ không dám đối diện ánh mắt Thẩm Gia Ngôn, phủ nhận: "Không phải tôi, tôi tại sao làm loại chuyện này, cái này đối với tôi cũng không có lợi ích gì."
"Cái này phải hỏi cậu."
Đổng Hạ Lãng trợn mắt, tức giận nhìn Thẩm Thừa Vũ, cư nhiên là người này âm thầm giở trò quỷ sao! Quả thực quá ghê tởm, không phải em trai anh Thẩm sao!
Thẩm Thừa Vũ nghĩ hắn đã cúi đầu tới lấy lòng, Thẩm Gia Ngôn đây là thái độ gì hả, trên cao nhìn xuống, lớn lối cực kỳ. Đáng ghét, tới phiên anh ta ở trước mặt mình sĩ diện sao! Dưới ánh mắt chán ghét của người khác, Thẩm Thừa Vũ giận, cảm xúc mấy hôm nay bị đè nén trong lòng đột nhiên bộc phát, nhìn thấy Thẩm Gia Ngôn muốn đi, đưa tay đẩy cậu một cái.
"Anh đứng lại đó cho tôi!"
Thẩm Gia Ngôn không có nghĩ rằng hắn sẽ động thủ, bị đẩy lảo đảo một cái, đụng vào trên lưng ghế, cả người lẫn ghế ngã xuống, phản ứng đầu tiên của cậu là bảo vệ bụng trước.
"Cái đệt, mày có bệnh hả!" Đổng Hạ Lãng đã sớm không nhịn được, đang định ra tay, bị Thẩm Gia Ngôn gọi lại. Lời của Thẩm Gia Ngôn y không dám không nghe, chỉ có thể hung dữ nhìn chằm chằm Thẩm Thừa Vũ: "Mày còn dám động vào một đầu ngón tay anh Thẩm, tao diệt mày!"
Nhìn Thẩm Gia Ngôn ngã trên mặt đất, Thẩm Thừa Vũ cũng không cảm thấy hối hận, trong lòng còn cảm thấy xả tức. Đổng Hạ Lãng không có thời gian để ý hắn, vội vàng đi đỡ Thẩm Gia Ngôn, không nghĩ tới vừa đụng phải cánh tay Thẩm Gia Ngôn, đã nghe thấy âm thanh không đúng.
Lúc ngã xuống còn không cảm thấy bụng thế nào, lúc vừa định đứng dậy, bụng đột nhiên đau. Thời gian mấy giây, Thẩm Gia Ngôn mồ hôi lạnh đã chảy xuống, đau không nói ra lời.
Đổng Hạ Lãng rốt cuộc thì cũng vừa mới tốt nghiệp đại học, lời tuy buông nhanh, người cũng sợ nhanh, nhìn Thẩm Gia Ngôn đau, móc điện thoại ra gọi 120, bị Thẩm Gia Ngôn gọi lại: "Đừng gọi 120, gọi điện thoại cho Tạ tổng.
Chỉ bất quá đẩy một cái, Thẩm Thừa Vũ nhìn dáng vẻ Thẩm Gia Ngôn bối rối.
Tạ Kế Hiên còn đang bị Tạ Kính Đông quấn lấy, nhận được điện thoại cầu cứu của Đổng Hạ Lãng, đứng lên chạy ra ngoài.
Tạ Kính Đông sao có thể để cho anh đi, chuyện Tạ Hồng Phi vẫn chưa xong đâu.
"Tránh ra, có tin Tạ Hồng Phi cả đời cũng đừng nghĩ ra ngoài hay không!"
Tay Tạ Kính Đông run lên, bị con trai ruột dọa tới trái tim đập mãi, Tạ Kế Hiên ông ta cái khác không biết, nói được làm được tuyệt đối nghiêm túc, nói để cho Tạ Hồng Phi không ra được thì thật sự có thể làm được. Tạ Kính Đông không có một phút do dự, nhanh chóng tránh ra.
Tạ Kế Hiên một phút đã chạy tới, nhìn thấy bộ dạng Thẩm Gia Ngôn, người từ nhỏ đến lớn không có tâm tình phập phồng gì, lúc này mắt đều đỏ. Ôm Thẩm Gia Ngôn liền lên xe, chạy thẳng tới bệnh viện của Đỗ Tử Tửu.
Team chuyên gia lúc này đang họp, Tạ Kế Hiên kếch xù mời bọn họ toàn bộ quá trình hộ lý, tuyệt đối không thể xảy ra một chút không may, cho nên tới trước giải phẫu ngày ngày thảo luận.
Lúc này đột nhiên nhận được điện thoại có tình huống khẩn cấp phát sinh, vội vàng chạy tới phòng cấp cứu.
Tới bệnh viện, Thẩm Gia Ngôn không đau vậy nữa, có lẽ có chút tê, lúc được đẩy vào phòng giải phẫu, miễn cưỡng dưới tiếng gọi của Tạ Kế Hiên mở mắt.
Chỉ thấy Tạ Kế Hiên nắm chặt tay cậu, có chút đau, nhưng rất an tâm. Cậu còn có lực cười cười với Tạ Kế Hiên: "Tôi không sao."
Tạ Kế Hiên nói cái gì cậu không nghe thấy, nhìn thấy Tạ Kế Hiên cũng mặc quần áo khử trụng đi theo vào, cậu vốn có chút khẩn trương, nhưng thấy Tạ Kế Hiên cũng ở đây, trái tim cũng đặt xuống.
Tạ Kế Hiên luôn nắm chặt tay cậu, Thẩm Gia Ngôn cũng đáp lại, nhưng không tới một lát, mắt đã không mở ra được, ban đầu vẫn tỉnh táo, sau đó đã muốn buồn ngủ, Thẩm Gia Ngôn đều không biết mình trải qua lúc nào.
Lại mở mắt ra, chính là ở trong phòng bệnh tổng thống của cậu, mắt Tạ Kế Hiên đỏ bừng nhìn cậu, vẫn nắm chặt tay cậu như trước.
"Không sao rồi, tỉnh là tốt rồi."
Đỗ Tử Tửu thở phào, hắn cuối cùng có thể đi toilet rồi, Thẩm Gia Ngôn ngủ bao nhiêu tiếng, hắn liền nhịn đi tiểu bấy nhiêu tiếng.
Tạ Kế Hiên mở miệng hỏi: "Đau không?"
"Hiện tại thuốc tê vẫn chưa hết đâu." Đỗ Tử Tửu an ủi.
Thẩm Gia Ngôn không có cảm giác gì, cậu nói: "Không đau." Vừa nói mắt nhìn trái phải, Tạ Kế Hiên nói: "Bảo bảo ở trong phòng trẻ em, rất khỏe mạnh."
Thẩm Gia Ngôn nói tôi muốn xem một chút, còn chưa mở miệng, đã nhìn thấy hộ sĩ ôm tiểu bảo bảo tới, cậu vui sướng tới nhìn, xem một cái.
Xấu quá a.
Nhóc con vừa sinh, cả người đỏ bừng, mặt nhăn nheo, làm sao cũng không giống lúc cậu diễn phim, nhìn mấy đứa trẻ mượt mà xinh xắn kia một chút cũng không giống a. Thẩm Gia Ngôn lúc này có chút sức lực, nhận lấy nhóc con hộ sĩ ôm tới, nhìn kỹ, có ba đầu sáu tay hay không.
Ba đầu sáu tay đương nhiên không có, chính là bảo bảo bình thường. Nhóc con vẫn nhắm mắt, cái miệng không răng mím mím, tay nhỏ nắm thành nắm đấm. Vốn ở trong tay hộ sĩ rất an tĩnh, tới trong tay Thẩm Gia Ngôn, chân nhỏ đạp lung tung giãy dụa, Thẩm Gia Ngôn tò mò nhìn, hóa ra con ở trong bụng cha chính là dùng cái chân này đá cha hả.
Thẩm Gia Ngôn cười, cậu một đại nam nhân cho tới bây giờ chưa từng ôm tiểu bảo bảo mới sinh, ôm vào trong ngực mới phát hiện, không lớn lắm, cả người mềm nhũn, có chút không lỡ ra tay. Cậu cứng ngắc ôm một hồi, Tạ Kế Hiên nhìn ra cậu mệt mỏi, cẩn thận nhận lấy.
Tạ Kế Hiên làm cha rất xứng chức, tư thế ôm thoạt nhìn chuyên nghiệp hơn cậu nhiều, cũng không biết học lúc nào, ra dáng lắm.
Nhóc con ở trong tay Tạ Kế Hiên cũng không đạp nữa, cự tuyệt hỗ động, không nhận ra Tạ Kế Hiên là ai. Tạ Kế Hiên thích dỗ không buông tay, vẫn như cũ không đổi được một chút yêu mến. Không đầy một lát, hộ sĩ muốn ôm đi, Tạ Kế Hiên buông tay lưu luyến không rời.
Chờ nhóc con đi, Thẩm Gia Ngôn nói: "Lớn lên không giống tưởng tượng của tôi." Cậu không nói thẳng là xấu, dù sao cũng là con mình.
Đỗ Tử Tửu sao có thể không biết cậu muốn nói cái gì, ha ha cười: "Trẻ con đều vậy, hai hôm nữa là ổn. Cậu bây giờ thấy nó xấu, sau này sẽ càng ngày càng đẹp, gen của cậu và Tạ Kế Hiên còn có gì không yên tâm, cậu bây giờ nên lo lắng sau này lớn lên yêu nghiệt phải làm thế nào."
Tạ Kế Hiên mặt không biểu tình nói: "Tôi cảm thấy rất đẹp."
Ba ba, anh tỉnh lại nào ba ba.
Thật là con mình nhìn thế nào cũng đẹp, Thẩm Gia Ngôn cảm giác mình coi như tỉnh táo, không có bị mê muội, hỏi anh: "Nó uống sữa bột sao?"
Tạ Kế Hiên nói: "Có bà vú, nó uống sữa mẹ."
"Bà vú lúc Kế Hiên vừa biết cậu mang thai đã tìm xong ồi, tiếp nhận chăm sóc tốt nhất, hiện tại chính là lúc sữa nhiều, dinh dưỡng sữa cũng rất tốt, không để đói bảo bảo."
Thẩm Gia Ngôn lúc này yên tâm, lại hỏi: "Thân thể không có gì khác thường chứ?"
"Không có. Khỏe mạnh hơn trẻ con bình thường, ương ngạnh lắm đấy!"
Tạ Kế Hiên bổ sung: "Giống tôi."
"......"
Giống anh giống anh.
Thẩm Gia Ngôn cứ như vậy nằm ở trên giường, tạm thời vẫn không thể xuống giường hoạt động, đã dỡ hàng, thân thể cảm giác nhẹ đi không ít, nhẹ tới có thể bay lên.
Nhưng sau khi thuốc tê qua đi, có thể cảm giác đau đớn, buổi tối, sau khi uống chút nước, Thẩm Gia Ngôn luôn không ngủ được, đau.
Cũng không nói đòi chết đòi sống, nhưng chính là không cách nào ngủ. Cậu nằm trên giường muốn ngủ không ngủ được, lúc này, nghe được tiếng cửa, Tạ Kế Hiên mặc đồ ngủ lặng lẽ đi vào.
"Đau sao?" Tạ Kế Hiên lo lắng nhìn cậu.
"Ừ." Có người có thể bồi cậu nói chuyện rất tốt, mặc dù cậu không muốn nói chuyện.
Tạ Kế Hiên đi sau đó lại đứng dậy, Thẩm Gia Ngôn mở mắt ra: "Anh muốn đi sao?"
"Tôi không đi." Tạ Kế Hiên đứng dậy đắp chăn cho cậu, nắm tay cậu, "Nếu đau, cậu cứ niết tay tôi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT