Nhưng ngay sau đó y liền đè suy nghĩ hung tàn này xuống.
Y biết Nhâm Thiểu Thiên võ công cao, không biết lúc nãy người này có nghe được y và Mai trưởng lão nói gì không, hoặc là có biết lúc nãy nơi đó
có người hay không, nên không mở miệng.
Nhâm Thiểu Thiên quan sát y, nói: “Hiểu công tử không sao chứ?”
Diệp Hữu đáp: “Ừ.”
Nhâm Thiểu Thiên nói: “Thiếu gia rất lo cho ngươi, đi về thôi.”
Diệp Hữu gật đầu, chậm rãi sóng vai đi cùng hắn, nhìn hắn nói: “Không có gì muốn hỏi sao?”
Nhâm Thiểu Thiên nhếch môi nở nụ cười như có như không.
Chắc là do tính cách gây ấn tượng, nên dù hắn cười thế nào cũng có vẻ không
đứng đắn, nói: “Mỗi người đều có bí mật, Hiểu công tử lại đối đầu với
quân trắng như vậy, bí mật sợ là rất nhiều, nếu ngươi đồng ý nói thì tại hạ sẽ lắng nghe, nếu không muốn thì thôi, tại hạ cũng không có lập
trường gì ép hỏi ngươi.”
Diệp Hữu không đáp lại, hỏi: “Từ lần trước khi ta quay lại, ngươi khá chú ý đến ta, tại sao vậy?”
Nhâm Thiểu Thiên nói: “Thiếu gia rất coi trọng ngươi, ngươi mất tích mấy
ngày hắn luôn khó chịu trong lòng, tại hạ sợ ngươi lại gặp chuyện, cho
nên chú ý hơn một chút.”
Diệp Hữu: “Ngươi đã nói vậy, thì là vậy đi.”
Nhâm Thiểu Thiên im lặng, đi cùng y một lúc, đột nhiên hỏi: “Hiểu công tử định quay về như vậy?”
“Tất nhiên là không,” Diệp Hữu cười nói, theo hình tượng thường ngày của y,
sau khi rơi xuống nước cũng phải hôn mê nửa ngày thì mới thể hiện được
vẻ yếu đuối của y, nói, “Xem ra phải làm phiền ngươi cõng ta rồi.”
Nhâm Thiểu Thiên ngồi xổm xuống đưa lưng về phía y, dường như không hề lo
lắng sẽ bị đánh lén. Diệp Hữu nhìn hắn, nén rất nhiều thắc mắc trong
lòng nằm úp sấp lên, nhắm mắt nói: “Ngươi có thấy Dương công tử không?”
Nhâm Thiểu Thiên cõng y lên, hỏi ngược lại: “Ta nên nhìn thấy hắn sao?”
Diệp Hữu cười khẽ: “Ta thích nói chuyện với người thông minh.”
Y có thể bơi cách xa nơi rơi xuống, lại còn trong thời gian ngắn xuất
hiện ở chỗ sâu trong rừng cây, hiển nhiên Nhâm Thiểu Thiên đã biết có gì đó uẩn khúc, cho dù không hề thấy Mai trưởng lão thì cũng có thể đoán
được y cố tình rơi xuống nước. Mà lúc đó rơi xuống nước trừ y ra chỉ có
Dương công tử, rất dễ để đoán được mục tiêu của y chính là Dương công
tử, cho nên mới hỏi lại như vậy.
Nhâm Thiểu Thiên hỏi: “Ngươi muốn ta nói thế nào?”
Diệp Hữu đáp: “Cứ nói không phát hiện.”
Nhâm Thiểu Thiên nói được, sau đó không nói gì nữa.
Diệp Hữu nghĩ nghĩ, thẳng thắn nói: “Dương công tử được ta sai người đưa đến Thiếu Lâm rồi.”
Nhâm Thiểu Thiên bất ngờ, nhưng rất nhanh đã tìm ra vấn đề: “Ngươi nghi ngờ trong người hắn có thuốc?”
Diệp Hữu đáp: “Ừ.”
Nhâm Thiểu Thiên híp mắt: “Nói vậy quân trắng là…”
Diệp Hữu lại “ừ” một tiếng, kể qua chuyện của sư phụ mình một lần, khẽ nói:
“Trên tờ giấy hiệp khách đưa cho ta có viết Ngụy trang chủ là chủ nhân
sơn trang, đang bắt người để thí nghiệm thuốc, ta nghi ngờ kiếm khách
giết sư phụ ta đã bị cho uống thuốc, sau đó bị Ngụy trang chủ đuổi đến
diệt khẩu, còn liên lụy đến sư phụ ta nữa. Sư phụ ta đối với ta ân trọng như núi, ta phải báo thù cho ông ấy.”
Nhâm Thiểu Thiên hỏi: “Ngươi là quân đen sao?”
Diệp Hữu đáp: “Phải.”
Nhâm Thiểu Thiên không nhịn được nói: “Ngươi đã biết ai là quân trắng, chuyện đã đến nước này rồi, nếu ngươi nói thẳng ra…”
Diệp Hữu nói: “Nói miệng không có bằng chứng, ta không có chứng cứ, tờ giấy kia đã bị ta hủy rồi.”
Nhâm Thiểu Thiên cũng nói được nửa liền nhận ra rằng địa vị của Ngụy trang
chủ rất cao, muốn làm gì ông ta cũng không phải chuyện dễ.
Bây giờ quân trắng liên tục thất bại, nhưng bạch đạo vẫn không thể tìm ra
được manh mối nào, cho thấy quân trắng rất cẩn thận. Từ Nguyên phương
trượng và Huyền Dương chưởng môn là người cương trực công chính, ngay cả các chủ nhà hắn xưa nay bất hòa với Ngụy trang chủ cũng không phải
người đổ oan cho người tốt, Hiểu công tử không hề có chứng cứ, những
tiền bối đó cũng không chỉ nghe lời từ một phía của Hiểu công tử.
Hắn hỏi: “Ngươi định làm gì tiếp theo?”
Diệp Hữu đáp: “Xem xem có thể tìm được chứng cứ trong làng chài không, nếu vẫn không thể thì chỉ đành nghĩ cách khác.”
Nhâm Thiểu Thiên nói: “Hay là nói việc này cho các chủ nhà ta?”
Diệp Hữu đáp: “Ông ấy sẽ không tin.”
Nhâm Thiểu Thiên nói: “Nhưng ông ấy hiểu Ngụy trang chủ, có lẽ sẽ tìm ra được sơ hở của Ngụy trang chủ.”
Diệp Hữu nói: “Không phải Đinh các chủ không thích mấy chuyện mơ hồ không rõ sao? Lúc trước ông ấy đã rất phản cảm với quân đen, sau lại vì chuyện
này mà phải bỏ tiệc mừng thọ của Đinh lão phu nhân, nếu ta nói thật ra,
có khi ông ấy sẽ vì làm rõ mọi chuyện mà dẫn người đi lục soát Phong
Hiền trang.”
Nhâm Thiểu Thiên cười nói: “Rất có thể.”
Diệp Hữu nói: “Đến lúc đó Phong Hiền trang và Linh Kiếm các sẽ đánh nhau mất.”
Nhâm Thiểu Thiên đồng ý.
Diệp Hữu hỏi: “Sao ngươi đến nhanh vậy?”
Nhâm Thiểu Thiên nhắc nhở: “Đằng trước có người.”
Diệp Hữu vẫn nhắm hai mắt, nói: “Cũng không ảnh hưởng đến việc ngươi trả lời.”
Nhâm Thiểu Thiên im lặng một lúc, rồi nói: “Ngươi vừa rơi xuống nước ta liền nhảy xuống, ta biết sức khỏe ngươi không tốt, cho nên bơi theo dòng
nước, muốn chặn ngươi lại ở phía trước, cũng là ta may mắn, đột nhiên
thấy vệt nước trên bờ nên đi theo.”
Diệp
Hữu nghĩ nghĩ, ngoài miệng thì “ừ” một tiếng, không hỏi thêm nữa. Nhâm
Thiểu Thiên đi dọc theo bờ sông, một lát sau liền thấy có người chạy
đến.
Văn Nhân Hằng giục ngựa lên trước, hỏi: “Y thế nào?”
Nhâm Thiểu Thiên hiểu rõ nếu Hiểu công tử cố tình rơi xuống nước, vậy lúc ở
trên thuyền chắc chắn là Văn Nhân Hằng đã cố ý vờ như không địch được
dược nhân mà đụng phải Hiểu công tử, nhưng vẫn trả lời: “Y ngất rồi,
chắc là không sao.”
Hắn nói xong, Văn
Nhân Hằng liền đón người vào lòng, nói cảm ơn với Nhâm Thiểu Thiên, rồi
ôm sư đệ trở về. Đằng sau hắn là người của ‘Thương Khung’ đi cùng, hỏi
có thấy Dương công tử không, Nhâm Thiểu Thiên rất giữ lời, nói với họ là không thấy.
Người của ‘Thương Khung’ sắc mặt ngưng trọng, lo lắng đi tìm người.
Nhâm Thiểu Thiên hỏi: “Thiếu gia nhà ta đâu?”
Văn Nhân Hằng đáp: “Ở bên cạnh Đinh các chủ.”
Nhâm Thiểu Thiên nghe vậy liền yên tâm.
Một lát sau, Tạ Quân Minh và Bách Lý trưởng lão dẫn người chạy đến.
Văn Nhân Hằng nhìn bọn họ, mắt lướt qua nhìn không ít người của bạch đạo
đang đứng cách đó không xa, trong đó còn có người của ‘Nguyệt Ảnh’ và
‘Thương Khung’, liền biết việc hôm nay sắp kết thúc rồi.
Tạ Quân Minh hỏi: “Y không sao chứ?”
Văn Nhân Hằng trả lời: “Ừ, ta phải mau mau thay quần áo cho y.”
Bây giờ đã sắp đến mùa đông, nước sông lạnh thấu xương, mà Hiểu công tử lại yếu ớt, không có nội lực bảo vệ, tất nhiên không thể qua loa được. Mọi
người đều biết tình hình của y, vội vã tìm được một căn nhà sạch sẽ
trong làng.
Văn Nhân Hằng bảo thủ hạ đi
nấu nước gừng, khóa cửa lại, ngồi bên giường cởi quần áo của sư đệ, thấy y nhếch môi, liền cúi người hôn lên, hỏi: “Đưa người đi rồi?”
Diệp Hữu đáp: “Ừ, Nhâm Thiểu Thiên đã biết ta là quân đen.”
Văn Nhân Hằng hỏi: “Hắn thấy các ngươi?”
Diệp Hữu nói: “Ta cũng không rõ hắn có thấy không nữa.”
Y kể lại mọi chuyện một lần, hỏi sư huynh thấy thế nào.
Văn Nhân Hằng nhắm thẳng trọng điểm: “Ngươi nói gần đây hắn rất chú ý đến ngươi?”
Diệp Hữu nói: “Lúc ta hỏi thì hắn không phản bác.”
Văn Nhân Hằng nhớ lại, hoàn toàn không thấy Nhâm Thiểu Thiên có gì lạ, thầm nghĩ chắc là quá kín đáo, cũng chỉ có người nhạy bén như sư đệ mới nhận ra, nếu đổi thành người ngoài sợ là không thấy có vấn đề gì.
Diệp Hữu nghe được ngụ ý của hắn, cười nói: “Ngươi không định nói là hắn coi trọng ta nên mới lo lắng như vậy đấy chứ?”
Văn Nhân Hằng nói: “Đây là lời giải thích bình thường nhất.”
Gọi là “bình thường”, bởi vì bọn họ không biết gì về Nhâm Thiểu Thiên, cũng không rõ hắn có phải cũng là người có bí mật hay không, cho nên chỉ có
thể đoán theo lẽ thường. Diệp Hữu nói: “Xem ra phải điều tra hắn rồi.”
Văn Nhân Hằng đáp: “Ừ.”
Diệp Hữu đổi đề tài: “Chuyện thế nào rồi?”
Văn Nhân Hằng nói: “Ta mải lo tìm ngươi, đầu óc đâu mà làm việc khác, ngươi ngủ một giấc đi, ta đi ra xem thế nào.”
Lúc hắn nói chuyện đã cởi hết quần áo của sư đệ, khi cởi khố thì tiện đường trêu chọc một lúc, nghe tai họa này rên rỉ như muốn quyến rũ, bất đắc
dĩ cười cười hôn nhẹ lên khóe môi y, rồi mới đứng dậy đi ra ngoài.
Trưởng làng bị Bạch trưởng lão đánh cho trọng thương, đến giờ vẫn hôn mê không tỉnh.
Những kẻ thổi sáo kia chết ba tên, bị bắt sống hai tên, dược nhân thì bị bạch đạo đánh ngất, nằm chất đống ở một chỗ.
Còn về đám dược nhân mất lý trí kia, có một phần bị mồi dẫn trên nóc nhà
thu hút sự chú ý, bị các tiền bối nhân cơ hội dùng xích sắt trói chặt,
một phần khác đuổi theo mấy người Diệp Hữu đến bờ sông, đa số đều nhảy
xuống sông, người của bạch đạo đang vớt lên, bây giờ mấy tên vớt lên
được có hai tên đã chết đuối, còn lại thì hôn mê, bị bạch đạo dùng xích
khóa chặt, mang về.
Trận chiến này cả hai bên đều có thương vong, trên đất cũng có không ít thịt nát bị dược nhân xé rách, nhìn vô cùng thảm thiết.
Lúc Văn Nhân Hằng đi ra ngoài, bạch đạo đang bận rộn dọn dẹp chiến trường,
đồng thời lục soát làng chài thật kỹ, xem có giấu thư từ quan trọng hoặc chỗ nào khác giấu người hay không. Mấy người Ngụy Giang Nhu cũng đã trở lại làng chài, nhìn thấy hắn liền vội vã chạy đến: “Hằng ca, A Hiểu đã
tỉnh chưa?”
Văn Nhân Hằng đáp: “Chưa.”
Ngụy Giang Nhu nức nở nói: “Lúc nào thì y mới tỉnh? Ca của ta không sao chứ?”
Nhị ca của nàng đã bị bắt đi, không rõ sống chết, bây giờ lại thêm một
Dương công tử. Người nọ lớn lên ở nhà nàng từ nhỏ, không khác gì ca ca
ruột, cũng rất chăm sóc nàng, nàng rất lo cho hắn.
Văn Nhân Hằng không an ủi nàng, mà nói: “A Hiểu sức khỏe kém, rơi xuống
nước liền không thể phân rõ phương hướng, ngươi có hỏi y thì y cũng
không biết rõ Dương công tử đã trôi hướng nào, không bằng đến bờ sông
chờ, không phải bọn họ đang tìm sao?”
Ngụy Giang Nhu nghĩ thấy cũng đúng, hỏi: “Huynh đi đâu vậy?”
Văn Nhân Hằng nói: “Ta đi xem đã nấu xong canh gừng chưa.”
Ngụy Giang Nhu đỏ bừng mắt nhìn hắn đi xa, nghĩ nghĩ, cuối cùng chạy đến bờ sông.
Bắt được đám dược nhân, các vị tiền bối tạm thời không rời đi, định lục
soát hết nơi này rồi hẵng đi. Nhóm hiệp khách trải qua một trận đại
chiến cũng rất mệt mỏi, dọn dẹp xong liền tốp năm tốp ba ngồi nghỉ ngơi. Bỗng bọn họ nhìn thấy một thiếu niên mặt búp bê mặc áo gấm đứng ở đầu
làng, liền cảnh giác đứng dậy bao vây.
Bọn họ chặn người lại: “Nhóc con, tới đây làm gì?”
Thiếu niên thấp lùn, ngửa đầu nhìn bọn họ, gương mặt vô cùng đáng yêu, nói: “Đến tìm ca của ta.”
Nhóm hiệp khách càng cảnh giác hơn: “Ca ngươi là người trong làng này?”
Thiếu niên đáp: “Không phải, ca ta nói có thể sẽ đến đây, cho nên ta đến tìm hắn.”
Nhóm hiệp khách thấy có lẽ là họ hàng nhà ai đó, giọng nhẹ nhàng hơn: “Ca ngươi là ai?”
Thiến niên đáp: “Hắn tên là Tạ Quân Minh.”
Nhóm hiệp khách: “…”
Bầu không khí im lặng trong chớp mắt.
Ngay sau đó nhóm hiệp khách điên lên nói: “Nói đùa hả?! Tạ Quân Minh có đệ đệ sao?!”
Thiếu niên trả lời: “Có chứ, là ta nè.”
Hễ là người có liên quan đến Tạ Quân Minh, bạch đạo đều kính nhi viễn chi, cũng không cản hắn lại nữa, thả người vào.
Vì vậy thiếu niên đi vào làng chài dưới ánh mắt trừng trừng của bao người, xa xa nhìn thấy Tạ Quân Minh đang nói chuyện với “Diệp giáo chủ”, liền
phấn khởi chạy đến: “Ca ơi, ta đến đón giá nè!”
Tạ Quân Minh quay đầu lại nhìn, cười nói: “Bỏ chữ “ca” đi, ta không có đệ đệ lớn như ngươi.”
Thiếu niên không dám làm càn trước mặt y, bớt bớt lại. Mấy người Từ Nguyên
phương trượng đang ở gần đó, thấy vậy liền nhìn sang. Tạ Quân Minh giới
thiệu với bọn họ: “Đây là trại chủ của Trầm Hồng trại.”
Mọi người: “…”
Thật hay giả vậy, không phải nghe nói trại chủ của Trầm Hồng trại sắp ba mươi rồi sao?
“Thiếu niên” cũng nhìn bọn họ, đầu tiên là lên tiếng chào, sau đó nói lý do mình đến đây là mời mọi người đến thủy trại ở.
Các vị tiền bối ngẩn người.
Trại chủ tiếp tục nói: “Nếu không phải nhờ Mai trưởng lão đến báo tin, ta
cũng không biết làng Bắc Nhạn này có vấn đề, bọn chúng đã ở đây hơn mười năm, có khi có gì đó bí ẩn, ở trong địa bàn của chúng, buổi tối các
ngươi ngủ ngon được hả?”
Chẳng lẽ bọn ta đến ở trong môn phái hắc đạo của ngươi thì có thể ngủ ngon được chắc?
Mọi người không còn gì để nói.
Nhưng so ra thì bên đó đúng là đỡ hơn, tuy các vị tiền bối chưa từng ở trong
môn phái hắc đạo, nhưng nếu lần này có thể đồng ý cho hai tên khốn nạn
Tạ Quân Minh và Diệp Hữu tham gia vào chuyện của bọn họ, thì phá lệ một
lần cũng không sao, quan trọng nhất là bọn họ có rất nhiều người bị
thương, mà trong thủy trại lại có lang trung, đúng lúc có thể chữa cho
bọn họ.
Từ Nguyên phương trượng và Huyền Dương chưởng môn nhìn nhau, đồng ý nói: “Vậy làm phiền rồi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT